Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 15 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

15 Chương 15 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Khi đạo thiểm điện ấy chạm vào đầu Quốc Việt thì cũng chính vào lúc đó ý thức hắn bị kéo vào một nơi đầy sức sống.

 

Lúc bấy giờ, Quốc Việt đang đứng trên mộng cánh đồng đầy hoa tươi, có cả những chú chim bay lượn vòng quanh trên đầu của hắn.

 

“Hihi...Haha... chạy nhanh đừng để thúc ấy bắt được”

 

“Tụi mày đứng lại cho tao”

 

Trong lúc đầu óc mê man thì phía xa vang lên những tiếng cười khúc khích của tụi nhỏ, còn có cả tiếng chửi rủa của một đại thúc.

 

Quốc Việt quay đầu nhìn lại, là những cảnh như đã từng trải qua, hắn thấy Hầu Tử, thấy Tiểu mạn và thấy cả A Bố thúc đang ra sức đuổi bắt lũ trẻ tinh nghịch.

 

“Này thò lò mũi xanh, đến đây chơi cùng nào”

 

Vẫn là bé gái tết tóc sừng trâu, quay đầu nở một nụ cười như ánh nắng mùa xuân với Quốc Việt, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn kéo đi.

 

Hắn nhìn cô gái với ánh mắt xuất thần, không biết vì sao đôi mắt lại từ từ đỏ hoe bất chấp hắn lau chùi.

 

“Này thò lò mũi xanh, ngươi có nghe ta nói không hả”

 

Thấy thằng bé đối diện kéo không đi, cô gái phùng mang trợn má như một con hổ nhỏ vô cùng đáng yêu.

 

Quốc Việt vô thức gật gật đầu rồi như một chú cún con bị tiểu cô nương trước mắt dắt tay chạy theo đám trẻ và cùng tụi nhóc nô đùa bên trong cánh đồng hoa rộng lớn.

 

Hắn tuy rất vui vẻ nhưng trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, như đã bỏ quên thứ gì đó rất quan trọng với bản thân.

 

Cuộc sống cứ như thế trôi qua, thời gian cũng như một làn gió, mới đó mà Quốc Việt đã 20 tuổi,Mày kiếm mắt sáng, đâu còn cái vẻ nhóc thò lò mũi ngày nào.

 

Cô gái cột tóc hai bím được hắn gọi là sừng trâu năm xưa cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

 

“Quốc Việt, huynh khi nào hỏi cưới với cha muội”

 

“Vậy muội muốn khi nào?”

 

“Bây giờ”

 

“Được”

 

Cứ thế, một đôi thanh mai trúc mã lại ra đời.

...

 

Thời gian như thoi đưa, mới đó mà tóc hai vợ chồng trẻ ngày nào đã bạc trắng, bọn họ tựa vào nhau nhìn lên những tinh hà trên thiên không, ánh mắt thất thần như đang nhớ về thời còn niên thiếu.

 

“Quốc Việt, nếu một ngày huynh phát hiện đây hết thảy chỉ là hư ảo vậy huynh còn có yêu muội hay không?”

 

“Có...Ta vẫn sẽ yêu muội...Nếu tất cả là ảo mộng thì sẽ có một ngày ta sẽ đưa ảo mộng này thành hiện thực”

 

Quốc Việt yêu thương vuốt mái tóc bạc trắng của người phụ nữ mà mình yêu thương, không do dự trả kời nàng.

 

Nghe vậy, Tiểu Mạn hạnh phúc ôm chầm lấy vòng eo Quốc Việt, đối với nàng cuộc đời này đã không còn gì để nuối tiếc.

 

...

Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, một ngày này, trong căn nhà tranh đầy ấm cũng, đang nằm một lão ẩu thân hình gầy yếu.

 

Hơi thở của nàng tuy mong manh nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười về phía lão già ngồi bên cạnh.

 

Nhìn nụ cười ấy, lão già vô thức nhớ lại nụ cười năm ấy, hắn yêu thương vuốt mái tóc bạc trắng của lão ẩu.

 

Lão ẩu nhìn về phía gương mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng cũng không kém phần kiên nghị ngày nào, nàng cố gắng đưa cánh tay run rẩy của mình nắm lấy tay lão, miệng thì thào nói:

 

“Quốc Việt, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh đã nhẫn nại sống cùng ta”

 

“Ta biết, huynh đã biết tất cả mọi thứ”

 

“Cuộc đời này...ta cũng không còn gì phải nuối tiếc nữa”

 

“Ta yêu huynh...”

 

Lời nói vừa dứt, hơi thở cô gái trước mắt cũng từ từ nhắm lại, để lại một giọt lệ vương trên khóe mắt.

 

Quốc Việt dùng tay nhẹ nhàng lau khô giọt nước trên khóe mắt nàng, hắn đứng dậy thở dài.

 

Tuy biết đây là một giấc mộng từ lúc cưới Tiểu Mạn nhưng tất cả gì đã trải qua trong mộng đều là thật. Có thể đây là một tia chấp niệm trong lòng nhưng hắn cũng không nỡ để tia chấp niệm này biến mất.

 

Đột nhiên, không gian trước mắt Quốc Việt dần dần rạn nứt như tấm gương vỡ, trên những tấm gương là từng mảnh hình ảnh như thước phim chiếu lại đời này của hắn.

 

Hắn muốn vươn tay ra bắt chúng lại nhưng ảo mộng chỉ là ảo mộng mà thôi.

 

Cũng không biết bao lâu, Quốc Việt từ từ mở mắt ra, hắn bây giờ lại trở về hình dáng một hài đồng hơn 10 tuổi ngày nào.

 

Lúc này hắn cảm giác bên trong cơ thể có sức mạnh cuồn cuộn không gì làm không được.

 

Sau khi an táng mọi người xong Quốc Việt mang lấy sức mạnh hủy thiên diệt địa tấn công vào tống gia.

 

Không ngoài dự đoán tống gia bị hủy diệt dưới tay của hắn.

 

Cuộc đồ sát diễn ra rất thảm thiết khiến cho triều đình cũng phải kinh động, Quốc Vương Chân Vũ đế quốc hạ tử lệnh truy sát Quốc Việt, khiến cho hắn phải ngày ngày chạy trốn như chó nhà có tang.

 

Thời gian trôi qua một cách nhanh chống, Quốc Việt lúc bấy giờ cũng đã lập gia đình, lấy được một tiểu thôn dân xinh đẹp sống trong một thôn nhỏ.

Ngày ngày tuy phải lo cho mưu sinh nhưng đó cũng coi như là một niềm hạnh phúc cho hai người.

 

Nhưng đời người mấy khi được suôn sẻ.

 

Một ngày nọ có một đội nhân mã tới nơi, đồ sát hết những người trong thôn, ngay cả vợ của hắn cũng bị bức ép phục vụ quan binh nhưng nàng không chịu và phải lựa chọn tự vẫn.

 

Quốc Việt nhìn đây hết thảy nhưng chẳng làm được gì, hắn nhớ đến ngày đó ở Hạ Thôn mọi chuyện chẳng khác gì lúc này.

 

“Vì sao, vì sao...”

 

Hắn quỵ xuống mắt đất, đôi mắt chảy ra huyết lệ, miệng thì lẩm bẩm.

 

Ngay cả khi có được sức mệnh thì cuộc đời vẫn bị số phận thao túng, vẫn bị những kẻ khác ức hiếp, Hạ thôn cũng vậy mà bây giờ cũng vậy.

 

Một tháng lại qua.

 

Ngày này, Quốc Việt được đưa lên Trảm Hình Đài, tay chân bị trói, máu me vô cùng kinh khủng. Tốc tai hắn rối bời, ánh mắt thất thần như không tồn tại linh hồn.

 

Nếu không phải cơ thể hắn vẫn còn hoạt động thì chắc có lẽ mọi người đã xem như người chết

 

Xung quanh hắn là những khuôn mặt xa lạ, có cười nhạo, có chỉ trích, có hung tợn đang nhìn về phía hắn.

 

 

“Quốc Việt, ngươi có biết tội”

 

Đột nhiên, một âm thanh hùng hậu vang lên, tuy không quá lớn nhưng mang uy thế của một bậc quân chủ chưởng khống hàng vạn sinh linh.

 

Người này ngồi trên một chiếc ngai vàng được khắc đầy hình án chân long, chân phượng...Hắn khoác một chiếc long bào màu vàng càng tôn thêm khí chất uy nghi của .

 

Khi ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía người này đầy sùng bái và tôn kính. Đáng để ý nhất là khi người khác nhìn vào hắn thì cứ như nhìn vào một mảnh hỗn độn.

 

 

Người này không ai khác là hoàng đế của Chân Vũ đế quốc.

 

Thấy Quốc Việt không trả lời hắn cười khẩy.

 

“Chỉ là một sâu kiến cũng dám giết thành chủ của một thành, người đâu hành hình”

 

Như không chờ đợi được, hoàng đế của chân vũ đế quốc ra lệnh cho Trảm Quan tiến hành hành hình.

 

Ánh đao lóe lên, tưởng chừng như mọi chuyện kết thúc thì đúng lúc này dị biến lại phát sinh.

 

Quốc Việt lúc bấy giờ nào còn ánh mắt vô cự như ban nãy, thân hình hắn như một chú báo lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy vọt về phía hoàng đế của Chân Vũ đế quốc.

 

Mà khi bay vọt đến gần vị hoàng đế kia Quốc Việt thì thào một tiếng:

“Chính là ngươi”

 

“Vì sao ngươi biết”

Câu nói dường như vô nghĩa nhưng lại khiến cho vị hoàng đế kia biến sắc phải bật thốt lên.

 

Quốc Việt nghe vậy cũng cười lạnh:

 

“Kỹ năng diễn xuất của ngươi quá kém rồi, ngươi tưởng tạo ra ảo ảnh trong ảo ảnh lại có thể đánh lừa ta ư?”

 

Lời nói vừa dứt cũng là lúc Quốc Việt tóm lấy cổ tên hoàng đế kia.

 

Cùng lúc đó không gian xung quanh phá toái, tầng tầng ảo ảnh sụp đổ, nào còn quảng trường rộng lớn, nào còn dân chúng thóa mạ.

 

Lúc này, Quốc Việt và tên hoàng đế giả mạo kia đã tiến vào một không gian đen kịt, xung quanh bốc lên đầy oán niệm, tham niệm, sân niệm và si niệm.

 

Nói chính xác hơn hai người cũng không phải thực thể mà là ý thức tạo hình, mà nơi bọn họ đang đứng là thức hải Quốc Việt.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.