22 Chương 22 Bỉ Ngạn Thương Thiên
Xong xuôi hết thảy, Quốc Việt dùng sức xê dịch tảng đá nặng hơn 100 cân dưới gốc cây ra, nó cũng có câu chuyện của riêng mình bởi vì đây là nơi tụi trẻ trong thôn thường quây quần lại với nhau để nghe trưởng thôn gia gia kể chuyện và từ nay tảng đã cũng sẽ được tạo thành tấm bia mộ cho những thôn dân đã ngã xuống.
Tấm bia được làm từ đá thô sơ nhưng cũng đã được Quốc Việt nắn nót ghi lên từng nét một tạo thành một dòng chữ “Hạ Thôn Chi Mộ”.
Dòng chữ đỏ tươi, được Quốc Việt viết bằng máu của mình, hắn viết bằng cả tâm huyết và sự biết ơn đối với người dân, họ đã làm quá nhiều cho chàng thiếu niên, ngay cả huyết dịch đang chảy trong người Quốc Việt có thể nói một phần nào đó là họ.
Cũng không chờ đợi lâu, Quốc Việt xê dịch tảng đá xuống chiếc hố sâu.
Không phải hắn không muốn những người dân có một nơi yên nghỉ an lành và đẹp đẽ, nhưng Quốc Việt biết, sẽ không lâu sau sẽ có người đến điều tra.
Hắn không tin con của một vị thành chủ ngã xuống mà chẳng có ai đoái hoài và nếu họ phát hiện ra dấu vết nơi đây thì đừng mong ngôi mộ đơn sơ này yên ổn.
“Để tránh mọi người bị làm phiền, con cũng chỉ có làm như vậy, mọi người hãy an nghỉ nơi suối vàng”
“trong 10 năm qua, cảm ơn mọi người đã giúp con lớn đến ngày hôm nay, Không có Hạ Thôn sẽ không có Quốc Việt ngày hôm nay”
Nói xong,, đột nhiên Quốc Việt đưa cổ tay ra, rạch ra một đường đỏ đậm dòng tiên huyết rưới lên đám hương đang bốc lên nghi ngút trên mộ phần.
Đồng thời, hai chân Quốc Việt quỳ xuống trước ngôi mộ, với khuôn mặt kiên nghị của một cậu thiếu niên nói to:
“Quốc Việt ta từ khi ra đời đã không cha sinh, chẳng mẹ dưỡng, hai từ Quốc Việt chỉ là tên không có họ để sau này tìm được người thân có thể đổi tên”
“Ý tốt của mọi người trong thôn ta xin nhận, nhưng công ơn 10 năm dưỡng dục chẳng thể nào trả hết”
Nói đến đây hắn đưa 3 ngón tay của mình lên cao không:
“Hôm nay có mọi người trong thôn sở thị, thiên địa chứng giám, ta Quốc Việt từ nay chính thức có họ, ngay tại lúc này tên của ta sẽ là Hạ Quốc Việt, Hạ trong Hạ Thôn”
Âm thanh vừa dứt, trên cao không như có như không tiếng sét giữa trời quang như đang chứng giám lời của Hạ Quốc Việt nói.
Đối với võ giả, cái tên là một thứ thiêng liêng và gắn liền với họ, có nhiều loại pháp thuật hùng mạnh có thể thông qua cái tên để thi triển.
Quốc Việt sau khi dập đầu 3 cái trước mộ phần của thôn dân thì từ đứng dậy, tên của hắn từ nay mang thêm một chữ Hạ và cũng nặng thêm một phần trách nhiệm.
Sau một hồi trầm mặc, Hạ Quốc Việt như đưa ra một quyết định khó khăn nào đó.
Hắn đốt lên một ngọn đuốc, châm vào từng ngôi nhà tranh một, chỉ có làm cách này mọi manh mối đều chấm dứt và ngôi mộ cũng được che đậy an toàn.
Ngọn lửa lan ra với tốc độ chóng mặt, chúng len lỏi qua từng cọng tranh khô héo từ từ bao phủ những ngôi nhà.
...
Ánh mặt trời đã khuất bóng từ lúc nào, vầng minh nguyệt và những khỏa tinh thần thi nhau khoe sắc, tiếng côn trùng ríu rít, tiếng nước chảy róc rách của khe suối càng khiến trong thiên địa càng thêm nhộn nhịp.
Tại một đỉnh đồi xa xa, dưới chân đang chảy một đòng suối nhỏ, nếu nhìn về nơi mà đã từng có một thôn trang nho nhỏ, nơi đó bây giờ chỉ còn là màu đỏ của ánh lửa chưa tàn.
Trên đỉnh đồi được bao phủ bởi cỏ xanh một thiếu niên đang xếp bằng trước một đống than củi, trên đó đang nướng một chu thỏ vàng ươm, bốc ra mùi thơm nghi ngút.
Ánh mắt thiếu niên đôi khi thất thần nhìn về phía thôn trang đã trở thành ngọn lửa phía xa xa rồi thở dài.
Thiếu niên không ai khác, đó chính là Hạ Quốc Việt, sau khi tự tay thêu rụi nơi mình sinh sống suốt hơn 10 năm, hắn tìm lên một ngọn đồi cao cao, ngắm nhìn lại lần cuối nơi mình lớn lên trước khi rời khỏi thôn, tuy có chút không nỡ nhưng đây là cách tốt nhất cho mọi người.
“ộc...ộc”
Nhìn vào chú thỏ trong tay, đột nhiên chiếc vụng vang lên những tiếng kêu kì lạ.
Hắn cũng không biết bao nhiêu ngày chưa được ăn, tuy có thể nói trong quá trình huyết tế bản thân không phải chịu đói, nhưng sau khi thoát khỏi kén thì hắn cũng nhịn đói đã được một ngày.
Vừa ăn Quốc Việt vừa nhìn lên vầng minh nguyệt suy nghĩ về tương lai, việc đầu tiên hắn muốn làm là đi ra khỏi nơi này và tìm kiếm một tòa thành để thu thập thêm thông tin.
Có điều ngay cả tòa thành ở hướng nào hắn cũng chẳng biết, nếu cứ đi vô định như vậy không khéo đi lạc đến nơi nào cũng chẳng hay.
Đang lúc trầm tư tìm biện pháp, đột nhiên trong đầu hắn linh quang chợt lóe, như nghĩ đến điều gì.
“Tuy có nguy hiểm một chút nhưng biện pháp này cũng đáng để thử”
Hắn lầm bầm lầu bầu một tiếng, tuy nguy hiểm nhưng đây là cách nhanh nhất đến một tòa thành, hơn nữa còn được đến thẳng Hắc Nguyệt thành.
Sau khi lên hết kế hoạch ổn thỏa, Quốc VIệt lôi chiếc nhẫn từ trong ngón tay ra.
Lúc hắn vạch một đường trên cổ tay thì vô tình có một giọt máu dính vào chiếc nhẫn, cùng lúc hắn và chiếc nhẫn như có một sợi dây liên kết.
Lúc ấy, hắn chẳng để ý nhưng bây giờ nghĩ lại thì có chút không đúng.
Chiếc nhẫn lúc bấy giờ hình dáng vẫn như cũ, đơn giản và chất phác, thứ khác biệt duy nhất ở đây là Quốc Việt cảm giác được có thêm một mối liên hệ vô hình giữa chiếc nhẫn đối với hắn.
Hơi nhắm mắt ngưng thần, lần theo sợi dây vô hình bỗng nhiên ý thức hắn lọt vào một không gian kích thước bằng một ngôi nhà.
Lướt nhìn một vòng, Quốc Việt có thể thấy một số đồ vật nằm trên mặt đất trong không gian kia.
Bên trong, chất đầy quần áo đủ loại màu sắc và chủng loại, bên cạnh đó còn có những vật dụng hằng ngày.
Ngoài ra, nằm phía sâu hơn đó là hơn 10.000 đồng tiền hình tròn, bên trên có hoa văn khá đơn giản và được khắc một chữ Vũ.
Kế bên những đồng xu là một chồng sách, dựa vào tên của chúng, Quốc Việt đoán đây là một số sách cổ nói về tu chân giới.
Phía trung tâm không gian là một chiếc hộp gỗ được đặt trên một chiếc kệ vô cùng kĩ lưỡng, dù kẻ ngu cũng biết đây có lẽ là một bảo bối.
“Ồ, đây là bảo bối có thể chứa đồ vật sao?”
Quốc Việt một lầm bầm, một bên vuốt cằm suy tư.
Hắn cũng có chút vui mừng, nếu hắn đoán đúng thì sau này di chuyển sẽ không sợ bị đói và cũng đỡ vất vả khi mang nhiều đồ.
Mặt khác, hắn còn đang lo tấm da thú cất giữ bên người không được an toàn, bây giờ lại xuất hiện không gian trữ vật không khác gì buồn ngủ vớ được chiếu manh.
Hơi thử động một ý niệm, bỗng nhiên một vật lóe lên và xuất hiện bên trên mặt đất, đó là một cuốn sách.
Bên ngoài cuốn sách có màu vàng ố, bìa sau cũng đã không hoàn chỉ, tên nó hơi mờ nhưng vẫn có thể xem được, bên trên khắc 3 chữ “Linh Dược Phổ”, xem bộ dáng thì chắc cũng đã trải qua thời gian khá dài.
Quốc Việt tò mò cầm và mở cuốn sách ra, tuy khả năng đọc của hắn không lưu loát cho lắm nhưng điều này cũng không cản trở được sự ham học của hắn.
Trang sách vừa mở, đập vào mí mắt của hắn là một cây dạng thảo, hình dạng như cỏ 3 lá nhưng nó có màu xanh nhạt hơn.
“Ngưng Huyết Thảo, thảo dược được dùng trong trị thương cho võ giả cấp thấp, có thể đắp hoặc bôi lên miệng vết thương, cách tối ưu hóa dược tính...”
Càng đọc, Quốc Việt càng vui mừng, nếu có được những kiến thức này thì sẽ giúp hắn rất nhiều trong trị thương và tìm kiếm bảo vật.
Bỏ qua trang đầu, Quốc Việt tiếp tục lật thêm vài trang, mỗi một trang là một cây linh dược được miêu tả với nhiều tác dụng khác nhau, khi tới trang số 20 bỗng nhiên tay hắn dừng lại, bởi vì lúc này hắn thấy một cây dược thảo không thể quen thuộc hơn bởi trước mắt hắn sừng sững cái tên “Độ Ách Thảo”.
“Độ Ách Thảo tên như ý nghĩa, xu cát, tị hung độ qua tai kiếp của thiên địa, thời thượng cổ được những vị thần linh hùng mạnh sử dụng để qua tai ách...”
Càng đọc Quốc Việt càng khiếp sợ, nhưng để hắn khiếp sợ nhất là hai chữ thần linh, đây không phải lần đầu Quốc Việt được nghe hai từ thần linh.
Trưởng thôn từng kể, khi lão lạc vào trong hang động thì thấy một bức tranh.
Khi ấy, Quốc Việt có thể thấy sự bàng hoàng và khiếp sợ trên gương mặt của trưởng thôn.
Lão kể rằng: trong bức tranh, một nữ nhân khuôn mặt bao quanh một mảnh hỗn độn, tay không bước vào cao thiên, dùng thần thông vá lại cả bầu trời, lão nói mình như là kẻ thứ 3 đứng một bên chứng kiến hết tất cả.
Lắc lắc đầu, Quốc Việt trở lại với thực tại, với sức mạnh hiện giờ của hắn thì có biết những thứ này đều vô ích mà thôi.
Gấp lại cuốn sách để bên cạnh, Quốc Việt tiếp tục gọi ừng đồ vật trong chiếc nhẫn ra khỏi bên ngoài.
----------------------------------------------------------------------
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.
Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.
Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ