20 Chương 20 Bỉ Ngạn Thương Thiên
Thời gian cư như vậy trôi, điên loan đảo phượng, xuân sắc sinh hương, dâm mỹ vô cùng.
Trong cung điện, tiếng thở dốc, âm thanh rên rỉ dần nhỏ lại, lúc bấy giờ sau tấm màn che một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Nằm một bên Quốc Việt, mỹ phụ nhìn thằng nhóc ánh mắt rã rời đang thất thần phía đối diện, nghĩ lại tràng cảnh điên cuồng mới không bao lâu, bất tri bất giác khóe môi nàng lại cong lên.
Thực ra với thực lực của nàng bây giờ mệt như thế này cũng chẳng thấm vào đâu, có điều nghĩ lại cảm giác dục tiên dục tử vừa rồi cả cơ thể nàng như vô lực, tay chân bủn rủn.
“Đệ đệ ngươi không có gì hỏi ta sao?”
Qua một hồi lâu, mỹ phụ bỗng nhiên phá vỡ im lặng.
“Tỷ tỷ là tiên nhân ư? tiên nhân đều có thể nhìn thấy cuộc đời của người khác hay sao?”
Ánh mắt Quốc Việt dần dần lấy lại tiêu cự, nghe vậy thì nói ra những thắc mắc vẫn giữ trong lòng bấy lâu.
Nghe thằng bé đối diện bất ngờ lại hỏi như vậy, mỹ phụ cũng có chút bất ngờ, theo nàng đoán, thằng bé sẽ hỏi những câu hỏi về lai lịch hay vì sao lại cùng hắn điên loan đảo phượng chẳng hạn, có điều thắc mắc là thế, nàng vẫn trả lời:
“Tiên nhân ư? cũng có thể xem là như vậy đi, có điều tỷ tỷ cũng không mạnh đến cỡ có thể từ trong vô tận hư không có thể quan sát một người”
“Như tỷ tỷ đã nói, do sự đặc thù của công pháp nên hai chúng ta có thể gặp nhau ở nơi đây”
Quốc Việt nghe vậy cũng không bất ngờ là bao, hắn có suy đoán của riêng mình và hỏi chỉ để chứng thực suy đoán đó.
Hắn càng để ý hơn là thế giới bao la bên ngoài, nơi mà có thể làm cho hai người gặp nhau trong giấc mộng, nơi mà tồn tại những bộ công pháp cổ xưa và kì bí... chúng càng làm cho Quốc Việt hướng tới.
Thấy một thằng nhóc bừng bừng đấu chí, khí diễm ngút trời, hào khí can vân, mỹ phụ nào không đoán được ý nghĩ của thằng bé.
Nàng có chút mỉm cười, kéo hắn vào trong ngực nói:
“Nhìn cái bộ dạng của tiểu tử ngươi chắc chưa bao giờ ra khỏi quê hương để khám phá thế giới bên ngoài nhỉ?”
Nghe vậy Quốc Việt chỉ có cười trừ, gãi gãi đầu, hắn nào biết thế giới bên ngoài là bộ dáng gì? Cho dù nghe trưởng thôn thường xuyên kể chuyện làm thằng bé mơ hồ có thể hình dung thế giới bên ngoài nhưng đó chỉ dừng lại ở những câu chuyện.
Bộ dạng Quốc Việt bấy giờ không khác gì một đứa bé không hiểu chuyện, nếu người khác nhìn vào sẽ cho đây là một thằng bé thiện lương, bộ dáng bấy giờ của hắn khác xa với những gì trong sơn cốc. Tuy nhiên hắn cũng không phải làm ra vẻ, cũng không biết tại sao khi ở cùng với mỹ phụ trước mắt, nội tâm hắn mới có thể khai mở.
Mỹ phụ cười duyên, nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng đáng yêu của thằng bé nàng xoa xoa đầu hắn, biết bản thân đã đoán đúng. Nàng nói:
“Khanh khách, nào nào còn ít thời gian để tỷ tỷ nói cho ngươi về thế giới bên ngoài”
Mỹ phụ hơi dừng một chút, như đang sắp xếp lại câu chữ một lúc sau ánh mắt nàng nhìn về xa xăm nói:
“Thực ra thế giới bên ngoài kia chẳng tốt đẹp gì, nhìn như yên bình nhưng thời thời khắc, ở một nơi nào đó đều có thể diễn ra thảm sát, đồ thành, dẹp quốc”
“Nhưng nếu đã bước lên con đương võ giả thì phải chấp nhận điều ấy, thế giới này là thực lực vi tôn cá lớn nuốt cá bé nên đôi khi có những người phải bỏ mạng nơi tha hương, để lại vợ con mỏi mắt chờ đợi”
Quốc Việt nghe vậy thì ánh mắt cũng có chút xa xăm, hắn cũng hiểu điều này, nếu thế giới này có công bằng tuyệt đối thì thôn dân cũng chẳng bị đồ sát, tuổi thơ của hắn cũng chẳng phải mang nhiều gánh nặng trên vai như vậy.
Mỹ phụ nhìn vào ánh mắt thâm thúy không hợp với lứa tuổi của thằng nhóc, hơi có chút bất ngờ, nàng rất tò mò, thằng bé ngẫu nhiên được chọn này đã trải qua biến cố như thế nào mà khiến hắn thay đổi nhiều như vậy.
Nàng còn nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, nàng vẫn có thể cảm giác được vẻ thuần khiết như một tờ giấy trắng của thằng nhóc, tuy lần này nét thuần khiết ấy vẫn còn nhưng thay vào đó nhiều hơn là sự sắc bén và thành thục.
Nàng cũng không hỏi nhiều mà nói tiếp:
“Nếu ngươi đã muốn bước lên trường sinh lộ dài dằng dặc thì hãy nhớ những đều đó”
“Tỷ tỷ cũng không biết tiểu tử ngươi ở đâu nhưng hãy nhớ rằng: Thiên địa bao la không có điểm cuối, núi cao thì vẫn có núi cao hơn, đừng bao giờ tự mãn, cho dù là thần linh dưới cái nhìn của cường giả chân chính thì cũng chỉ là pháo hôi mà thôi”
“Còn về vấn đề tu luyện, muốn lên cao phải có nền móng cảnh giới vững chắc, đừng chạy theo số lượng mà bỏ lỡ chất lượng”
“Tỷ tỷ chỉ nói đến đây, còn đi được đến đâu thì sau này nhìn xem tạo hóa của tiểu tử ngươi”
Vốn dĩ nàng nói nhiều như vậy cũng là một phần xem như giao dịch, còn đi được bao xa thì cũng chỉ xem bản thân Quốc Việt.
“Ta sẽ ghi nhớ lời tỷ tỷ nói”
Quốc Việt sau khi nghe mỹ phụ nói, tuy cái hiểu cái không nhưng hắn vẫn gật gật đầu.
“rầm...rầm...”
Đúng lúc này, mặt đất lung lay, cường độ ngày càng lớn. Thấy vậy mỹ phụ vươn người đứng dậy lộ ra dáng người như ma quỷ, một lúc sau nàng nói:
“Thời gian cũng đã đến, mộng cảnh nơi đây sắp sụp đổ rồi, tiểu tử ngươi nếu sau này đạt đến cảnh giới như tỷ tỷ thì có lẽ tỷ tỷ sẽ cho ngươi một ít cơ hội”
Mỹ phụ cười duyên vô cùng kiều mị , dùng đôi môi đỏ mọng của mình nhẹ nhàng hôn lên trán của Quốc Việt, xong hết tất cả nàng dùng bàn tay của mình phất một cái, như có một lực lượng vô hình dần đưa hắn đi xa.
Quốc Việt chỉ đứng nhìn cũng không nói gì, hắn biết với thực lực bây giờ của mình thì hứa hẹn cũng chỉ vô dụng.
Khi mỹ phụ sắp rời khỏi tầm mắt, Quốc Việt đột nhiên vỗ đầu một cái, bụm lại đôi tay thành hình chiếc loa hét lớn:
“Có thể cho đệ biết tên của tỷ tỷ không”
Qua một hồi lâu, không nhận được câu trả lời, khi hắn tưởng mỹ phụ nọ không muốn trả lời thì bên tai vang lên âm thanh kiều mị quen thuộc.
“Tiểu tử thúi, đã ngủ với người ta mà cả cái tên người ta cũng không biết”
“Tên của tỷ tỷ là Xích Linh... khanh khách”
Nghe vậy , Quốc Việt hét đáp trả lại:
“Tên đệ là Quốc Việt”
Tòa cung điện ngày càng khuất xa tầm mắt Quốc Việt, bên tai hắn vẫn còn văng vẳng tiếng cười như chuông bạc của nàng.
Quốc Việt quyết tâm, sẽ có một ngày, giữa thế giới vô vàn vô tận tìm ra được nàng.
......
Thời gian cứ thế trôi qua, trong sơn cốc bấy giờ đã bắt đầu hồi lại sinh khí, những mầm non của cây cỏ dần dần ngoi lên khỏi mặt đất, trên cao đàn chim sau một thời gian tránh tai kiếp thì cũng đã trở về.
Trung tâm sơn cốc, lúc bấy giờ sừng sững một chiếc kén to bằng một chú trâu mộng, màu đỏ sậm như máu đang nằm trên mặt đất.
Càng đáng để nói là xung quanh chiếc kén bốc ra những luồng hắc khí đầy quỷ dị, khiến cho động vật xung quanh nơi đây phải tránh xa.
Bên trong chiếc kén quỷ dị như đang dưỡng dục một tồn tại khủng bố, nơi đó phát ra những tiếng đập thình thịch hữu lực như đến từ hung thú thời thượng cổ.
“Rắc...rắc”
Đột nhiên xung quanh chiếc kén dần xuất hiện những vết nứt, dần già chúng lan tràn ra khắp xung quanh.
“Bùm”
Cũng không đợi lâu, chiếc kén vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, kì lạ là những mảnh nhỏ này khi tiếp xúc với liệt nhật như tuyết trong mùa hạ, tan rã với tốc độ chống mặt.
Trung tâm vụ nổ lúc bấy giờ là một cậu thiếu niên, khuôn mặt khá non nớt so với hinh dáng cao gầy.
Cậu thiếu niên ấy lúc này đang trần như nhộng, ánh mắt mê mang nhìn về xung quanh, trong lúc nhất thời như chưa kịp phản ứng.
Hắn không ai khác chính là Quốc Việt.
----------------------------------------------------------------------
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.
Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.
Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ