Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 25 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

25 Chương 25 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Một lúc sau, cuối cùng Quốc Việt đã ăn xong, dáng dấp đang còn thòm thèm.

Thấy bộ dáng của hắn Hắc Mao, Tống Khải và đám binh sĩ ánh mắt càng thêm khinh bỉ và xem thường.

“ Tiểu tử, nếu ăn xong rồi thì đến đây ta có chuyện muốn hỏi?”

Hắc Mao thấy bộ dạng chậm chạp của thằng nhóc có chút không kiên nhẫn nói.

Quốc Việt thấy cũng không sai biệt lắm, đôi chân run rẩy đứng dậy, hai tay chắp hướng về hai người kia rồi nói:

“Cảm tạ đại nhân ban cho tiểu tử thức ăn, đại ân này tiểu tử khắc ghi trong lòng đời đời kiếp kiếp”

Bộ dáng của Quốc Việt lúc này không khác gì một ông cụ non khiến cho người ta có ảo giác hắn là một đứa trẻ ngây thơ, giả làm bộ dáng người lớn để cảm ơn người tặng quà cho mình.

Tống khải và Hắc mao nghe vậy thì ít nhiều cũng có chút đắc ý.

Có điều hai người vẫn không quên chính sự cần phải làm, Hắc Mao cầm cây đao thô trọng của mình lên vai, làm ra vẻ hung thần ác sát nói:

“Tiểu tử, ta hỏi ngươi phải trả lời thành thật cho ta, nếu để ta phát hiện ra ngươi nói dối thì đừng trách ta vô tình”

Hơi ngừng một chút, đại hán nhìn vẻ mặt run rẩy và hoảng sợ của Quốc Việt thì hài lòng gật gật đầu rồi nói tiếp:

“Ngươi là người nơi đây?”

Nghe vậy Quốc Việt gật gật đầu nói:

“Vâng, thưa đại nhân tiểu tử là người nơi đây, ngày trước nơi tiểu tử sống là ngôi làng phía bên kia, có điều...”

Nói đến đây Quốc Việt cũng không nói nữa, ánh mắt hắn đỏ hoe, vẻ mặt nghẹn ngào như phải chịu uất ức.

Nhìn theo hướng tay Quốc Việt chỉ, mọi người đều có thể thấy một mảnh đất cháy đen, xung quanh vẫn còn vương lại tro tàn chứng minh nơi đây đã từng tồn tại một thôn xóm.

Thực ra trước khi đến đây thì Tống Khải đã cho người điều tra xung quanh và biết được sự tồn tại của ngôi làng.

Đừng nhìn bộ dạng mập mạp như đồng tử tán tài của Tống khải mà bị đánh lừa, một thành chi chủ ai mà không có thủ đoạn và tâm cơ riêng của mình chứ, nếu không hắn cũng không có tư cách nắm giữ chức thành chủ của một thành.

Một bên, Hắc Mao tựa như không thấy sự thương tâm của thằng nhóc, vẻ mặt dọa người nói:

“Ai bảo ngươi dừng lại, nói tiếp đi, chuyện gì xảy ra?”

Quốc Việt làm ra bộ dáng khiếp nhược vừa kể vừa khóc nức nở:

“Đại nhân, ngài làm chủ cho tiểu tử a”

“Đằng kia là hạ thôn và cũng là nơi tiểu tử sống, cuộc sống mọi người trong thôn rất yên bình cho đến hơn một tháng trước, trong rừng xuất hiện dị động, thú rừng hỗn loạn, trong thôn mọi người còn kể xuất hiện cả yêu thú”

Nói đến đây, vẻ mặt Quốc Việt sợ hãi, giọng run rẩy kể tiếp:

“Do động tĩnh khu rừng quá lớn nên người tới đây thăm dò càng ngày càng nhiều, trong đó có cả một đoàn xe ngựa được hộ tống bởi rất nhiều người”

Nghe tới đây tống khải ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi:

“Ngươi hãy miêu tả hình dáng nó cho ta xem”

Quốc Việt nghe vậy thì cũng kể một năm một mười hết chuyện xảy ra, cả quá trình Tống Nguyên ức hiếp thôn dân hắn cũng kể không thiếu, điều duy nhất hắn chỉ nói khác đi là những đứa trẻ trong thôn được cho ở lại và thôn bị đốt cháy là do trong lúc quá nổi giận Tống Nguyên cho người đốt.

Nghe vậy hắc mao ánh mắt lấp lóe, nghi ngờ hỏi:

“Vậy những đứa trẻ khác đâu?”

Quốc Việt nghe vậy khóc càng thêm thương tâm nói:

“Tiểu tử là người nhỏ nhất trong đám, Sau một thời gian không thấy thôn dân trở về, mọi người cảm thấy ngày càng bất an, rồi một ngày, lúc tiểu tử thức dậy thì mới biết tất cả đã đi vào khu rừng tìm kiếm cha mẹ của mình”

“Từ ngày đó, cũng không thấy ai xuất hiện nữa cả”

“Đại nhân a, người làm chủ giúp con, trừng phạt cái tên đại gian đại ác ức hiếp thôn dân kia”

Mọi lời nói hay cử chỉ của Quốc Việt nhìn như bình thường nhưng vô thức lại khiến người ta liên tưởng đến một đứa bé ngây thơ, chưa trải sự đời, muốn tìm công bằng cho mình.

Hắc Mao một bên nghe vậy thì cười lạnh, một tiện dân như vậy mà muốn trừng phạt người của Tống gia, hắn đá một cước vào bụng Quốc Việt khiến thằng nhóc ôm bụng nằm dưới mặt đất quằn quại.

Nếu không phải Quốc Việt còn có tí tác dụng thì hắn đã giết thằng nhóc trước mắt mình từ lâu.

Cũng không để ý đến Quốc Việt, Hắc Mao quay sang cung kính về phía Tống Khải hỏi:

“Đại nhân, chúng ta tiếp theo nên làm gì?”

Khuôn mặt mập mạp của Tống Khải híp lại như đang suy nghĩ cái gì, một hồi sau hắn mới nói:

“Dựa vào tính cách của thằng con không nên sự kia thì mọi chuyện thằng bé kể đều hợp lý”

“Nếu vậy khả năng việc nó mất tích có liên quan đến dị biến trong khu rừng”

Hắc Mao cũng gật gật đầu đồng ý với suy đoán này hắn cung kính hỏi:

“Vậy tiếp theo...”

Tống khải phất tay, thân hình mập mạp bước vào trong xe ngựa, âm thanh vang vọng ra:

“Bảo tên tiện chủng kia dẫn đường vào khu rừng, chúng ta vào trong để tìm hiểu”

“Cẩn tuân đại nhân”

Hắc Mao nghe vậy thì cung kính chắp tay rồi quay sang chúng binh sĩ hét lớn:

“Mọi người chuẩn bị lên đường”

“Tiểu tử kia, đến đây dẫn đường”

Quốc Việt nghe vậy làm ra bộ dáng sợ hãi, bò dậy thành thành thật dẫn đường.

...

Thiên địa trong xanh, không một áng mây, liệt nhật giữa trưa tạo thành cái nóng gay gắt.

Trong vùng đồi núi, hương hoa tràn ngập, cây cỏ xanh mơn mởn đua nhau khoe sắc, sau dị biến tại khu rừng thì bây giờ thực vật cũng đã sinh trưởng tươi tốt như xưa.

Đoàn người hơn 100 binh mã hộ tống một chiếc xe ngựa dần tiếp cận bìa rưangf, dẫn đầu là một cậu nhóc nhem nhuốc, bẩn thỉu.

Đi sau là tiếng hối hả và quát mắng của một đại hán lên thằng nhóc.

Sau một thời gian đi đường, cuối cùng đoàn người do Quốc Việt dẫn đầu tiếp cận bìa rừng.

Quốc Việt ngẩng đầu, ánh mắt hữu thần nhìn về chốn cũ, vẫn là cánh rừng, vẫn là mảnh đất quen thuộc, nơi đã nuôi sống không biết bao nhiêu người và cũng là mảnh đất táng thân của những con người xấu số đó.

Thu hồi ánh mắt, Quốc Việt run rẩy đi đến bên đại hán nói:

“Đại nhân, đây là nơi mà ta nói với ngài”

Hắc Mao nghe vậy, thì chắp tay nói vọng vào trong xe:

“Tống Đại nhân chúng ta đã đến nơi”

Tống khải cũng không ra khỏi xe mà nói vọng lại:

“Bảo các binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng để vào khu rừng, bên trong chúng ta không biết có nguy hiểm hay không”

Hắc Mao phất tay bảo mọi người dừng lại, hét lớn về phía binh lính:

“Mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị vào khu rừng”

Xong hắn quay sang Quốc Việt nói:’

“Ngươi lui ra sau”

Nhiệm vụ Quốc Việt đã hoàn thành, hắn không muốn nhìn tên tạp chủng chướng mắt này thêm phuts giây nào nữa.

Một hồi lâu sau, mọi thứ đã sẵn sàng, mọi người men theo con đường mòn tiến sâu vào trong khu rừng.

Trong rừng thời gian đã khá dài nhưng vẫn còn một số dấu vết sau khi yêu thú dị động để lại khiến cho đoàn người càng thêm cảnh giác.

Tuy nhiên để bọn họ thở phào là chẳng có nguy hiểm nào đến với họ.

Hắc Mao cũng có chút hoài nghi, liệu Tống Nguyên có phải đi nhầm vào đây không, phải biết rằng bên cạnh hắn còn có Túc lão, cường giả tụ nguyên cảnh hàng thật giá thật.

Sau một hồi không thấy nguy hiểm gì mọi người bắt đầu chia ra từng nhóm tìm kiếm, nơi đây tuy thuộc một nhánh nhỏ của U Ảo sâm lâm nhưng trong lúc nhất thời mọi người cũng không thể đi hết.

Nói đến U Ảo sâm lâm là một khu vực đầy rộng lớn, chiếm diện tích gần một nữa của Chân Vũ đế Quốc, nơi đây yêu thú hùng mạnh hoành hành tuy nhiên cơ duyên cũng không kém.

Truyền thuyết kể rằng nơi đây từng là một chiến trường thời trung cổ, rất nhiều cường giả ngã xuống và để lại vô số bảo vật.

Không những thế, khu vực này mọc ra rất nhiều linh dược, có gia tăng tu vi, có rèn luyện căn cốt và có cả tăng lên thọ nguyên.

Những cơ duyên trên là miếng mồi hấp dẫn đối với rất nhiều võ giả, hằng năm trong U Ảo sâm lâm có rất nhiều người ngã xuống dưới tay yêu thú và nhiều hơn hết là tranh cướp bảo vật nhưng bọn họ cũng bất chấp.

Nơi đây hằng năm được rất nhiều người lịch luyện và thu được bảo vật, còn có lời đồn có người vô tình xâm nhập vào một động phủ của Dũng Tuyền cảnh và thu được truyền thừa, từ đó nhất phi trùng thiên.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.