Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 13 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

13 Chương 13 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bên cạnh những con bị thiên phạt thì vẫn có những cá thể muốn chạy trốn, bọn chúng nhìn về Tống Nguyên và Vũ Nguyên Khang với ánh mắt đầy tham lam.

Có hai con sinh vậy trước khi bị thiên phạt thì đã lần lượt bám vào cơ thể của hai người, bất chấp sự phản kháng kịch liệt của họ.

Chúng hóa thành dịch nhầy màu đen tuyền, dịch nhờn ấy như có sinh mệnh từ từ chui vào mắt, mũi, miệng của hai người.

Trong quá trình phụ thể, cơ thể Tống Nguyên phát ra một tiếng rít gào, sau đó nổ tung, sinh vật màu đen kia cũng bị những tia sấm đánh cho thần hồn câu diệt.

Đường đường là một thiếu chủ của một tòa thành, cuối cùng cũng chết thảm như vậy.

Quốc Việt nhìn thấy mọi cảnh tượng, tuy có hơi tiếc nuối nhưng cuối cùng coi như cũng có thể trả được một phần thù cho những thôn dân vô tội. Hắn nhắm mắt mặc niệm hồi lâu và tiếp tục chờ cơ hội.

Thiên phạt càn quét, thông đạo dần dần đóng lại, trong sơn cốc bây giờ chỉ còn một mình Vũ Nguyên Khang đang đứng yên bất động.

Những con Hấp Huyết Bức lúc bấy giờ hóa thành dòng huyết dịch kết hợp với huyết dịch trong đại trận tạo thành 1 ao máu lơ lửng trên không trung. Lúc này đại trận mới chính thức khởi động.

Đột nhiên, Vũ Nguyên Khang đang còn đứng ở đó bỗng cử động, cũng có thể nói hắn hiện tại cũng không phải là hắn.

Mắt vũ nguyên khang bây giờ nhuộm một màu đen kịt, vung quanh cơ thể nổi lên những đường gần màu đen đầy quỷ dị.

“Haha...Rốt cuộc ngày này cũng đến. Cuối cùng ta cũng thoát khỏi cái nơi ô uế kia”

Vũ Nguyên Khang vừa nhìn lại cơ thể vừa cuông tiếu, nói tới đây hắn lại sạm mặt:

“Thiên đạo chết tiệt, vậy mà có thể áp chế bổn vương”

Bỗng nhiên sắc mặt hắn lại vặn vẹo, huyết dịch màu đen chảy khắp ngũ quan, hắn gào thét như phải chịu đựng nổi đau từ tận linh hồn.

“Súc sinh, nhanh trả lại cơ thể cho ta”

“Chết tiệt, ngay cả một linh hồn nhân loại cũng giả quyết không xong”

Vũ Nguyên Khang bây giờ hình dạng có chút quỷ dị, hắn như một người hai nhân cách, chúng đang thi nhau đấu đá lẫn nhau.

“Súc sinh, cút ra ngoài cho ta”

“Haha, ngươi cứ yên tâm mà nhắn mắt đi, ta sẽ giúp ngươi sống cuộc sống còn lại "

“ Ồ ngươi còn có mẫu thân bộ dạng xinh đẹp như vậy, haha vậy thì ta sẽ rộng lượng giúp ngươi chăm sóc nàng”

Hai chữ “Chăm sóc” phát ra từ miệng Vũ Nguyên Khang có chút chói tai, tiếng cười thì tràn đầy dâm đãng.

Tiếng thét chói tai vang lê, sinh vật kia như muốn đồng hóa toàn bộ Linh hồn của của vũ nguyên khang khiến cho hắn đau đớn vô cùng.

Thấy vậy, Quốc Việt biết thời cơ của mình đã tới. Hắn cũng không do dự, bứt tốc chạy đến muốn ôm lấy cơ thể ‘Vũ Nguyên Khang’.

“Ồ ở đây vậy mà còn sống sót 1 con kiến hôi”

“Chết đi”

Không Biết từ đâu Quốc Việt lấy ra một cây đao, muốn đâm lấy cơ thể Vũ Nguyên Khang, nhưng cánh tay phải của hắn phất một cái khiến cho Quốc Việt phải bay ra ngoài.

Dù sao Quốc VIệt cũng chỉ là một phàm nhân không hơn không kém, mà ít nhiều Vũ Nguyên Khang là một Luyện thể cảnh.

Nếu không phải Vũ Quốc Nguyên bị thương nặng thì có lẽ một cái phất tay này làm hắn biến mất khỏi thiên địa này.

Quốc Việt cũng không từ bỏ, hắn lau khóe miệng đầu máu rồi lồm cồm bò dậy. Nếu hôm nay Vũ Nguyên Khang Không chết thì hắn phải chết.

“Haha, đừng vùng vẩy một cách vô ích nữa, hãy đầu hàng số phận đi”

“Để ta tiết lộ một bí mật cho các ngươi biết, không sớm thì muộn tộc chúng ta sẽ đổ bộ lên mảnh đất nơi này thôi”

Có lẽ là do đắc ý và thỏa mãn khi thoát ra được bên ngoài, hắn làm ra bộ dáng như mèo vờn chuột nhìn vào sinh linh nhỏ bé trước mắt chế giễu.

Mà Quốc Việt cũng không bỏ cuộc, hắn bị đánh bay liên tục, hắn đang cược, cược một đường sinh cơ cho bản thân mình.

Và hắn đã không sai.

Đột nhiên,Khuôn mặt Vũ Nguyên Khang trở nên vặn vẹo, máu đen chảy ra liên tục từ hai mắt hắn hét lớn:

“Súc sinh, ta dù chết cũng không thể để ngươi có được cơ thể ta đâu”

“Tiểu tử, đến đây, đến giết ta đi, ta là người đã đồ sát hết thôn dân nhà các ngươi, haha hình ảnh ấy thực sự là mỹ vị”

Vũ Nguyên Khang là một kẻ kiêu hùng, hắn có thể tàn ác với tất cả mọi người và ngay bản thân của mình cũng vậy. Hắn biết sớm muộn gì cũng chết nên và không muốn một sinh vật bẩn thỉu đụng chạm đến cơ thể mình, vì vậy hắn đã đốt cháy phần hồn phách còn lại cố gắng chế trụ tên kia.

Mà bên kia Quốc Việt cũng không nói gì, ánh mắt hắn u ám nhìn thanh niên trước mắt, có thể nói hắn là toàn bộ nguyên nhân khởi đầu ách nạn cho thôn nên hắn cũng chẳng óc thứ gọi là đồng tình với thanh niên trước mắt.

Mặt khác, hắn cũng chẳng do dự lao về phía Vũ Nguyên Khang như một chú hổ con đã tìm được con mồi thích hợp.

Hắn cầm cây dao găm của mình lên, nhảy lên cơ thể đối thủ và dùng thế sét đánh không kịp ngăn đâm vào hai mắt của Vũ Quốc Nguyên. Hắn biết, nếu muốn thương tổn cơ thể một võ giả thì đối với bản thân bây giờ thì cơ hội rất nhỏ, và phần cơ hội ấy nằm ngay vị trí mắt.

“A, gầm rừ...Tiểu tử, đừng để ta bắt được ngươi”

Tiếng hét thảm và tiếng gầm vang vọng khắp sơn cốc, cây dao găm lúc bấy giờ đã đâm sâu vào trong óc Vũ Nguyên Khang.

Tưởng chừng như thành công nhưng đều quỷ dị đã diễn ra, những đường máu đen khắp cơ thể Vũ Nguyên Khang đang dần có xu hướng chảy về mắt, chúng như có xu hướng chữa trị cho cơ thể vết thương vừa bị gây ra.

Khi máu đen ấy vừa chạm vào vết thương, thì chúng như có sinh mệnh, từng tấc da thịt của Vũ Nguyên Khang rung động đầy quỷ dị, tuy tốc độ không được nhanh nhưng chúng vẫn đang được chữa lành.

Quốc Việt cũng sợ hãi, ngay cả võ giả nếu dính một đòn chí mạng như thế này thì cũng sẽ chết, nhưng trước mắt lại xuất hiện chủng tộc quỷ dị như vậy.

“Khặc khặc, chúng ta là bất tử, thằng nhóc ngươi cứ chờ đi”

Lúc bấy giờ sinh vật kia đã có kiềm kiểm soát lại cơ thể và cất lên giọng âm trầm đe dọa Quốc Việt. Vũ Nguyên Khang thì sau khi thiêu đốt linh hồn thì kết cục cũng đã định phải hồn phi phách tán.

Điều đáng mừng duy nhất ở đây có lẽ là cơ thể Vũ Nguyên Khang đã không còn khả năng hoạt động, ít nhất cho đến khi cơ thể của hắn được vật chất màu đen kia chữa lành.

Cho dù tồn tại quỷ dị đến mấy thì việc vỡ nát thức hải thì cũng phải chịu ràng buộc của sinh mệnh mà thôi. Ít nhất là tồn tại trước mắt và đang chịu sự áp chế của thiên địa này.

Thấy vết tương dần dần hồi phục thì Quốc Việt có chút gấp, hắn cố gắng đào sâu thêm vết thương nhưng nó vẫn khôi phục như cũ.

Hắn có ý định chạy trốn nhưng với cơ thể phàm nhân của hắn thì có lẽ chưa chạy được bao lâu thì bị tóm mà thôi.

Quốc Việt quyết định liều mạng, cố chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Hắn lấy tấm da thú cổ xưa mà trưởng thôn đã tặng cho bản thân ra, nghiến răng một cái, thông qua lỗ hỏng của đôi mắt, hắn có ý định nhét chúng vào thức hải của Vũ Nguyên Khang .

Mà đối diện tên kia cũng quá sợ hãi, tấm da thú mang lại sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn của hắn, chúng như xuất phát từ bản năng của một sinh linh bé nhỏ đối diện với tồn tại vô thượng vậy.

“Tiểu tử, đây... đây là cái gì, có gì từ từ nói chuyện”

“Tiểu tử, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, ta mà cử động được thì ngươi không xong với chúng ta đâu”

Âm thanh của Vũ Nguyên Khang có chút run rẩy, hắn làm đủ mọi cách để ngăn lại Quốc Việt làm bậy.

Quốc Việt chẳng để ý hắn, dứt khoát nhét thẳng vào thức hải của tên kia.

Quả nhiên, lần này hắn lại phán đoán đúng.

Sau khi tấm da thú được nhét vào trong thì tình hình hồi phục từ từ chậm lại, chúng cứ như băng tuyết gặp nước sôi khi tiếp xúc với tờ da thú.

Những chất lỏng màu đen kia như gặp phải khắc tinh khi đối đầu với tấm da thú, cũng có thể nói là chênh lệch về cấp độ tồn tại.

Để Vũ Nguyên Khang thở phào một hơi là tờ giấy chỉ đứng đó đó cũng không truy vết diệt sát hắn. Mà sau khi bình tĩnh thì hắn có chút tham lam nhìn vào tấm da thú.

Hắn đoán đây ít nhất là một bảo vật tồn tại từ thời thượng cổ và có thể Liên quan đến thần linh.

“haha, tiểu tử a, tiểu tử đợi khi ta hồi phục hoàn tất thì tất cả mọi thứ ở đây đều là của ta”

Vũ Nguyên Khang đắc ý cười, bởi vì quá trình hồi phục cũng không dừng lại, tấm da thú không biết vì nguyên nhân gì, nó chỉ như tấm đê chắn nước, vẫn tồn tại lỗ hỏng

-----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.