Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 6 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

6 Chương 6 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Vầng minh nguyệt hôm nay sáng đến lạ lùng, ánh sáng của nó chiếu lên những mái nhà tranh và bụi cây trong thôn, nơi đó có những chú côn trùng vẫn miệt mài kêu gọi bạn đời. Hình ảnh ấy làm người ta phải suy nghĩ đến hai chữ đầu tiên đó là yên bình.

Trong thôn, hầu hết mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn ngôi nhà cách không xa nơi ở của Quốc Việt là đang còn sáng.

Nơi đây không phải ai khác, đó chính là ngôi nhà của Tam Nương.

Lúc này đây Quốc Việt đang ngồi xếp bằng trên giường phát ra những tiếng rên rỉ làm người ta suy nghĩ lung tung.

Đối diện hắn, Tam Nương đang nhẹ nhàng, dùng bàn tay ấm áp của mình đắp nước thuốc lên trên những vết thương của thằng bé.

“Tam Nương đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, trong đó rất nguy hiểm mà cứ nằng nặc đòi đi”

Tam Nương một bên đắp thuốc, miệng thì không quên trách cứ đứa nhỏ.

Nàng từ lâu đã xem Quốc Việt như con trong nhà, nếu mà hắn có bị gì thì có lẽ nàng cũng chẳng muốn sông nữa.

Quốc Việt nghe tam nương cằn nhằn nhưng hắn cũng chẳng để trong lòng. Bởi vì hắn biết đó là Tam Nương đang quan tâm hắn.

“Tam Nương, ngài sao không cưới chồng?”

Từ nhỏ đến lớn Tam Nương dành hầu hết thời gian cho hắn, từ ăn uống cho đến vệ sinh. Trong lòng Quốc Việt vẫn luôn áy náy với Tam Nương. Hắn muốn giới thiệu cho tam nương một người chồng nhưng mà nàng vẫn luôn phớt lờ chuyện này.

Với nhan sắc của nàng nếu mở miệng một cái thì có chắc hơn nữa người trong cái thôn này xếp hàng đưa sính lễ.

“Ngươi đứa nhỏ này, bây giờ mọc đủ lông đủ cánh rồi muốn bỏ Tam Nương đúng không”

“Không, con không có ý đó, con muốn tìm một người chồng cho Tam Nương để ngài đỡ phải vất vả”

“ Ngươi không cần áy náy, Tam Nương chẳng qua không muốn cưới chồng chứ không phải tại thằng nhóc như ngươi đâu”

Nhìn đứa bé trước mắt này, nàng yêu thương ôm hắn vào trong ngực xoa đầu nó.

Tuy thằng bé có hơi ngốc nghếch nhưng nó vẫn rất hiểu chuyện và hiếu thuận, điều đó cũng làm cho nàng ấm lòng phần nào.

“Nào ngủ thôi, trẻ nhỏ phải ngủ sớm không thì bị lùn đi nhá nhóc”

“Vâng con sẽ ngủ sớm “

Trên chiếc giường tre đơn sơ mộc mạc, 2 người cùng đắp một chiếc da thú. Quốc Việt được Tam nương ôm vào trong lòng.

Nghe mùi hương như u lan thoang thoảng từ bộ ngực đầy đặn của tam nương khiến hắn rất yêu thích, có lẽ đây cũng là thói quen từ nhỏ khó cai.

Hai người ôm ấp dành lấy hơi ấm của mình cho nhau dần dần chìm vào giấc ngủ.

Vật đổi sao rời, đã qua một tháng từ ngày đi săn.

Trong khu rừng động tĩnh ngày càng lớn, tiếng thú gầm rú và những luồng chấn động kì dị dần lan ra khiến cho mọi người dần xôn xao.

Trong những ngày này, quanh thôn những người xa lạ càng ngày càng nhiều hơn, họ tới để thám thính động tĩnh trong khu rừng.

Từng có một nhóm hơn 20 người không tự lượng sức mình tiến vào khu rừng và một đi không trở lại, điều này cũng làm cho nhóm người kiêng kị hơn.

Cũng có người vào trong thôn thăm hỏi nhưng họ cũng chẳng thu hoạch được gì.

Thời gian này là thời gian mà mọi người được thấy nhiều người xa lạ đến vậy, nhất là tụi trẻ đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy người ngoài.

Bọn trẻ ngày nào cũng đứng chờ ở đầu thôn nhưng chúng cũng không dám ra ngoài.

Chúng được cha mẹ dặn là không được ra ngoài. Lòng người hiểm ác ai biết được ai tốt ai xấu.

Bọn trẻ rất muốn ra nói chuyện với những người kia nhưng thời gian trôi qua chúng thấy không đúng. Bọn họ nhìn chúng ngoài ánh mắt khinh bỉ thì chỉ là khinh bỉ.

Bọn trẻ trong thôn còn loáng thoáng có thể nghe được những người ngoại lai kia gọi chúng cái gì mà “man di, mọi rợ, cái nơi bắc cương này chẳng có gì ra hồn”.

Một ngày này, những tia nắng bắt đầu của mùa hè chiếu xuống mặt đất, vạn vật cũng có sự thay đổi rõ rệt. Cây cối dường như cũng gồng mình lên để chống chọi lại cái nắng ghê gớm trong thời gian sắp tới.

Đột nhiên phía cuối đường có một nhóm nhân mã đến, bọn họ khí thế ngất trời trên tay cầm những thanh đao rộng đầy sắc bén.

Điều càng làm mọi người bất ngờ hơn là họ đang hộ tống một chiếc xe ngựa vô cùng lộng lẫy, mọi người nhìn vào liền biết đây là một vị đại nhân vật.

“Trời ơi, xe ngựa này là... là... là của Tống gia”

Trong đám người bỗng nhiên vang lên một âm thanh đầy kinh ngạc và không tiếu sự run rẩy cùng sùng kính trong đó.

“Tống gia nào?” Một người đứng bên cạnh thắc mắc hỏi.

“Còn tống gia nào nữa, ngươi nhìn đồ án trên xe xem đó là Tống gia nào”

“Lão Thiên a, ta có bị hoa mắt không, ngay cả vị đại nhân vật như này cũng đến”

Người này lúc bấy giờ mới nhận ra, hắn cũng kìm không được mà run rẩy lên.

Mà cuộc trò chuyện của hai người lúc này cũng truyền vào tai những người bên cạnh, khi nhìn lại thì bọn họ ánh mắt cùng nhau thay đổi, có sùng kính, có sợ hãi và cũng có ước ao.

Cũng có người không biết hỏi những người bên cạnh, sau khi nghe xong giải thích lúc này bọn họ mới vở lẽ.

Tống gia mà bọn họ nhắc tới là tống gia cai quản Hắc Nguyệt thành. Mà Hắc Nguyệt thành là một trong 50 ngôi thành của Chân Vũ đế quốc.

Điều khiến những người kia kính sợ nhất cũng không chỉ ở đấy mà họ còn nghe nói thành chủ của Hắc Nguyệt thành mấy mươi năm trước là người bình thường nhưng vô tình đạt được thiên đại cơ duyên trở thành cường giả Tụ Nguyên cảnh, từ đó nhất phi trùng thiên, được hoàng đế phong cho chức vị thành chủ.

Đoàn xe đi đến trước thôn thì dừng lại, bên cạnh đi ra một người hộ vệ hét lớn:

“Người đứng đầu thôn này ra đây , công tử nhà ta có chuyện muốn hỏi”

Trong giọng nói của tên hộ vệ tràn đầy kêu ngạo, ánh mắt nhìn những người trong thôn như nhìn con sâu cái kiến.

Trong lòng những kẻ ngoại lai tại đây, người trong thôn không khác gì những kẻ dị loại, thấp hèn, đê tiện.

Nghe thấy người hộ vệ nói như vậy, có vài tráng hán trong thôn không giữ được bình tĩnh chửi lớn:

“Các ngươi là ai mà đòi đòi ra lệnh cho chúng ta hả, đi đi chúng ta không tiếp đón các ngươi”

Nhìn những đám người ngu muội trước mắt, hộ vệ cười khẩy:

“ Đúng là một đám man di, ngay cả công tử nhà ai cũng không biết, thôi được để ta nói cho các ngươi hay, vị trong xe này đó chính là thiếu chủ của Tống gia - Tống Nguyên, gia gia của vị này là Tống Thự cường giả Tụ Nguyên cảnh, người mà được các ngươi gọi là tiên nhân đấy”

Tên hộ vệ nói với vẻ mặt dương dương tự đắc như chính mình là cường giả Tụ nguyên cảnh, một tay trấn áp chư thiên vậy.

Tuy không biết Tống gia trong miệng bọn họ là thôn nào nhưng khi nghe đến hai chữ tiên nhân những người trong thôn liền biến sắc.

Mọi người ít nhất một lần được lão trưởng thôn kể về truyền thuyết tiên nhân nên cũng hiểu sự đáng sợ của tiên.

Mà đứng một bên, lão trưởng thôn khi nghe đến hai từ Tống Thự thì sắc mặt đột biến, cánh tây run rẩy, nắm chặt lấy cây gậy, thân hình già nuy lung lay làm người ta không nhận ra là lão đang sợ hãi hay đang phẩn nộ.

“Lão gia gia, ngài có sao không vậy”

Quốc Việt bên cạnh lão trưởng thôn nên dễ dàng nhận ra biểu hiện khác thường này của lão, hắn tiến lên dìu lão trưởng thôn hỏi.

Tuy nghe cái từ Tống Thự có vẻ quen quen nhưng thằng bé nhất thời cũng không nhớ ra nghe ở nơi nào.

Đúng lúc này, rèm xe ngựa được vén ra. Trong xe là một thanh niên mập mạp mặc trường bào màu vàng kim sáng chói, bên hông đeo một miếng ngọc bội được khắc chữ Tống, áo quầndd của hắn xộc xệch như mới được tiện tay nhét vào.

Khuôn mặt của thanh niên đầy mỡ, bên mũi còn có một cái nốt bằng hạt đậu kết hợp cùng làn da vàng như nến khiến cho người ta tấm tắc kì lạ.

Điều làm cho mọi người chú ý hơn,Thanh niên ấy đưa bàn tay của mình vào váy một nữ nhân ăn mặc lòe loẹt, y phục màu hồng mỏng như cánh ve, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy cặp vú ngạo nhân của nàng khiến cho những người ngoại lai xung quanh thôn cũng phải dựng đứng.

“Thiếu gia, nhẹ chút, mọi người đang còn nhìn kia kìa”

Thanh niên kia nghe vậy cũng không bỏ tay ra mà dùng sức bóp mạnh. Hắn quay đầu ra ngoài hỏi người hộ vệ:

“Sao rồi, đừng làm trễ thời gian của bản công tử”

“Nguyên thiếu gia, những kẻ man di kia không chịu hợp tác”

Thanh niên nghe vậy thì cười lạnh, nhìn về phía những người trong thôn.

Ánh mắt Tống Nguyên quét qua một vòng thì đột nhiên ánh mắt lóe lên lục quang rồi vội vàng thu hồi. Hắn cất giọng bá đạo nói:

“Hôm nay bản công tử tâm tình tốt, không chấp nhặt với đám man di các ngươi”

“Tuy nhiên, nếu các ngươi tiếp tục chống lại lời của bản công tử thì...”

Nói đến đây, Tống nguyên cười lạnh, hắn không nói hết câu nhưng ý thị uy trong đó rõ ràng.

-------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.