14 Chương 14 Bỉ Ngạn Thương Thiên
Có thể nói là tốc độ hầu như không đáng kể, nhưng quá trình hồi phục vẫn đang diễn ra.
Quốc Việt cũng nhận thấy điều đó, hắn có chút luống cuống, ngay cả át chủ bài cũng lấy ra mà không thể diệt sát được tên kia.
Đột nhiên như nghĩ đến điều gì, Quốc Việt nhanh chóng chạy đến bên cạnh cây được gọi là Độ Ách Thảo kia.
Hắn ra sức nhổ cây ấy lên, cũng không khó như trong tưởng tượng nhưng bộ dáng khi quay về của hắn thì cũng chẳng tốt là bao. Lông tóc dựng đứng, miệng phun khói đen là những hình ảnh có thể diễn tả hình ảnh Quốc Việt lúc này.
Sau khi chỉnh chu lại bộ mặt, hắn hướng về những thôn dân đang yên nghĩ dưới suối vàng kia và quỳ xuống.
“Con Quốc Việt, có tên không họ, con biết ơn vì đã lớn lên tại thôn như thế này và con xin lỗi vì đã không đủ sức bảo vệ mọi người. Nhưng nếu con có thể sống sót ra khỏi đây thì Quốc Việt con xin thề, sẽ có một ngày Hạ Thôn sẽ vang danh thiên hạ”
Sau khi nói xong hắn dập đầu mạnh xuống dưới đất ba cái, đến mức trên trán của thằng nhóc phải ứa ra máu.
Hắn muốn nhớ mãi ngày hôm nay, nhớ từng khuôn mặt mới ngày nào trong thôn.
Làm xong hết thảy, Quốc Việt đâm Vũ Nguyên Khang thêm vài nhát, rồi chạy lên trên bình đài lúc trước.
Không ngoài dự đoán, khi Quốc Việt vừa đặt chân lên bình đài, cơ thể hắn từ từ được nâng lên.
Cùng lúc đó, đại trận lúc này cũng ầm ầm chấn động, quẻ tượng xoay vần, thiên địa lần nữa tụ tập thiên kiếp, điều khác biệt là lần này hai cực âm dương rõ ràng, địa ngục chi môn cũng không được khởi động.
Bầu trời trong sơn cốc bao phủ cuồn cuộn mây đen như ngày tận thế, không biết từ bao giờ nơi đây đổ mưa màu đỏ như huyết lệ, trong thiên địa vang lên phạn âm đầy tối nghĩa, bên cạnh đó tiếng thần khóc quỷ gào như có như không.
Nếu có người nhìn vào sơn cốc thì thay vào thấy cảnh tượng như tận thế này thì họ sẽ thấy trời quang mây tạnh.
Nơi đây như được chia tách thành một thiên địa riêng.
“Chắc là đã đến lúc”
Trong quá trinhg bay lên, Quốc Việt nhìn lên bầu trời rầu lầu bầu vài tiếng, hắn lấy từ trong túi Độ Ách Thảo đã được cách ly với cơ thể ra. Hắn Nghiến răng một cái, một ngụm nuốt vào trong bụng.
Tuy Độ Ách Thảo đã được ngắt xuống nhưng khi ăn vào, trong bụng Quốc Việt cứ như có hàng ngàn con kiến bò quanh ruột, chúng khiến cho hắn nổi hết cả da gà.
Co dật sau một lúc thì dược lực cũng đã thấm vào cơ thể, Quốc Việt cảm giác vùng bụng như có một luồng thanh lương chạy lan tràn xung quanh cơ thể.
Mặt khác hắn còn có cảm giác cơ thể vô cùng nhẹ nhàng cứ như cắt đứt hết nhân quả quấn thân, tạo ra ảo giác cho cơ thể hắn có thể vũ hóa phi thăng.
Cũng không lâu sau Quốc Việt được nâng lên và xếp bằng trong ao máu. Cũng không đợi hắn làm ra phản ứng, 8 luồng ánh sáng đối ứng với 8 quẻ Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn bắn vào cơ thể Quốc Việt.
Cùng lúc đó trong đầu hắn vang lên một đạo kinh văn huyền ảo làm cho hắn vô thức đọc theo.
Vô cực sanh hữu cực, hữu cực thị thái cực;
Thái Cực sanh lưỡng nghi, tức âm dương;
Lưỡng nghi sanh tứ tượng: tức thiếu âm, thái âm, thiếu dương, thái dương;
Tứ tượng diễn bát quái, bát bát lục thập tứ quái.
Kinh văn mang ý nghĩa thần thánh nhưng khi ra khỏi miệng Quốc Việt thì cứ như ma âm dưới cửu u địa ngục khiến cho người ta sa đọa.
Mà khi âm thanh hắn vừa dứt, bầu trời vừa như đang tức giận khi bị khiêu khích, vừa như muốn giáng thiên phạt diệt sát tồn tại cấm kị.
Mà dưới trận pháp, vô thanh vô tức xuất hiện ngọn lửa màu đen vô cùng quỷ dị, chúng góp phần làm tràng cảnh sơn cốc càng thêm quỷ bí.
Hồ máu lúc bấy giờ tỏa ra hấp lực đến đáng sợ, càng đáng sợ hơn là chúng tập trung vào chủ yếu là sinh vật sống.
Những người đã chết trong trận chiến thì cơ thể cũng bắt đầu khô héo, dòng máu của họ bị dẫn dắt tập trung vào trong hồ.
Ngay cả Vũ Nguyên Khang cũng chẳng thoát khỏi. Lúc đầu hắn còn đắc ý muốn xem Quốc Việt làm được trò trống gì nhưng bây giờ hắn không còn cười nổi nữa. Hắn chửi ầm lên:
“Tiểu tử, mau thả ta ra, ngươi điên rồi đây là đại trận cấm kị, cơ bản là ngươi đang tìm cái chết”
“Này, này ngươi có nghe lời ta nói không, nhanh dừng lại”
“Đại ca, đại ca dừng lại a, tiểu đệ nguyện thần phục với ngài a”
Giờ khắc này, Vũ Nguyên Khang nào còn vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng như một ma đầu.
“A ta không cam lòng a, tiểu tử sớm muộn gì chúng ta cũng đổ bộ lên đây, tụi ngươi chờ chết đi...”
Cuối cùng, tên ma đầu dai như đĩa cũng bị hút khô huyết dịch và kết thúc cuộc đời , điều đặc biệt là thông qua đại trận thì huyết dịch của hắn như được chắt lọc và giữ lấy tinh hoa.
Cùng một thời gian, dòng máu trong hồ cũng bắt đầu sôi ùng ục, chúng như có sinh mệnh, tụ tập về hướng Quốc Việt cuốn thành những sợi tơ bám vào cơ thể hắn.
Chúng thâm nhập và đâm sâu vào từng tấc da của Quốc Việt, thông qua sợi tơ có thể thấy huyết dịch của Quốc Việt đang dần được rót vào hồ máu và ngược lại, quá trình này lặp lui lặp đến như một vòng tuần hoàn.
Lúc này ý thức Quốc Việt lúc bấy giờ cũng lâm vào trạng thái nữa tỉnh nữa mê, hắn tuy nhận ra tình hình của ngoại giới nhưng cơ thể không thể nào động đậy, chỉ có thể mặc cho số phận, đều đáng vui mừng duy nhất là tên kia cũng đã chết.
“Bùm”
Không biết bao lâu sau, tức nước cũng vỡ bờ, thiên phạt cũng vậy, một đạo thiểm điện lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bổ thẳng vào trên đầu hắn.
Nếu là một võ giả của Chân Vũ đế quốc dính một kích này có lẽ ngay cả tro bụi cũng không còn tồn tại trên thế giới này.
Tưởng chừng như tiếng sau tiếng nổ là sự ra đi của một sinh mệnh nhưng không, khi đạo thiểm điện đó sắp chạm đến đầu Quốc Việt thì một luồng ánh sáng màu xanh bao bọc xung quanh và đánh bật ánh sét ra khỏi cơ thể hắn.
Cũng không kịp để vui mừng thì đạo thiểm điện thứ hai, thứ ba... cứ như trút nước tập trung vào cơ thể Quốc Việt.
Cũng không có gì là tuyệt đối cả, tuy có màn ánh sáng màu xanh chặn lại thiên phạt nhưng lực phản chấn thì cũng chỉ chặn được phần nào.
Cơ thể hơn 10 tuổi của một đứa nhỏ như Quốc Việt phải chịu một phần lực phản chấn của những cột sét to như thùng nước khiến cho da thịt hắn nứt nẻ, xương cốt hầu như đều gãy nát.
Cũng may, những đường tơ máu kia vẫn luôn cung cấp sinh cơ, khiến cho cơ thể hắn vẫn giữ được một chút sinh mệnh.
Lúc bấy giờ, Hồ máu cũng thu nhỏ lại, xung quanh Quốc Việt được kết thành một chiếc kén màu đỏ tươi, hình dáng như kén tằm, bên trong phát ra tiếng thét gào, lệ khiếu đầy âm u và quỷ bí.
Cũng không biết qua bao lâu, thiểm điện dần tán đi nhưng mây đen vẫn không ngừng tích tụ. Càng quỷ dị là chúng cứ như ma vân, tản ra oán khí khắp thiên địa.
Ma vân cuồn cuộn, chúng tạo thành những hình thù kì dị như đang trình bày lại dòng thời gian dài đằng đẵng.
Có tiên dân đang quỳ bái, có vô diện nhân cầm những pháp khi đầu loại hình thù, có cả những tồn tại quỷ dị thoát ra từ cửu u... Nhưng hết thảy chẳng ai có thể chứng kiến những hình ảnh này.
Cuối cùng thời gian cũng đã đến, một ánh chớp trong suốt, nếu không phải do nó tỏa ra lệ khí quá nặng thì gần như đồng hóa với thiên địa.
Nó được giáng xuống từ phía trung tâm ma vân, điều đáng kinh ngạc hơn là đạo thiểm điện này không lớn như những đạo lúc trước, có thể nói thẳng ra là nhỏ bằng một que củi.
Khi đạo thiểm điện này dính vào cái kén thì nó cũng mất tăm, ngay cả màn sáng của Độ Ách Thảo tạo ra cũng chẳng có phản ứng, cứ như đạo thiểm địa này chẳng có tí uy lực nào cả.
----------------------------------------------------------------------
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.
Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.
Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ