Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 21 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

21 Chương 21 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Sau một hồi hắn mới hồi thần, nhớ lại hết tất cả.

Quốc Việt kiểm tra lại cơ thể thì bỗng chốc cả kinh.

Bấy giờ cơ thể hắn đã cao lớn hơn không ít, nếu có người nhìn vào thì sẽ không ai đoán được rằng cậu thiếu niên trước mắt đã 11 tuổi, nếu mà để đoán có lẽ họ sẽ cho rằng hắn 17 tuổi.

Khuôn mặt bây giờ của Quốc Việt cũng biến đổi không kém, tuy còn non nớt so với thân hình nhưng cũng đã trưởng thành hơn phần nào, đôi mắt của hắn sáng như nhật nguyệt tinh thần, mày kiếm kết hợp với một chút ma mị trên khuôn mặt càng tô lên sự thành thục.

Hơi vận động cơ thể, Quốc Việt cảm giác trong người mình có sức mạnh vô cùng vô tận, có đấu vật với một con trâu mộng.

“Ồ...”

Lúc bấy giờ, Quốc Việt bất ngờ phát hiện trong não hải của mình xuất hiện một số thông tin kì lạ.

“Luyện thể, rèn luyện căn cơ, đánh vững cơ sở, đánh phá gông xiềng của một phàm nhân ư”

“Ồ, còn có cả tụ nguyên, thức tỉnh linh căn, hấp thụ linh khí... sao có chút quen quen tai nhỉ”

Vừa tra xét thông tin, Quốc việt vừa lầm bầm, càng đọc hắn càng cảm thấy như bản thân đã nghe ở đâu.

“Haha, ta nhớ ra rồi, sao ta lại ngốc như vậy chứ, cái này không phải những cảnh giới mà những tên ngoại lai kia nhắc đến sao”

Trong sơn cốc, một thiếu niên đứng giữa ánh liệt nhật, cười ngây ngô. Nếu có người ở đây thì chắc chắn họ sẽ mắng hắn là thằng điên.

Quốc Việt cũng chẳng để ý những chi tiết nhỏ nhặt này, hắn chỉ quan tâm đến những dòng thông tin trong đầu.

Càng đọc hắn càng mừng rỡ, tuy có một số thông tin đang còn tối nghĩa nhưng cũng có một số hắn có thể hiểu, chúng nói về một số cảnh giới tu luyện và một số thông tin cơ bản trên tu chân lộ.

Những thông tin này tuy đối với người khác có lẽ được xem là rác rưởi nhưng đối với Quốc Việt thì chẳng khác gì lúc buồn ngủ lại vớ được chiếu manh.

Càng làm hắn vừa mừng vừa sợ là bỗng chốc hắn có thể nội thị cơ thể, hắn biết đây là năng lực chỉ có võ giả mới làm được, Quốc Việt đoán sau quá trình lột xác thì bản thân đã bước vào cảnh giới đầu tiên trong miệng đám người kia: cảnh giới luyện thể.

“A đây là cái gì?”

Trong lúc đang mê mẫn với năng lực mới, đột nhiên Quốc Việt phát hiện tại vùng bụng của mình có một không gian rộng lớn, xung quanh trôi lơ lững chín cổ tự thần bí như đến từ tuyên cổ, trường tôn qua dòng thời gian đằng đẳng.

Chín cổ tự ấy được khoác lên mình màu đen quỷ dị, ma mị, thời thời khắc khắc đều bốc lên những làn hắc khí vô cùng đáng sợ.

Tuy tối nghĩa, quỷ bí là vậy nhưng bất ngờ thay, Quốc Việt có thể đọc hiểu, càng làm bản thân hắn như muốn nhảy cẩng lên vì ý nghĩa của chín cổ tự lại là một bộ công pháp.

Đối với một võ giả, thứ không thể thiếu là linh căn nhưng quan trọng cũng chẳng kém đó là công pháp.

Cho dù ngươi tư chất ngút trời, kinh thiên động địa nhưng ngươi không thể kiếm cho mình một bộ công pháp thì cũng chỉ là một kẻ chú định trở thành đá đặt chân trên trường sinh lộ.

Thoát mình ra khỏi những suy nghĩ viễn vông, Quốc Việt tiếp tục dời ánh mắt quan sát.

Tại trung tâm của chín cổ tự, bất ngờ hiện diện một vòng xoáy đen ngòm, đang xoay chầm chậm.

Tại miệng vòng xoáy tỏa ra những kuồng hắc khí vô cùng quỷ dị, tuy tốc độ xoay không nhanh như khi nhìn vào thì làm người ta có cảm giác chúng có thể thôn phệ linh hồn người khác bất cứ lúc nào.

Sau một thời gian quan sát, đầu Quốc Việt có chút đau nhói, hắn đoán do tác dụng phụ khi nội thị thời gian dài, tuy đoán là vậy nhưng hắn cũng không dám nhìn nhiều, ai biết chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo chứ.

Biết mình trở thành võ giả, Quốc Việt cũng không thể chờ đợi thêm nữa, hắn đi tới một tảng đá lớn, một chân lấy đà, tay đưa vào phía sau.

“Răng rắc...rầm”

Sau một quyền, tiếng răng rắc vang lên, tảng đá chia năm xẻ bảy , điều này làm cho Quốc việt có chút bất ngờ về sức mạnh của mình.

Khi đấm vào tảng đá thì hắn chỉ dùng 3 phần lực nhưng kết quả vượt ra ngoài dự đoán.

“Đây là cảnh giới luyện thể tầng 7 sao?”

Không biết có phải quá trình huyết tế đã thay da đổi thịt và rèn luyện cơ thể cho hắn hay không mà bất ngờ làm cho hắn bất tri bất giác chạm mốc cảnh giới luyện thể tầng 7.

Luyện thể chín cảnh, mỗi tiểu cảnh giới lực của cơ thể có thể phát ra là 100 cân, luyện thể tầng 9 là 900 cân.

Tuy nhiên, Theo thông tin trong đầu Quốc Việt thì hắn biết rằng 900 cân sức mạnh chỉ là mức giới hạn võ giả bình thường.

Thời đại xa xưa có những người đã vượt qua ngưỡng cửa này, một đấm của bọn họ có thể phát ra một ngìn cân, còn có người có thể phát ra lực một nghìn rưỡi cân và có thể nhiều hơn.

Lắc lắc đầu, thoát khỏi suy nghĩ miên man, Quốc Việt lúc bấy giờ mới để ý tình cảnh bên trong sơn cốc.

Trong sươn cốc, tốc độ khôi phục cũng không thể che dấu đi sự hoang tàn sau đại kiếp nạn, những cành cây bật rễ sau đại chiến, cây cỏ héo tàn và cả những chiếc hố được đào lên bởi những tai lôi điện đã chứng minh rằng: Nơi đây đã diễn ra một trận chiến đầy khốc liệt.

Cảnh còn nhưng người thì chẳng bao giờ có thể trở lại, Quốc Việt đi đến gần bên một gốc cây lớn đưa ra cánh tay nhẹ nhàng xoa trên mặt đất, nơi đây cũng là nơi mà cả gia đình Tiểu Mạn nằm xuống.

Tuy cơ thể bọn họ qua trận huyết tế thì cát bụi đã trở về với cát bụi nhưng tình cảnh thảm khốc, sự bất lực ngày ấy, hắn vẫn luôn khắc tạc trong lòng để luôn nhắc nhở bản thân không được để tình cảnh như ngày hôm nay lặp lại một lần nào nữa.

Vừa hồi ức, Quốc Việt vừa chậm rãi đi một vòng xung quanh sơn cốc, nhặt nhạnh những di vật còn sót lại của thôn dân, tuy không nhiều nhưng đây cũng là điều duy nhất mà hắn có thể làm được cho họ.

Đang căng mắt tìn những thứ còn sót lại, lúc đi đến bên cạnh nơi Vũ Nguyên Khang ngã xuống bỗng nhiên hắn dừng cơ thể lại.

Tấm da thú - di vật được trưởng thôn để lại và cũng là thứ giúp Quốc Việt thoát khỏi kiếp nạn lần này đang nằm sừng sững ở nơi đó.

Không lấp lánh chói mắt, cũng chẳng quang hoa ngút trời nhưng nó vẫn nằm trường tồn nơi ấy, không một vết sứt hay dấu hiệu nào chứng minh nó bị phá hủy dù nó chỉ là một tấm da.

Càng làm Quốc Việt bất ngờ hơn là không chỉ tấm da thú, mà bên cạnh nó còn nằm một chiếc nhẫn không biết làm bằng chất liệu gì nhưng cũng không có dấu hiệu hỏng hóc.

Quốc Việt đi đến nhặt lên, sau một hồi tìm tòi nghiên cứu, ngoài 3 gạch dọc trên chiếc nhẫn thì hắn cũng chẳng tìm thêm được cái gì, thấy vậy hắn tiện tay mang vào vào ngón tay của mình, quyết định tìm hiểu sau.

Tấm da thú cũng được Quốc Việt giấu sâu trong cơ thể của mình, hắn đoán đây có thể là một bảo vật trong giới võ giả, thậm chí có thể là bảo vật hiếm có, có thể giấy lên gió tanh mưa máu.

Sau một hồi nhặt nhạnh thì trên người Quốc Việt cuốn đầy những thứ linh tinh và không toàn vẹn, dù gì sau trận huyết tế thì cơ thể của mọi người đã trở về với cát bụi, thứ hắn nhặt được chỉ là những mảnh vỡ áo quần hay đồ vật mà sau quá trình chiến đấu bị bay xa khỏi chiến trường.

........

Liệt nhật lên cao, đem cái khô nóng cho đất rời, khiến cho cây cỏ héo úa, chim chóc cũng phải tìm nơi trốn tránh nắng.

Dưới sự oi bức của cái nắng khô khan đó, có một cậu thiếu niên, vai đeo một cái giỏ được cuốn từ những sợi dây rừng, tay cầm một ống tre rộng chứa đầy đất đang mạnh mẽ bước từng bước hướng về thôn trang lấp ló xa xa.

Vẫn là cây đại thụ đầu làng, vẫn là những ngôi nhà trang nho nhỏ, đáng tiếc nay cảnh còn nhưng người đã mất.

Mới không lâu đây, hắn vẫn còn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cùng tụi nhỏ chạy nhảy khắp thôn, cùng những bậc cha chú nâng niu và giúp đỡ.

Hôm nay vẫn là thằng nhóc đó, vẫn là khuôn mặt đó nhưng đâu còn sự ngây thơ của một đứa trẻ và cũng đâu còn tiếng trẻ nhốn nháo khắp làng.

Sau khi vào thôn Quốc Việt chỉ biết đứng đờ người ra đó và cũng chỉ biết lau đi những giọt lệ lăn dài trên khóe mắt.

Tuy thảm kịch đã qua một thời gian nhưng Quốc Việt bây giờ vẫn có chút bàng hoàng và mờ mịt.

Cố nén đi nước mắt và cừu hận, Quốc Việt đào một chiếc hố sâu và rộng cạnh gốc đại thụ - Nơi mà người dân sinh hoạt khi có chuyện hệ trọng trong thôn và đây sẽ là nơi Quốc Viêt chọn cho bọn họ yên nghỉ.

Chiếc hố sâu bốn mét đối với Quốc Việt bây giờ chỉ là chuyện như trở bàn tay.

Sau khi hoàn thành Quốc Việt đem hết những đồ vật trong thôn và những mảnh vỡ còn sót lại sau trận chiến đặt hết xuống dưới chiếc hố.

Xong xuôi hết thảy Quốc Việt nhẹ nhàng cầm ống tre lớn chứa vụn tro và bùn đất lên, nhẹ nhàng đổ vào hố lớn.

Bên trong ống tre thực ra cũng chẳng phả là đất mà đó là tro bụi được Quốc Việt gom lại tại những vị trí thôn dân nằm xuống.

Bất lực chứng kiến từng người trong thôn ngã xuống đã là quá đủ, vì vậy hắn muốn làm những gì tốt nhất có thể cho những con người lương thiện, đã nuôi hắn trong suốt 10 năm qua.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.