Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 97: Cẩu Huyết Chiến Thần

Ăn Hành Tại Dị Giới

97 Chương 97: Cẩu Huyết Chiến Thần

Nửa đêm nghe được tiếng kêu thất thanh của hạ nhân hiển nhiên ai ai cũng không thấy dễ chịu chút nào. Bất quá nơi đây đất khách quê người, thương đoàn Châu gia chỉ là người tư nơi khác đến, nếu chẳng may xảy ra mấy chuyện ăn cắp vặt vậy là do bọn họ quá lơ là trong chuyện canh phòng.

“ Tiểu thư, hồi nãy ta qua chỗ nhà kho kiểm hàng vô tình phát hiện một bóng đen chạy ra từ trong phòng riêng của Nhị đương gia.”

Ba người vừa bước tới căn phòng riêng chợt thấy cánh cửa thư phòng mở toang hoang, đồ đạc bị bới tung lên. Nhất Châu từ hôm bị bắt vẫn chưa thấy trở lại, nghe nói có hàng trăm võ sư trong thiên phổ thành đang bị tra hỏi vã vẫn chưa đến lượt của thúc ấy. Vậy mà lại có kẻ gian chọn đúng thời điểm vào dịch trạm để tác nghiệp, xem ra người đó có nắm được nội tình của thương đoàn.

Chi Hoa nhìn trái nhìn phải, hơ ngọn đèn tìm kiếm chút manh mối, kiếm, y phục vẫn còn đầy đủ, duy chỉ có chiếc hộp gỗ cất bên gối nằm thì bị mở tung ra, mấy tờ ngân phiếu cùng tiền vàng nằm vương vãi nhưng số lượng đã hao hụt đi khá nhiều.

“Kỳ lạ, nếu kẻ trộm vì tiền mà đến thì tại sao lại không mang cả chiếc hộp đi!”

“Chắc là tên trộm có tâm, có chuyện gấp nên mượn tạm chút đỉnh không muốn hốt trọn công sức của thương đoàn.”

Lượm lại mấy đồng vàng nằm vương vãi trên giường, Chi hoa có chút khó hiểu, nhưng miễn sao không bị cướp hết toàn bộ vậy đã là may mắn, bằng không lần đi làm ăn này tay trắng trở về thật không biết ăn nói với lão gia và người nhà họ Châu như thế nào.

“Mất mấy trăm đồng vàng chứ chẳng ít ỏi gì! Cũng may lúc chiều không cho Châu Kiệt mượn tiền bằng không giờ này chẳng còn tiền mà trả cho gia nhân nữa!”

“Châu Kiệt mượn tiền sao?”

“Ưm…chiều nay có mở lời mượn tiền để làm hòa với sư phụ và sư huynh, nhưng mà ta không đồng ý nên nó hậm hực bỏ đi rồi.”

“Nàng không cho nó mượn là đúng đấy, ba sư đồ bọn họ định đi Tây Hồng Viện ăn chơi một đêm với các mỹ nữ. Hờ, tưởng người trong môn phái đạo hạnh ra sao hóa ra cũng không thoát khỏi kiếp hồng trần.”

Chi Hoa ngạc nhiên: “Bọn họ đến chỗ phong nguyệt chơi đùa? Chàng nghe ở đâu cái tin vớ vẩn ấy.”

“Vớ vẩn chỗ nào?” Lưu Phong thật thà đáp: “Hôm nọ ta dẫn Tiểu Mãn tới Vô Địch Môn tìm người thân, vô tình nghe được màn đối thoại của đệ đệ của nàng với đại sư huynh. Mặc dù không ưa gì đệ đệ của nàng nhưng ta vẫn cho rằng nàng nên bảo nó rời khỏi môn phái đó đi, chứ bị sư huynh rút gân như vậy sớm muộn cũng làm Châu Gia khốn đốn.”

“Không được! thiếp phải đi tìm hỏi cho ra nhẽ chuyện này.”

Nói xong, Chi Hoa khoáng tạm bộ áo dài mang theo ngọc kiếm rời ra khỏi dịch trạm, vì đang lúc trời tối mà Thiên Phổ đang trong cảnh hỗn loạn, mang theo kiếm để thủ hộ không phải một chủ ý tồi.

Liên tiếp có hai cao thủ bị nổ con kẹc mà chết, Lưu Phong cảm thấy trong Tây Hồng Viện có chút không bình thường. Nếu như Chi Hoa đến đó gây sự chắc chắn sẽ bị người ta làm khó dễ ít nhiều, huống chi còn có Hỏa Vân Triều phơi mặt ở đó, Lưu Phong không thể ngồi yên ở dịch trạm.

“Đợi ta với!”

Mấy ngày chưa thò đầu ra ngoài, Lưu Phong có chút kinh ngạc trước khung cảnh hỗn loạn trên đường phố. Quan phủ đang lo chuyện tìm bắt mấy võ sư có khả năng hành thích Thành chủ đại nhân không có để ý mấy chuyện vặt vãnh ngoài chợ. Thế nên mấy tay côn đồ được nước làm tới tranh thủ giở trò cướp bóc đập phá hàng quán.

Rau củ trứng gà văng đầy đường, bàn ghế thì ngổn ngang, biển hiệu bị vẽ lên mấy chữ bậy bạ.

Ngoài đường đã loạn, Tây Hồng Viện há có thể bình yên, Ngay từ lầu một đã nguyên một tràng cảnh liên hoan xác thịt tập thể. Những thân hình trần trụi phơi bày ra trước mặt khiến Chi Hoa dù lo lắng cho đệ đệ nhưng đôi chân cũng phải ngập ngừng chưa dám tiến lên.

“Đệ ấy, thực sự đến những nơi như vậy sao?”

Nhìn vẻ mặt của Chi Hoa có chút không dám tin cậu em bé bỏng lại xin tiền đến những chốn thác loạn nhân gian kiểu như Tây Hồng Viện. Giờ này nữ nhân như nàng mà bước vào bên trong chắc chắn sẽ bị mấy hán tử hám tình vây kín.

“Đừng nhìn ở lầu một nữa, Đại nhân vật như sư phụ của Châu Kiệt chắc chắn ở trên tầng lầu cao hơn, thử lên lầu ba xem sao?”

Lưu Phong nắm tay cô vợ lôi ra ngoài đường tìm đường khác đi lên lầu trên, tầng ba từng là nơi Dâm Dục Đạo Trưởng bị hút đến chết, thiết nghĩ Hỏa lão tà cũng có thân phận xêm xêm như đạo trưởng, khả năng cao được phục phụ trên lầu ba.

Đi bằng đường hàng không bay lên mái nhà không phải chuyện quá khó khăn, chỉ có điều mấy chiếc cửa sổ đại đa số đều đóng kín mít, chẳng biết đám người Châu Kiệt đang hú hí ở phòng nào.

Mở hết phòng này sang phòng khác, trước mặt hai người Lưu Phong đều là cảnh tượng nam nữ làm tềnh, không dạng háng thì cũng chổng mông, không quất roi da thì cũng treo lên trần nhà.

“Đừng nhìn nữa, mau đi tìm bọn họ đi!”

Lưu Phong ngoài đầu ỡm ờ một câu rồi lủi thủi sang phòng bên cạnh. Hai người lang thang trên mái ngói nhìn hết phòng này sang phòng khác đã đi gần hết một vòng.

Lúc này trong gian phòng kế tiếp đột nhiên phát ra nhiều tiếng rên rỉ của nữ nhân, nghe thanh âm thì không phải chỉ có một người mà có vai nữ nhân đang cùng tham gia cuộc truy hoan với một gã nào đấy im bặt.

Lưu Phong nghe tiếng rên rỉ này quen tai lắm, mấy cô nàng bên trong chắc chắn có người hắn đã từng gặp qua.

Mắt thấy cô vợ định chọc một lỗ nhỏ để nhìn vào gian phòng, Lưu Phong vội lên đưa tay ngăn lại. Gã lắc đầu ra hiệu Chi Hoa đừng manh động.

Tưởng hắn có kế sách gì hay ho hóa ra bảo nàng lùi lại để hắn đạp cửa sổ trực tiếp xông vào bên trong.

Chi hoa còn chưa kịp túm quần nam nhân kéo lại thì gã đã phi thẳng vào cửa sổ.

“Xoảng!”

Tiếng động phát ra đột ngột khiến cuộc truy hoan bị cắt đứt tạm thời, giữa sàn nhà quả nhiên chỉ có một nam nhân da dẻ nhăn nheo đang ở trong trạng thái không mảnh vải che thân. Con mấy nữ nhân đều có dung mạo tuyệt mỹ mỗi người một vẻ xanh, đỏ, tím, vàng, trắng. Toàn là những con hàng mà Lưu Phong quen mặt.

“Lại là ngươi!”

Gần như cùng một lúc Ngũ Sắc Dâm nữ kêu lên thất thanh, trước mặt năm người chính là gái gã dê xồm làm bậy ở dưới đại sảnh.

Nghe tiếng loảng xoảng trong phòng, đột nhiên có hai người nam tử đạp cửa xông vào

“Sư Phụ người không sao chứ!”

Chi Hoa thập thò ngoài cửa sổ, lúc này phát hiện ra một trong hai thiếu niên vừa xuất hiện chính là người thân của mình, nàng không ngần ngại mấy nữ nhân ăn mặc khiêu gợi đang làm tình ngay trước mặt, lập tức nhảy vào bên trong.

“Châu Kiệt, sao đệ lại ở đây, mau về nhà với tỷ!”

Châu Kiệt vừa nhìn xuống sư phụ cùng mấy nữ nhân nghe tiếng Chi Hoa gọi suýt chút nữa chết điếng tại chỗ.

“Tỷ! sao tỷ lại ở đây!”

“Khoan đã mấy người là ai, sao lại xông vào phòng này!”

“Phải đấy, dám tự ý gây náo loạn chuyện làm ăn, Hồng ma ma sẽ không tha cho các người.”

Trong phòng có mười người thì 9 người bật loa phát thanh, không ai nhường nhịn ai. Lưu Phong vốn là người thích sự sôi động nhưng có nhiều người bỏ lơ sự có mặt của hắn mà kêu quang quác như một lũ gã lũ vịt. Gã tức lắm và tự nhủ

“có khi im re như lão nhân kia có phải hay không, chẳng nghe thấy mô tê gì hết!”

Nhìn kỹ lại đôi chút, Lưu Phong vừa cảm thông với lão già nằm ngửa trên sàn đột nhiên lửa giận lại bốc cháy, người này chính là kẻ đã đánh lén hắn ở Châu Gia, rắp tâm chiếm đoạt Chi hoa về tay đệ tử của lão.

Số phận khéo trêu đùa khiến hai người gặp mặt nhau ở đây, mà Hỏa Lão tà còn đang bất động không chút kháng cự.

Từng giọng nói ồn ào vẫn tiếp tục vang lên bên tai khiến Lưu Phong có chút đau đầu.

Lưu Phong hai tay lật bàn rượu lẫn thức ăn vào thân thể Hỏa lão tà, đồng thời khiến Ngũ Sắc Dâm Nữ hoảng loạn mà rút cái lone ra khỏi cục thịt nhăn nheo của lão nhân.

“Im hết đi!”

Tiếng gào của hắn tựa như tiếng gầm của mãnh thú khiến mấy kẻ trong phòng lập tức ngưng bặt trong thoáng chốc.

Hỏa Vân Triều đôi mắt vấn dán vào bộ ngực phây phây của Ngũ Sắc Dâm Nữ nhưng mồm lại sủa về phía chị em Châu Kiệt.

“Không ngờ Châu Tiểu thư cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, hóa ra cũng mò vào lầu xanh tìm kiếm nam nhân phóng đãng…”

Chi hoa và Châu Kiệt bị chọc đúng chỗ ngứa nhưng chưa kịp mở miệng thì Lưu Phong đã ném chiếc dép của mình phang vào vào mặt của gã.

“Không đến lượt mi lên tiếng! Còn không mau xin lỗi Chi hoa rồi cút khỏi đây! Lôm côm là ta phang thêm mấy cái dép vào mặt bây giờ!”

Bản thân Hỏa Vân Triều vốn là kẻ đẹp trai đi đâu cũng sĩ gái, vậy mà trước mặt sau nữ nhân trong phòng vô duyên vô cớ được tặng chiếc dép không bao giờ giặt của Lưu Phong vào mặt. Hắn không tức thì không phải là người.

“Thằng chó! Nhà người muốn chết hay sao mà dám đụng vào ta!”

Lưu Phong đang trong cơn tức giận lại chứng khiến cái bản mặt đáng ghét của Hỏa Vân Triều, gã lại xung lên như bị chọc tiết.

“Ta đụng vào mi thì đã làm sao, có ngon thì nhào vô đánh với ông này.”

Cả hai không ai nhường ai, liên tục sấn tới phía đối phương nhưng lại bị Châu Kiện và Chi Hoa ngăn lại.

“Nàng đừng cản ta, tên này ngứa mắt từ lâu lắm rồi hôm nay ta phải xử hắn!”

“Châu kiệt , ngươi là cái thá gì mà ngăn cản đại sư huynh.” Hỏa Vân Triều một tay gạt phăng Châu Kiệt sang một bên. Vô tình khiến Châu kiệt ngã nhào lên thân thể của Hỏa Lão tà.

Bị trấn động mạnh khiến lão nhân ngồi bật dậy. Dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của mấy mỹ nữ.

Ngũ Sắc Dâm nữ thấy lão tỉnh dậy thì phát hiện đại sự không thành, vội vàng chạy ra khỏi gian phòng.

“Mẹ nó! Dám giở trò hút nội lực của lão tử! Đám tiện nhân các ngươi muốn chết phải không?”

Vừa tỉnh dậy khỏi cấm chế của Ngũ Sắc Phong Huyệt Trận, Hỏa Lão Tà đạp Châu Kiên sang một bên để đỡ vướng tay vướng chân. Mặc kệ lão đang trần chuồng không miếng vải che thân nhưng cứ hùng hục chạy long nhong trên lầu ba theo sát Ngũ Sắc Dâm Nữ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.