Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 17 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

17 Chương 17 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Giữa một không gian trắng xóa, Quốc Việt ngồi bệt xuống, thấy cũng không có nguy hiểm, ánh mắt lim dim dần đóng lại.

Qua trận chiến với thời gian dài, Quốc Việt phải vừa chiến đấu vừa căng đầu óc ra để suy nghĩ biện pháp ứng phó, điều này khiến cho hắn mệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Bên trong sơn cốc, lúc bấy giờ Quốc Việt đã bị các sợi tơ máu kia quấn thành một cái kén màu đỏ tươi vô cùng quỷ dị.

Xung quanh nó là những sợi tơ máu nhỏ như mảnh chỉ, chúng lít nha lít nhít dính vào cái kén.

Bên trong cái kén, cơ thể Quốc Việt cũng đang có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phía trong đan điền của Quốc Việt đang dần hóa thành một cái hắc động, nó liên tục xoay vòng với tốc độ cao.

Tại nơi này, còn có những kí tự tối nghĩa màu đen tuyền dần được hút vào trong hắc động, sau khi bị hút vào chúng như được phân giải ra thành những kí tự khác bám vào thành hắc động như đang củng cố nó.

Nếu để ý lắng nghe thì có thể nghe thấy bên trong hắc động phát ra những tiếng ngâm tụng kinh văn cùng những tiếng gào thét như chúng ma đến từ địa ngục, sự đối lập này càng làm cho hắc động toát nên thần bí khó dò.

Tuy biến hóa là vậy nhưng Quốc Việt mảy may không biết, bởi vì lúc bấy giờ hắn lại lạc vào trong một tòa cung điện xa hoa không thể quen thuộc hơn.

Đây là nơi mà từng xuất hiện vào trong giấc mộng lần trước, chính là nơi này khiến cho hắn bị mấy thằng nhóc trong thôn trêu ghẹo là tè dầm trong quần.

Lần này hắn có thời gian quan sát hơn.

Vẫn là những cây cột đồ sộ được khắc những hình thù kì quái, có tiên dân quỳ bái có nhật nguyệt tinh thần, có cả những hung thú đang nuốt tinh hà... chúng toát ra khí thể bàng bạc, hùng vĩ và nguy nga.

Khi nhìn vào những hình ảnh đó thì làm cho Quốc Việt như đang trực tiếp chứng kiến tất cả.

Tòa cung điện toát ra khí thế bàng bạc khiến cho người ta có thể ngợp thở, Quốc Việt đoán có một cổ lực lượng khác đã ngăn cách hắn với khí thế nơi đây, nếu không thì chắc có lẽ bản thân ngay cả tư cách đứng nhìn cũng không có.

Hơi nghĩ nghĩ, Quốc Việt bước lên bậc thang leo từ từ bước chậm theo con đường cũ.

Quốc Việt cũng không xác định đây là mơ hay thực nhưng nếu đã đến đây thì hắn cũng không ngại gặp lại vị kia một lần, dù gì cũng nhờ nàng mới làm cho bản thân thoát khỏi một kiếp.

Cũng không biết bao lâu, chỉ biết là lúc này mồ hôi của Quốc việt lao như thác thì hắn mới đến cuối của tòa cung điện.

Ngẩng lên khuôn mặt đầy mồ hôi, vẫn là cảnh tượng cũ, một tấm màn che, một chiếc giường bằng bạch ngọc.

Mỹ nhân lúc này vẫn ở nơi đó, nàng ngồi trên chiếc giường bạch ngọc, mặc lấy tấm áo lông chồn hở ra đôi vai trắng như dương chi bạch ngọc đầy cuốn hút.

Cơ thể đầy đặn nhưng cũng chẳng kém trập trùng, môi đỏ như liệt diễm đầy ma mị, tóc đen tuyền... chẳng có từ ngữ nào có thể hoàn hảo diễn tả nét đẹp lúc này của nàng.

Nàng lúc bấy giờ ngồi xếp bằng trên chiếc giường và đang nhắm mắt dưỡng thần, tuy không làm ra những tư thế cám dỗ như lần trước nhưng đứng trước sắc đẹp chim sa cá lặn này Quốc Việt khuôn mặt lập tức đỏ au.

Hắn tuy đã trải qua nhiều biến cố, sống một đời trong ảo cảnh nhưng hắn vẫn không thể kìm lòng trước sắc đẹp đến từ tạo hóa trước mắt, quá xinh đẹp, quá lôi cuốn.

Như nhận thấy điều gì, lúc này, cặp long mi dài của mĩ phụ nhân nhúc nhích, nàng dần mở ra cặp mắt ngập nước câu hồn, duỗi thẳng đôi vai để lộ ra đường cong ngạo nghễ, đặt đôi chân mặc chiếc tất đen tuyền xuống đất, nàng lười biếng hé đôi môi đỏ mọng nói:

“Ngươi đã đến”

Âm thanh tuy không lớn nhưng nó mang một luồng chấn động kì bí như ma âm có thể câu hồn người khác, Quốc Việt biết nếu nàng muốn giết mình thì hắn chẳng có cơ hội phản khác trước tồn tại như thế này.

Sau một khắc hồi thần trước âm thanh của mỹ phụ, Quốc Việt nói:

“Tiểu tử vô tình lạc vào nơi này...không biết vị tiền bối này...”

Chưa kịp nói hết câu thì thấy mỹ phụ đối diện nhặn đôi lông mày, nhìn chằm chằm vào Quốc Việt khiến cho hắn rụt cổ một cái.

Hắn cũng không biết mình đắc tội vị tiền bối trước mắt này cái gì, sao ánh mắt có vẻ không đúng.

Trong lúc đang suy nghĩ thì như không chờ được mỹ phụ lại hé môi son nói, giọng nói lúc này tuy có lười biếng nhưng cũng có thêm vẻ mất kiên nhẫn:

“Ta già vậy sao”

Quốc Việt sau khi nghe chợt bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái nói:

“Vị a di này...”

Cũng chưa kịp nói ra lời tiếp theo thì hắn thấy xung quanh lạnh buốt, khi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt đầy sát khí của mỹ phụ làm cho Quốc Việt biết không ổn.

Cũng không trách Quốc Việt, những người phụ nữ trong thôn nếu lớn tuổi hơn bản thân thì đều bị hắn gọi không phải a di thì là đại thẩm, nào có phiền phức như vậy.

Tuy trong bụng oán thầm nhưng hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng, nếu không cẩn thận có khi lại bị bóp chết tươi lúc nào cũng chẳng biết.

“Vị tỷ tỷ này, có thể cho tiểu đệ biết nơi đây là nơi nào, nơi đây là mơ hay thực?”

Quốc Việt vẫn luôn thắc mắc điều này, gặp một lần thì có thể nói là mơ nhưng gặp lần tứ hai mà còn chân thực như thế này thì hắn cũng không chắc chắn.

Đối diện, mỹ phụ nghe Quốc Việt sửa lại xưng hô thì cũng thu lại sát khí, lúc bấy giờ nàng lại trở về vẻ lười biếng như lúc trước, nàng chống cằm nói:

“Mơ hay thật quan trọng vậy sao? Tiểu đệ ngươi chỉ cần biết rằng đây là thế giới của hai người chúng ta là được rồi”

Tiếng nói của mỹ phụ như một ác ma thì thầm bên tai Quốc Việt khiến cho tiểu đệ của hắn cunngx phải chào cờ hưởng ứng.

“Nào đến đây, đệ đệ ngươi lúc nãy không phải mượn sức mạnh của tỷ tỷ hay sao?, muốn làm gì để báo đáp tỷ tỷ nào”

Nghe vậy Quốc Việt giật thót, ngay cả chuyện này người mỹ phụ trước mắt cũng biết, có điều đối với những tồn tại như thế này thì muốn làm khó hắn thì cũng chẳng cần phiền phức như vậy.

“Vậy tỷ tỷ muốn gì?”

“Khanh khách”

Nghe Quốc Việt trả lời mỹ phụ cười đến nhánh hoa run rẩy, tiếng cười ma mị còn làm cả cơ thể Quốc Việt cũng run rẩy theo.

Mỹ phụ sau một hồi cười nghiêng ngã, nàng hơi ngẫm nghĩ rồi ánh mắt ngập nước lướt về Quốc việt một cái nói:

“Ừm... như vậy đi...tỷ tỷ cũng không nhiều sở thích... thôi lần này lợi cho tiểu tử ngươi vậy”

Hơi ngừng một chút nàng lại nói:

“Tỷ tỷ thích nhất trò đóng vai nhân vật...ta sẽ đóng vai nữ vương còn tiểu đệ ngươi chỉ cần đóng vai người hầu và không thể phản kháng mệnh lệnh của ta”

Mà khi nghe thấy yêu cầu kì lạ của mỹ phụ phía đối diện, trong đầu hắn toàn là dấu chấm hỏi, sau một hồi suy nghĩ thấy không có vấn đề gì thì Quốc Việt gật gật đầy nói:

“Được”

Sau khi hắn vừa đồng ý thì mỹ phụ yêu mị cười một tiếng rồi cả người khí chất đột ngột biến đổi.

Từ vẻ lười biếng và yêu mị chuyển thành vẻ ngạo nghễ cao cao tại thượng như một nữ vương nhìn xuống nhân sinh.

Chợt ánh mắt nàng bễ nghễ nhìn về phía Quốc Việt, cất giọng lạnh lùng ra lệnh:

“Ngươi, đến đây”

Quốc Việt cũng không do dự, thông qua tấm rèm đến trước mặt nàng. Khoảng cách càng gần hắn càng có thể nghe thấy mùi thơm của mỹ phụ phát ra khiến cho tinh thần dễ chịu, càng nhiều hơn là huyết mạch sôi trào.

“Xoa bóp nó”

Thấy Quốc Việt đến gần nàng cất giọng ra lệnh rồi chỉ vào đôi chân đang mặc vớ đen của mình.

Quốc Việt càng ngày càng thấy cổ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn ngồi xổm người xuống dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình nâng đôi chân thon dài của nàng lên.

Tay dùng sức nhẹ nhàng xoa nắn, làn da của nàng như mỡ đông, có hơi ấm nhẹ, thông qua lớp tất đen trong suốt của mỹ phụ có thể thấy lớp da mịn màng của nàng.

Ngay cả Quốc Việt cũng phải xuýt xoa trước vẻ đẹp của nàng. Nàng là vưu vật mà kẻ nào cũng muốn được sở hữu ngay cả Quốc Việt cũng vậy.

Tuy không tỏ vẻ ra mặt nhưng Quốc VIệt cũng rất muốn trở thành nam nhân duy nhất của người mỹ phụ này.

Tuy nhiên hắn vẫn không dám chắc suy nghĩ của nàng, có thể nàng đang trêu đùa hắn hoặc cũng có thể nàng là dâm phụ mà ai ai cũng có thể cưỡi, điều này khiến cho hắn có chút khó chịu. Minh chứng cho điều đó là lần trước khi sắp tới bước cuối cùng lại bị cắt ngang.

Dù hắn là một người không quan tâm quá khứ người khác nhưng nếu đó là sở tích của đối phương thì với sức mạnh yếu ớt như bây giờ có lẽ ngay cả tư cách thay đổi tính cách đối phương cũng chẳng có.

Quốc Việt lắc lắc đầu, hắn tiếp tục công việc xoa bóp chân cho đối phương và chờ đợi đối phương tiếp theo muốn làm gì.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.