Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 94: Ăn Quả Lừ Từ Bà Cụ

Ăn Hành Tại Dị Giới

94 Chương 94: Ăn quả lừ từ bà cụ

Với khứu giác nhạy bén chuyên dùng để đánh hơi mùi nữ nhân, Lưu Phong chĩa mõm vào mấy bà tám bán hàng rong ở ven đường, cuối cùng tìm được vị trí mà thương đoàn Châu gia tạm thời tá túc. Đó chỉ là một dịch trạm bình dân có chuồng ngựa có phòng trọ và nhà ăn ngoài trời.

Gia nhân của châu gia bị tổn thất sau bị va chạm nhạy cảm với sơn tặc, giờ này, mọi người đều đang toát mồ hôi hột, khiêng hàng hóa lên xe thồ đến mấy phủ đệ giàu có. Chuyến hàng này khá lớn chắc chắn sẽ khiến gia cảnh nhà vợ Lưu Phong thờ phào trong vài tháng.

Từ sau khi biết bản lĩnh ném đá dấu tay của Lưu Phong, Nhất Châu đại thúc và mấy võ giả đều không dám coi thường hắn nữa. Võ công thực sự của hắn như thế nào thì mọi người chưa được kiểm chứng, nhưng dám đối đầu với trại chủ râu xồm không chỉ một lần, đủ để thấy hắn ta có gan lớn và không biết sợ hãi là gì.

Chi Hoa không còn áy náy vụ chồng mình bị người ta đánh lén nay trước mặt, hắn ta còn sống và không giận dỗi nàng như vậy là tốt lắm rồi.

Vừa trông thấy cái mặt dương dương tự đắc, ngông nghênh bước vào dịch trạm, Chi Hoa đã chạy ù tới hỏi han như đòi một con nợ.

“Lưu Phong.. chàng làm xong việc của Tiểu Mãn rồi à?”

“Đương nhiên!” Lưu Phong đáp gọn: “Còn nàng thì sao, thu xếp hòm hòm rồi thì chúng ta đi vào thành lượn lờ một chút đi. Lâu ngày không được cùng nàng đi chơi, tự nhiên thấy nhớ quá trời.”

Chi Hoa cũng không có ý từ chối, dù sao công việc của gia nhân trong phủ đã hòm hòm rồi. Nữ nhân được gả đi như nàng không nhất thiết phải kè kè ở lại giúp đỡ.

“Dạo phố ? Chàng vào trong nhà ngồi chờ một lát, ta đi thay đồ chút đã.”

Lưu Phong nắm chặt tay của vợ

“Ơ, để ta thay cho!”

Chi Hoa lườm lườm, những tưởng hắn ta thay đổi hóa ra vẫn bẩn bựa như thế. Tuy hai người đã từng nằm cùng giường làm vài trò thân mật, bất quá nàng vẫn còn cảm thấy hơi ngượng khi hắn ta nói toang toác ở ngoài trời như vậy.

“Đồ vô duyên! Vào nhà ngồi đợi đi!”

Chi Hoa sút nhẹ vào mông của Lưu Phong, rồi chạy vụt vào trong nhà khóa trái cửa lại.

Lưu Phong nhìn trái nhìn phải rồi len lén bước theo sau chui tọt qua cửa sổ, ngồi chễm chệ trên bàn uống nước. Gã vừa nhìn cô vợ thoát y sau tấm rèm cửa, vừa mút ấm nước chè rộp rộp.

Khẽ ợ ra một tiếng, hắn nói: “Đêm hôm đó nhìn không rõ, hôm nay mới để ý mông của nàng đẹp phết đó chứ.”

Chi Hoa gắt nhẹ: “Tào lào, cái mồm của chàng không thể nói mấy chuyện nghiêm túc được à?”

Lưu Phong vỗ mông mềm làm ra bộ mặt não nề: “Có chứ.. nhưng bản chất ta như thế nào thì cứ phô ra như vậy thôi… Với lại ta biết tiểu thư khuê các như nàng khoái nghe mấy câu đó lắm.”

“Ăn nói linh tinh! ai bảo chàng là ta thích nghe.”

Chi Hoa khoác bộ áo lụa kiểu tiểu thư đỏm dáng, trông nàng nữ tính và mong manh dễ vỡ hơn thường lệ. Lưu Phong nhìn thuận mắt lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không thấy vui chút nào.

“Bộ y phục này nàng định mặc để gặp mặt cái tên sư huynh của Châu Kiệt đó à.”

“Đúng vậy!” Chi hoa xoay người một vòng, hồn nhiên đáp: “Chàng thấy đẹp không?”

Lưu Phong bĩu môi nói lời chua chát: “Đẹp!...Gã ta chắc phải thích lắm đấy! Ta mà ngỏm thật chắc hai người đến với nhau chứ gì!”

Chi Hoa cười toe toét: “Chàng đang ghen đó hả!”

“Có một chút, đau ở đây.”

“Hết đau chưa” Nữ nhân luồn tay qua eo, áp mặt vào tấm lưng rộng của Lưu Phong, nhẹ nhàng nói: “Ta chưa bao giờ có ý định bỏ chàng đi theo người khác! Chỉ là đệ đệ còn trẻ lại hiếu thắng, nhiều lúc khiến ta và người nhà không yên tâm.”

Hai người Lưu Phong bước nghênh ngang trên đường phố. Thiên Phổ thành quả nhiên có nhiều thứ đặc dị khiến người ta vô cùng tò mò. Kiểu như một lão nhân thổi kèn nơi công cộng để điều khiển sợi dây thừng uốn lượn trên mặt đất như một con mãng xà.

Lại có mấy thằng bé đánh rắm phát ra tia lửa.

Uống nước bằng mồm và đi bằng hai chân. Đặc biệt nhất chính là tiết mục tung đồng xu không ra mặt sấp thì chắc chắn ra mặt ngửa.

Lưu Phong và Chi Hoa ghé lại quầy của một bà lão mù, trước mặt bà có một viên tinh cầu màu tím phát ra tia sáng rất đỗi mê người. Nghe bà lão chào hàng thì viên tinh cầu có thể đoán trước được tương lai, vận mệnh của người khác.

Nhưng quán của bà lão ế ẩm như vậy chắc chắn là loại người lừa lọc mất thôi, nếu như bà ta linh nghiệm thì mấy tay chơi cờ bạc phải đến hỏi han bà lão về vận khí của mình rồi mới đúng.

“Lưu Phong ta muốn xem vận mệnh sau này của mình, chúng ta qua đó thử một chút đi.”

Sắn có tiền trong túi, Lưu Phong chẳng phải suy nghĩ đắn đo chuyện tốn kém.

“Bà lão, ta muốn xem vận mệnh thì phải làm thế nào.”

Bà lão mùi nhìn trước ngó sau chỉ thấy một mảng đen tuyền, đôi tai của bà vểnh lên khẽ động đậy lên xuống, sau đó mới cất giọng nói khàn đặc đầy vẻ bí hiểm.

“Tiểu thư đây cứ đặt tay lên viên tinh cầu, ta sẽ làm phép khiến thiên nhãn được khai mở, qua đó sẽ có thể nhìn thấy tương lai của mỗi người.”

“Nào, hãy đặt bàn tay lên quả cầu.”

“Nhắm mắt lại”

Bà lão mù úm ba la xì bùa một lúc, làn khói trắng dưới gầm bàn bốc lên nghi ngút vô cùng kỳ bí.

Chi hoa sờ lên quả cầu một lúc, chẳng nhìn thấy hình ảnh nào mới lạ. vội quay lại chỗ Lưu Phong lắc đầu nhè nhẹ. Gã quay sang thử sức, hai bàn tay của nam và nữ cùng chạm vào quả cầu.

Làn khói trắng dần biến mất, thứ ánh sáng màu tím của quả cầu lập tức truyền vào trong lòng bàn tay của Lưu Phong, dạo chơi vài vòng rồi trở lại bên trong quả cầu.

“Ơ bà lão, có nhìn thấy tương lai gì đâu… đùa bọn tôi đó à?”

Bà lão mù cười lên the thé.

“Ai nói ta đùa…Các ngươi sẽ nhìn thấy tương lai, nhưng ta không nói là hôm nay sẽ nhìn thấy, Ngày mai rồi ngày kia nữa, tương lai mới hiện ra trước mặt mọi người.”

“giờ thì nôn 1 đồng vàng ra dây cho bà… không thì lúc bà ngỏm thì bà sẽ về ám hai người các ngươi.”

Phắc! Kiểu làm ăn kỳ cục gì thế này. Dẫu biết trước sẽ ăn quả lừa nhưng tự đâm đầu vào mới ngu chứ lị. Bất Quá Lưu Phong tung một đồng cũng chẳng làm cái túi vàng của mình vơi đi bao nhiêu. TRánh được phiền phức sau này.

“Tặng bà hai đồng luôn đấy nhé, một đồng ở trên bàn còn một đồng thì lỡ tay làm rơi xuống gầm bàn rồi, tôi bị đau lưng không tiện nhặt lên, bà đừng giận!”

Chỉ đưa một mà nói là hai, Lưu Phong cố ý muốn trêu bà lão một phen trước khi rời đi, đột nhiên hắn thấy bà ta vừa đưa tay liền cầm trúng đồng tiền trên bàn. Chẳng có vẻ gì mò mẫm giống như một người mù cả.

“Chúng ta đi thôi.”

Khi hai người vừa lượn sang chỗ khác, Bà lão mù đột nhiên quay ra xuống gầm bàn nói nhỏ.

“Ra đây đi, hai người bọn họ đi rồi!”

Từ dưới gầm bàn chui lên một người thiếu nữ gầy gò, vừa thò đầu lên lập tức đảo mắt nhìn theo bóng người nam nhân vừa rời đi, khuôn mặt nàng không giấu được sự kích động.

“Sao hắn ta còn sống, chẳng lẽ vận khí hắn tốt đến mức gặp được người trong khu rừng?”

Nữ nhân này không ai khác chính là Vân Hồng, vừa nhìn thấy Lưu Phong lảng vảng trên đường phố cô lập tức tìm nơi ẩn nấp vì không dám đối diện với hắn ta. Đúng lúc đó được bà lão mù gọi vào trốn dưới gầm bàn, cô cũng không hiểu vì sao bà lão mù lại biết nàng đang tìm chỗ trốn.

“Cảm ơn bà rất nhiều!”

Đôi mắt đen sâu hoắm của bà lão đột nhiên bốc lên một làn khói màu tím. Lạnh nhạt phát ra một câu

“Nếu muốn cảm ơn thì cháu hãy cầm viên tinh cầu và nhìn thẳng vào mắt ta.”

“Quá khứ dơ bẩn của cháu sẽ được quả cầu này thanh tẩy.”

Vân Hồng thoáng giật mình bởi vì bà cụ thần bí lại biết được quá khứ của mình. Một lão quái hay một cao nhân phổ độ chúng sinh cũng được, nhưng nếu thực sự bỏ được vết nhơ trong lòng thì tội gì không thử một lần.

Ngay khi Vân Hồng vừa chạm tay vào quả cầu, luồng ánh sáng màu tím lập tức tràn vào cánh tay lan tỏa khắp cơ thể gầy gò và không trở lại quả cầu nữa.

Đôi mắt nữ nhân lúc này cũng phát ra một làn khói màu tím mờ ảo lững thững như kẻ vô hồn lặng lẽ rời khỏi con phố ồn ào.

Còn bà lão lúc này đã hóa thành một bộ xác khô nằm gục lên những mảnh thủy tinh vỡ ra từ quả cầu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.