Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 7 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

7 Chương 7 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Mọi người trong thôn lần lượt biết sắc, ngay cả một số người ngoài thôn cũng nhíu mày làm như thế này thì quá phách lối rồi. Có điều khi mọi người nghĩ lại cũng đúng, thân là nhi tử của thành chủ Hắc Nguyệt thành nếu triều đình không tới thì hắn còn sợ ai chứ.

Trong thôn, mọi người đều phẫn nộ, dựa vào cái gì mà chúng phá hoại sự yên bình của họ chứ. Tuy họ nghèo nhưng không hèn.

“Lão gia gia, bọn họ thật vô lý mà, bên ngoài ai cũng như vậy hết hay sao”

Một bên đám người, ngay cả đứa nhỏ thiện lương như Quốc Việt cũng cảm thấy vậy, hắn bắt đầu có chút chán ghét đám người ngoài kia.

“Tiểu Việt a, thế giới bên ngoài rộng lớn biết nhường nào, có người thế này cũng có người khác. Hôm nay có lẽ thôn chúng ta gặp phải vận rủi thôi”

Lão tuy rất chán ghét lũ người này nhưng lão cũng sợ đứa bé thiện lương này bị ô nhiễm bởi lũ ác ma đội lốt da người ngoài kia.

Lúc bấy giờ, lão trưởng thôn được thằng bé thò lò mũi xanh dìu từng bước lên trước đám người, tuy rất bất mãn và nghẹn khuất nhưng lão vẫn cố làm ra vẻ cung kính nói:

“Đại nhân, thôn chúng ta quanh năm không màng thế sự, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mong đại nhân rộng lòng tha thứ”

Thanh niên trên xe cao cao tại thượng nhìn xuống như nhìn lũ kiến hôi bá đạo nói:

“Hay cho câu không màng thế sự, lũ tép riu như các ngươi có tư cách nói ư?”

“Để bản công tử chỉ điểm cho ngươi hay tội của mình. Đầu tiên biết bản công tử đến còn không chịu ra tiếp đón, thứ hai ngươi nhìn đám đàn ông mọi rợ sau lưng ngươi xem không khác gì bọn trâu đực còn kêu gào đòi đánh bản công tử”

Nói đến đây đôi mắt giữa hai luồng thịt mỡ của thanh niên híp lại như độc xà đang nhìn con mồi của mình.

“Ngày bình thường các ngươi có thể bây giờ đã chết, nhưng hôm nay bản công tử tâm tình tốt tha thứ cho các ngươi một lần”

Nghe thanh niên nói vậy lão trưởng thôn thở phào một hơi, lão sợ hắn đưa ra yêu cầu quá đáng cho thôn. Trong lòng lão bây giờ cũng tràn ngập phẩn nộ, nhìn cái khuôn mặt mập mạp híp híp kia khiến cho lão nhớ lại sự kiện năm kia - năm mà khiến cho lão nhà tan cửa nát. Nhưng biết làm sao bây giờ, lão cũng chỉ biết nhẫn nhịn mang lại an toàn cho thôn mà thôi.

Thở phào chưa lâu thì câu tiếp theo của thanh niên làm mọi người triệt để cuồng nộ.

“Có điều cũng không thể tha thứ xuông như vậy được, các ngươi chỉ cần đưa ra một vài cô phụ nhân trong thôn của các ngươi ra phục thị bản công tử thì ta sẽ không làm khó cho các ngươi”

Lúc này đây hắn mới chính thức lộ ra chân diện mục, lần đầu khi nhìn thấy những thôn phụ ở đây Tống Nghiêm đã thèm khát các nàng rồi. Nghĩ đến cái cảnh bờ mông mập mạp của các nàng ấy nhún nhảy trên người hắn làm cho bất tri bất giác dưới đũng quần đã sớm căng cứng. Nếu mà Tam nương có ở đây thì có lẽ Tống Nghiêm còn điên cuồng hơn nữa.

Trong thôn, người dân phẩn nộ gầm thét:

“Sao các ngươi không cướp cả thôn chúng ta luôn đi”

“Đúng là mặt người dạ thú mà”

“Cút đi, thôn chúng ta không chào đón các ngươi”

Đã nhục nhã gọi họ cái gì là man di, mọi rợ bọn họ cũng đã không chấp nhặt, bây giờ còn muốn phụ dân trong thôn dâng lên cho hắn, tưởng bọn họ là nô tài hay sao, tượng đất cũng có 3 phần khí huống hồ gì đây là con người.

Quốc Việt đứng một bên lão trưởng thôn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mũi màu xanh cũng nhăn lại vô cùng khó coi, hắn đã từng xem thế giới bên ngoài như nơi để tiên nhân ở nhưng giờ nhìn lại xem.

Một kẻ nhà giàu cướp bóc trắng trợn, những kẻ bên ngoài thì hững hờ đứng xêm bọn họ bị ức hiếp, có người còn cười hả hê trên sự đau khổ của người khác.

Tên mập mạp nghe bọn thôn dân lăng mạ mình như vậy thì cũng giận tím mặt,đường đường là một quý công tử của một thành sao có thể để cho bọn man di này nhục mạ được chứ.

“Người đâu, bắt vài thôn phụ đến đây cho ta”

Hắn phất tay ra lệnh.

Nhóm binh sĩ cầm đao lên đằng đằng sát khí đi đến trong đám người, mạnh mẽ bắt những phụ nhân kia.

“Các ngươi không được làm như vậy, làm vậy là không đúng”

Quốc Việt thấy vậy thì chạy nhanh lên chặn giữa đường, cố giữ một tia ngây thơ cuối cùng để giảng lý lẽ với bọn chúng.

Nhưng hắn nhận lại chỉ là tiếng cười khinh miệt của bọn binh sĩ và một cái tát hất bay nó ra xa vài mét.

Hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhưng khi nhìn đến cảnh tượng tiếp theo nhân sinh quan của thằng bé triệt để sụp đổ.

Bên kia những binh lính kia xong vào trong đám người đánh đập bọn họ tả tơi, bọn họ sở hữu sức mạnh vượt xa người thường. Chỉ có những người đang hả hê xem kịch bên ngoài thì biết chuyện gì xảy ra, bởi vì bọn họ là võ giả.

Tuy mạnh mẽ là thế nhưng những người dân quyết liệt chống trả. A bố, Lão khương cùng những tráng hán trong thôn kiệt lực bảo vệ vợ con của mình.

Thanh niên mất kiên nhẫn phất tay nói:

“Không cần nhân nhượng bọn họ, phản kháng cứ làm theo lệ cũ”

“Xoẹt”

Ánh đao lóe lên, một chiếc đầu người rơi xuống.

Thiên địa như yên tĩnh, những người trong thôn ngơ ngác nhìn lại.

“Khônggggg..... , cửu ca, cửu ca a... Chàng đừng bỏ ta đi”

“Cửu ca, cửu ca huhu, chàng dậy a, chàng đứng dậy xem hài tử của chúng ta a, không phải chàng muốn có hài tử sao huhu, thiếp định chuẩn bị bất ngờ cho chàng mà, sao chàng lại đi huhu”

Một người trung niên phụ nhân chạy đến bên cái đầu kia hét lên thê lương, nàng ôm lấy cơ thể của tráng hán kia khóc lớn. Mới hôm nào còn tình vợ chồng thắm thiết nhưng số phận lại trêu ngươi chỉ cố thể khiến con người ta than thở.

Người đàn ông bị chém đầu kia không ai khác đó là người mà được mọi người gọi là lão cửu, hắn đã từng có mặt trong đội săn trước khi dị biến trong khu rừng. Trong thôn ai cũng biết vợ chồng họ rất yêu thương nhau nhưng bây giờ chỉ còn âm dương cách biệt.

Người trung niên phụ nhân quay đầu ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn tên binh sĩ, nàng hận, hận những kẻ cho mình ở trên cao nhìn xuống này. Nếu không có họ thì làm gì có chuyện gia đình của nàng phải chia cắt chứ.

“Ta liều mạng với ngươi”

Nàng cầm lấy cây đao của chồng mình mang theo khuôn mặt đầy nước mắt chạy đến phía tên binh sĩ.

Thấy vậy tên binh sĩ cũng hoảng đưa đao lên chỉa thẳng về phía trước muốn đuổi lui người phụ nhân, hắn cũng không muốn làm thương nàng, tránh công tử nhà mình trách phạt.

Nhưng

Phụ nhân không những không dừng lại mà còn gia tốc đến tên binh lính.

“Phập”

“Phập”

Máu tươi văng tung tué khắp thiên địa, tên binh lính kia hét thảm, hắn trợn mắn, hắn cũng không nghĩ có ngày mình chết dưới một tay người phụ nữ như thế này.

Nhưng hắn đã sai, đã sai từ khi phá vỡ gia đình của người phụ nữ, hắn đã sai khi coi thường một kẻ mà bản thân coi như sâu kiến và có lẽ hắn đã quá xui xẻo khi bản thân cũng chẳng phải là võ giả.

Hắn chết không nhắm mắt.

Phía đối diện, người phụ nhân cũng chẳng tốt hơn chút nào, cán đao của kẻ kia đã đâm xuyên qua cơ thể nàng, chỉ có thể làm như vậy mới báo được thù cho chàng ấy.

Máu vẫn không ngừng chảy, cơ thể gục dưới mặt đất lanh lẽo, nàng dùng hết khí lực còn lại của mình xoa chiếc bụng nhỏ của mình- nơi mà tồn tại kết tinh tình yêu của hai người rồi cố sức ngẩng đầu lên nhìn về phía xa thì thào:

“Tại Nại Hà kiều chờ thiếp, thiếp sẽ cùng con xuống ngay bây giờ, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ chia rẽ nữa”

Thiên địa rơi vào tĩnh lặng, những hạt mưa phất phơ như chứng minh cho tình yêu của người phụ nữ dành cho chồng mình, cũng có thể là sự thương hại ít ỏi của ông trời dành cho gia đình họ.

“Lão cửu...”

“Tiểu Hương...”

Cái yên lặng đến chết chóc bị phá vỡ bởi những tiếng rống lớn của người dân trong thôn. Bọn họ chết lặng, tiếp theo là phẩn nộ, ánh mắt sồng sọc như con thú dữ nhìn vào tên thiếu niên trước xe ngựa.

Phản ứng nhanh nhất là A Bố cùng Lão Khương. Hai người mang theo thù hận chạy đến trước xe ngựa của thanh niên khiến cho hắn hoảng hồn.

“Người đâu, cứu giá...”

Tống Nghiêm có chút sợ, hắn hoảng loạn hét lớn.

Thế công của hai người ngày càng đến gần tưởng chừng như có thể chém thanh niên thành hai mảnh.

Nhưng

Thiếu gia của Hắc nguyệt thành cũng chẳng phải hư danh.

“Hự”

Đang lúc mọi người tưởng Tống Ngiêm xong rồi thì quỷ dị trước mặt hắn xuất hiện hột lão già áo bào xám. Lão phất tay một cái khiến cho hai người bay xa ra ngoài, phun ra một ngụm máu, ngất đi không biết sống chết.

Khi nhìn thấy lão giả ra tay thì những người đứng xem hít một hơi khí lạnh, âm thanh có chút run rẩy.

“Trời ơi, lão già kia là ai, sao có thể mạnh đến vậy”

“Linh khí, vậy mà lão già kia có thể chưởng khống linh khí”

“Ta nghe đồn rằng Tống gia có tận 3 cường giả tụ nguyên cảnh, đây có lẻ nào là một vị trong đó”

Nghe những lời nghị luận, những người con chưa hiểu chuyện gì đều sợ hãi, bọn họ biết sự đáng sợ của cường giả tụ nguyên cảnh, trong một tòa thành thì cường giả tụ nguyên cũng chẳng có mấy người. Mỗi vị Tụ Nguyên cảnh cường giả đều sở hữu sức mạnh khủng bố, có khả năng lấy 1 địch hằng trăm binh sĩ tinh nhuệ và họ có thể trốn khỏi sự vây công vô cùng dễ dàng.

-------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.