Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 24 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

24 Chương 24 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Ánh mặt trời le lói ở phía xa, từ từ thay thế vầng minh nguyệt và xua đi màn đêm u tối.

Ánh nắng ấm áp, đầy sức sống rọi trên khuôn mặt anh tuấn của một thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn và đang nằm hình chữ đại trên mặt cỏ đang còn vương những giọt sương của ban mai.

Lúc bấy giờ Quốc Việt từ từ mở ra đôi mắt lèm nhèm của mình, dang hai tay ra đón ánh ban mai, thổ nạp bầu không khí mát lành của buổi sáng.

Sau bao nhiêu khó khăn cuối cùng hắn cũng có thể ngủ một giấc dài, tuy mọi chông gai còn ở phía trước nhưng để hoàn thành trách nhiệm có bao nhiêu khó khăn cũng chẳng ngại.

Sau khi tẩy đi những vết bẩn trên mặt, Quốc Việt có chút rảnh rỗi, hắn bắt đầu thử nghiệm niệm theo khẩu quyết mà hắn nhận được tối qua.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, lỗ chân lông toàn cơ thể hắn dãn nở ra, cùng lúc Quốc Việt có thể cảm nhận được như có một luồng không khí chui vào cơ thể làm cho người ta cảm thấy tươi mát và sảng khoái toàn thân.

Nếu Quốc Việt đoán không sai, thứ vào trong cơ thể hắn là linh khí mà được mọi người nhắc đến.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, Quốc Việt tăng thêm cường độ vận chuyển công pháp.

Một ...hai...ba... những luồng linh khí đó thi nhau chui vào trong cơ thể Quốc Việt, chúng chạy theo một vòng tuần hoàn khắp kì kinh bát mạch, gột rửa thân thể, rèn luyện kinh mạch rồi được đào thải ra bên ngoài.

Trong đó Quốc Việt còn có thể thấy như có như không những luồng tử khí từ ánh nắng ban mai được hấp thụ vào theo linh khí, tuy rất ít nhưng hiệu quả vượt trội hơn linh khí rất nhiều lần.

Quốc Việt tuy rất muốn hấp thu những luồng linh khí đó nhưng hắn phải lực bất tòng tâm.

Cũng không phải công pháp có vấn đề mà là cường giả luyện thể cảnh chỉ có tư cách dẫn linh khí vào cơ thể khai thông và rèn luyện da thịt mà thôi, chỉ khi đến tụ nguyên cảnh, sau khi thức tỉnh linh căn thì võ giả mới có thể hấp thu linh khí tương ứng.

Quá trình hấp thu linh khí cứ lặp đi lặp lại cho đến khi mặt trời bắt đầu lên cao hơn, lúc này những luồng tử khí kia ngày càng ít, thấy vậy Quốc Việt cũng dừng việc hấp thu lại.

Quốc Việt đoán những tử khí này chỉ xuất hiện trong buổi sáng sớm, và mất dần theo thời gian trong ngày.

Qua lần hấp thu này, hắn có chút thuần thục hơn trong việc vận dụng công pháp.

Mặt khác, tuy không tăng lên cảnh giới nhưng Quốc Việt cảm nhận được cảm giác suy yếu do mất máu quá nhiều cũng đã được ggiamr bớt phần nào.

...

Cứ thế thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày một, Quốc Việt cũng không vội đi khám phá thế giới bên ngoài, hắn đang chờ đợi.

Trong thời gian này, ban ngày thì hắn hấp thu tử khí từ ánh ban mai, đêm về thì vận chuyển công pháp hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tinh thần, tuy không nhiều nhưng qua những ngày này hắn thấy cơ thể đã hồi phục như lúc ban đầu, thậm chí lực đạo mạnh nhất nắm đấm còn lên đến 780 cân.

Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, 10 ngày sau kể từ khi Quốc Việt rời khỏi khu rừng thứ Quốc Việt muốn chờ cũng đã xuất hiện.

Một ngày này, một đoàn nhân mã hơn 100 người đang hộ tống một chiếc xe ngựa lộng lẫy, bên trên khắc một chữ Tống đang tiến về hướng này.

Xa xa, Quốc Việt nhìn sơ qua, nếu hắn đoán không sai thì trong đoàn người có gần 50 cường giả luyện thể cảnh, trong đó có hơn 20 người đều là luyện thể trên 5 cấp.

Đáng sợ hơn là bên trong xe ngựa, dựa vào sự mẫn cảm của các giác quan, hắn có thể cảm giác được sự nguy hiểm phát ra từ nơi đó.

Nếu không có gì nhầm lẫn thì bên trong chắc chắn là một cường giả Tụ Nguyên cảnh, hơn nữa mạnh hơn Dương Túc và lão già mặc áo màu xám trong sơn cốc rất nhiều.

Cũng không chần chờ, Quốc Việt đem tấm mặt nạ từ trong không gian giới chỉ ra, vội vàng đắp lên khuôn mặt.

Cùng lúc gương mặt của hắn từ từ thay đổi, cơ thể cũng thấp lại, bộ dạng của hắn bây giờ là một thằng bé nước mũi tèm lem, khuôn mặt nhem nhuốc như một đứa trẻ ăn mày bị bỏ đói nhiều ngày.

Xong xuôi hết thảy, hắn lấy những củ khoai rừng đã chuẩn bị từ trước, lau sạch và bắt đầu cắn khiến cho bộ dạng của hắn bây giờ rất là đáng thương.

Cũng không bao lâu, đoàn nhân mã đi đến bên dưới chân đồi, khi nhìn thấy một thằng bé ăn xin giữa một mảnh đất hoang vu này thì đoàn người dừng lại.

Một tên tráng hán mặc khải giáp, tay cầm đại đao thấy vậy thì nói nhỏ vào trong xe ngựa, như đang trao đổi thứ gì đó với người bên trong.

Sau một hồi lâu, tráng hán đi ra hét lớn hướng về phía đỉnh đồi nơi Quốc Việt ngồi:

“Này nhóc con, ngươi đến đây ta có chuyện muốn hỏi”

Quốc Việt giả vờ không nghe thấy, tay chân ruun rẩy tiếp tục ăn ngấu nghiến của khoai.

Thấy thằng nhóc nọ không có trả lời, tráng hán cũng có chút mất kiên nhẫn, hắn chạy vọt lên ngọn đồi, không được vài bước hắn đã xuất hiện trên đỉnh đồi.

Khi tráng hán nhìn thấy bộ dạng thằng nhóc thì có chút sững sờ bởi vì hình dáng của hắn bây giờ không khác gì người sắp chết, cả người lem luốc, hai tay co quắp và run rẩy đang cầm lấy củ khoai rừng ăn sống như mỹ vị trần gian.

Hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngạc nhiên, có cảnh gì hắn chưa nhìn thấy?, đời này trên tay tráng hán đã không biết nằm xuống bao nhiêu sinh mạng, đối với hắn thì thằng nhóc trước mắt chỉ như là một con kiến hôi đang cật lực tranh giành sự sống mà thôi.

Tráng hán cũng không có nhân từ à xách thẳng Quốc Việt như một con gà, đi xuống bên chiếc xe ngựa bất chấp sự phản kháng yếu ớt của Quốc Việt.

Khi đến nơi, hắn không thương tiếc vứt thẳng thằng nhóc đang run rẩy xuống dưới đất và quay người lại chắp tay cung kính với chiếc xe ngựa:

“Đại nhân, ta đã đem người đến, nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là lũ dân đen nơi này”

Tráng hán không những không có chút cảm thông đối với thằng bé mà còn khinh khỉnh, tỏ ra mình là thượng đẳng.

Nhưng hắn đâu có biết trong mắt thằng nhóc thì hắn cũng chỉ là một cái xác biết nhảy nhót vài ngày, hay nói chính xác hơn hắn đã được chọn trở thành bữa ăn của Quốc Việt.

Trong xe bấy giờ chỉ uể oải ừ một tiếng, cùng lúc tấm màn được vén ra, xuất hiện bên trong là một người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp, phía bêntrái sống mũi có một cái nốt ruồi lớn bằng đầu ngón tay.

Khuôn mặt người đàn ông có mấy phần giống tống thự, nếu Quốc Việt đoán khôngg sai thì trung niên nhân trước mắt là cha của Tống Nguyên.

Quốc Việt cũng không đoán sai, người đàn ông là cha của Tống Nguyên cũng là thành chủ của Hắc Nguyệt thành-Tống Khải, biết Tống Nguyên đi tầm bảo hắn cũng chẳng để ý cho đến khi nhiều ngày con của hắn không một chút tin tức, lúc này đây trung niên nhân dẫn người đi tìm kiếm.

Người đàn ông cũng là người mà tạo cho Quốc Việt cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cũng không tự nhiên mà Quốc Việt có cảm giác như vậy mà bởi vì người này đã đạt đến Tụ Nguyên tầng 5.

Trung niên nhân xuống xe ngựa, đi đến bên người, thấy bộ dạng thằng nhóc bẩn thỉu thì có chút che mũi ghét bỏ, đá vào cơ thể thằng nhóc khiến hắn phải lăn tròn vài vòng trên mặt đất.

“ Này, Hắc Mao, kéo tên tiện chủng này xa ta chút, nhân tiện đem một chút đồ ăn thừa của ngựa cho hắn, ta muốn tên tiện chủng này tỉnh táo để tiện tra hỏi”

Tống khải cũng chẳng quan tâm sống chết của một tiện dân nhưng thứ hắn muốn là thông tin mà Quốc Việt có nên cách duy nhất phải Quốc Việt sống để cung cấp thông tin.

Nghe Tống khải ra lệnh, tên tráng hán lúc nãy có tên là Hắc Mao, kéo lấy Quốc Việt đến bên một chiếc máng lớn, bên trong là hỗn hợp giữa các loại cỏ và củ.

Đáng nói nhất đây là nơi cho ngựa ăn, bên trong cái máng gỗ vẫn còn sót một ít thức ăn thừa vừa mới bị những con ngựa ăn còn xót lại.

Hắc Mao nhìn về phía thằng nhóc ra lệnh:

“Ăn đi, ngươi nên biết ơn đại nhân nhà ta mở lòng từ bi giúp một tên tiện chủng như ngươi”

Quốc Việt cũng không nói gì, hắn giả vờ ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy đống thức ăn thừa của ngựa, đôi tay run rẩy từ từ bốc lấy chúng ăn ngấu nghiến.

Mà thấy vậy ánh mắt của Hắc Mao và Tống Khải liếc nhau, đều gật gật đầu, tuy gần như không có khả năng nhưng bọn hắn muốn chắc chắn thằng nhóc này không có vấn đề, một đứa bé xuất hiện một thân một mình trong mảnh đất hoang vu ít nhiều làm cho bọn họ cảnh giác và liên tưởng về sự mất tích bí ẩn của đoàn người Tống Nguyên.

Cũng không phải bọn họ sợ thằng nhóc lật lên sóng gió gì mà điều họ đề phòng là có người trong bóng tối bố trí sát cục, là một vị thành chủ hắn hiểu rõ sự đấu đá trong chốn võ giả cũng như trong quan trường khốc liệt đến dường nào nên đề phòng là điều tất yếu.

Có điều thông qua biểu hiện vừa rồi, hai người biết mình đã quá đa nghi, một người đói đến mức sắp chết thì chắc chắn sẽ không chê bất cứ đồ ăn gì khi nhìn thấy, đó là hành động bản năng, Nếu Quốc Việt lúc ấy chần chờ thì bọn họ sẽ bắt đầu càng thêm hoài nghi.

Nhưng bọn họ đâu biết rằng, Quốc Việt cũng đã nghĩ đến trường hợp bị nghi ngờ nên đã luôn luôn sẵn sàng tâm lý và đối với hắn thì việc ăn thức ăn của ngựa chẳng có gì là đáng để chê cười cả.

Sống trong một thôn nghèo, hắn phải luôn luôn đối mặt với việc thiếu lương thực nên nhiều lúc hắn cũng phải dùng cả cỏ dại để lót dạ.

Với Quốc Việt nếu việc làm không xúc phạm đến giới hạn cuối cùng của bản thân thì hắn sẽ làm tất cả để đạt được mục đích.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.