Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 99: Tây Hồng Viện Kịch Chiến 2

Ăn Hành Tại Dị Giới

99 Chương 99: Tây hồng viện kịch chiến 2

Hồng ma ma đêm hôm đó quả thật chịu thiệt thòi để Lưu Phong chiếm tiện nghi, bất quá cũng không có chủ ý sát hại đối phương mà chỉ muốn thăm dò nhau mà thôi. Nhưng tình hình hiện nay hoàn toàn không giống, bây giờ ba có thể tung ra sát ý kết liễu đối phương trước sự chứng kiến của Hoa công tử.

“Đêm hôm đó ta chỉ chơi đùa với công tử, chẳng lẽ công tử coi bản lĩnh của mình ghê gớm lắm sao?”

Trên lầu còn có một thiếu niên áo trắng, đứng nhìn ung dung dường như là người đứng sau Hồng ma ma. Lưu Phong lúc này mới thấy mình lỡ mồm, nhưng đâm lao phải theo lao thôi, hắn mà tỏ ra run sợ thì cô vợ Chi hoa của hắn sẽ hoảng mất, mà đối phương biết mình đang sợ hãi vậy thì mình sẽ bị bọn họ dắt mũi.

Lưu Phong ho nhẹ lấy lại giọng điệu vốn có: “Chính vì hôm đó chúng ta chỉ trêu đùa, nên hôm nay ta phải tung ra chút bản lĩnh thật, bằng không bà sẽ hiểu lầm thực lực của ta.”

Nghe đôi bên chuẩn bị lao vào nhau ăn vã, Chi hoa đang dìu Châu Kiệt vội quay lại nhắc nhở

“Lưu Phong, đừng làm màu nữa, mau chạy đi! Bà ấy không phải hạng người chàng có thể động vào!”

Lưu Phong bẻ khớp tay khớp cổ răng rắc, hắn cúi xuống nhặt lấy thanh kiếm ai đó vứt trên sàn.

“Chi hoa! Ta biết nàng lo sợ ta sẽ lỡ tay làm bị thương tú bà, nhưng nàng cứ yên tâm, ta tự biết chừng mực!”

Hắn không để vợ khuyên nhủ thêm vì sợ sẽ yếu lòng mà nghe lời vợ, Lưu Phong đề khí nhảy lên không trung, đánh chó phải ngó mặt chủ, nhưng hắn sẽ đánh chủ cho con chó biết khó mà lui. Thay vì công kích Hồng ma ma đang hăng tiết vịt ở dưới, hắn lựa chọn phương án công kích bạch bào nam tử.

“Tham hoa hạ vũ!”

Hồng ma ma đang chuẩn bị tham chiến đột nhiên đối thủ lại bỏ lơ mình mà nhắm vào nam tử tầng trên, đây là thể loại lạc đề không coi bà ra thứ gì đây mà.

“Hoa công tử, cẩn thận.! Hắn ta chính là đệ tử của Nhất Dâm hòa thượng!”

Khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, dùng thứ kiếm pháp tầm thường như Mai Hoa Kiếm Pháp thì biết trình độ gã này ở bậc trung bình không đáng nhắc tới.

Thiết phiến trong tay tùy tiện phát ra một lưỡi đao khí đối kháng với Tham hoa Hạ Vũ của đối phương. Chỉ có điều bạch bào lại có chút coi thường Lưu Phong, Nghịch Hành khí công biến Chiêu thức của hắn trở nên uy mãnh, một lát cắt từ thiết phiến sao có thể đối chọi lại được.

“xoạt Xoạt xoạt”

Nam tử bạch bào phát hiện có chút không hợp lý, đột nhiên hắn cấp tốc lùi lại vài bước nhìn Lưu phong bằng ánh mắt thận trọng hơn lúc trước.

“Ấn tượng đấy!”

Nhìn cái bản mặt khinh khỉnh của bạch bào, Lưu Phong thấy ngứa ngày vô cùng, hắn ngoáy lỗ mũi bón thành cục rồi bắn thẳng vào tà áo trắng của đối phương. Dăm ba cái thằng này kỵ nhất là dơ dáy, trúng một cục hỉ mũi của Lưu Phong chắc chắn sẽ về nhà thay tã ngay lập tức.

Dù hắn có thông minh bằng trời cũng đâu thể đoán được Lưu Phong lại có đòn tấn công chí mạng như thế.

Quả nhiên vạt áo bị dính vết nhơ khuôn mặt bạch bào không tránh được sự kích động, dính bụi bẩn đã là hạn mức chịu đựng của hắn huống chi lại có nguyên cục hỉ mũi dính lên tà áo, dù có vứt đi cũng sẽ khiến y phục bị ô uế mất thôi.

Lưu Phong được thế! Tiếp tục khác ra một cục đờm thủ sẵn trong miệng.

Bạch Bào vừa trông thấy vội dùng thiết phiến che lấy khuôn mặt mỹ miều.

Hồng ma ma đứng coi trận chiến không khỏi kinh ngạc, đây là lần đầu bà thấy Hoa công tử lúng túng trước mặt người khác. Chẳng lẽ hắn ta mắc bệnh ưa sạch sẽ đến vậy sao. Hay Lưu Phong có bản lĩnh nào khác mà bà nhìn không ra.

Nhưng nhìn ngược nhìn xuôi cũng không thấy hắn ta giống một cao thủ!

Hồng ma ma chạy lên trên lầu đứng thủ hộ trước mặt Bạch Bào.

“Hồng ma ma! Tôn chỉ của ta không đánh với nữ nhân, đối với bà cũng không ngoại lệ!” Hướng ra phía nam tử phí sau, Lưu Phong giở giọng khiêu khích: “Hey! Nếu còn là nam tử đừng núp váy tú bà, cút ra đây đấu với ta đây này!”

Bạch bào nam tử cởi phăng chiếc áo ngoài, gạt Hồng ma ma sang một bên.

“có giỏi thì đừng dừng mấy trò bẩn thỉu! dùng thực lực chân chính đấu với ta!”

Lưu Phong nhìn ngược nhìn xuôi thân hình của bạch bào, cái thể loại nửa nạc nửa mỡ khiến hắn rất ngại đối diện.

“Trò bẩn thỉu chính là thực lực của ta” Lưu Phong vênh mặt cười đắc ý: “Nhưng không dùng đến trò bẩn cũng được! Từ phi ngươi tụt quần ra!”

“Vô Sỉ?”

Tóc tai của bạch bào nam nhân đột nhiên dựng ngược thổi phần phật, nội khí trong người hắn tỏa ra như một ngọn lửa cực lớn đem thân thể của hắn ôm trọn vào bên trong. Hồng ma ma phải co rút lại chỗ hai nữ nhân màu Trắng và màu đỏ núp trong phòng.

Lưu Phong cũng cảm thấy hơi hoảng khi đối đầu với người có thực lực mạnh đến như vậy. Nếu xét theo niên kỷ bên ngoài, bạch bào phải gặp một kỳ ngộ cực lớn mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay, hoặc là.

“Nội lực của ngươi là cướp đoạt từ chỗ Dâm dục đạo trưởng và Thành chủ đại nhân?”

“Lũ nam nhân hám gái như ngươi, bị chết như vậy cũng đáng!”

Thiết phiến trong tay bạch bào quét ngang một đòn kéo theo một đại đao vô hình cắt ngang toàn bộ cột đỡ trong tầm ảnh hưởng. Lưu Phong dựng hết cả tóc gáy, thân thể của hắn bị kình lực đánh bay xuống lầu dưới.

Cảm thấy dự cảm không lành, hắn vứt cây kiếm sang một bên, lao tới chỗ Chi hoa và Châu Kiệt đem hai người vác lên vai chạy ra phía cửa sổ gần nhất thông ra bên ngoài.

Đột nhiên Tây Hồng viện bị sạt lở xuống một bên, khói bụi mờ mịt, tiếng kêu thất thanh của đoàn người ở phía dưới báo hiệu một cuộc đại chiến trong Thiên Phổ thành.

“Lưu Phong.. có chuyện gì vậy?”

“Híc… lỡ tay làm tên trùm sôi máu rồi, giờ phải tìm chỗ trốn đã.”

Mang theo hai người trên vai, tốc độ của Lưu Phong chậm không thể tả. Vừa rời xa khỏi đống gạch ngói đổ ào ào sau lưng, bóng người màu trắng từ trên thiên không xà xuống chặn đường trước mặt ba người.

“Định như vậy mà bỏ đi! Ngươi coi ta là thứ gì hả?”

Biết đối phương có bản lĩnh phi phàm, Lưu Phong vội thả hai người Chi hoa xuống gắt nhẹ.

“Hai người đi trước đi, ta xử tên này một trận rồi sẽ tìm hai người sau.”

Nam tử bạch bào hiển nhiên hiểu ý của Lưu Phong.

“Kẻ nào rời khỏi đây, ta giết kẻ đó!”

Lưu Phong nghe vậy thì hốt lắm, nhưng hắn luôn có cách trấn an bản thân cũng như những người ở xung quanh mình.

“Ngu xuẩn! Ta muốn mọi người rời đi vì không muốn chứng kiến vẻ mặt thảm hại của người khi thua trận mà thôi! Nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì để họ chứng kiến kết cục của một tên ba đê sẽ bị ta sút tung đít như thế nào!”

“Ba đê?”

“Đúng, ba đê chính là ám chỉ cái thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ nhà ngươi đó!”

Lưu Phong đã lỡ leo lên lưng cọp vậy thì phải nhổ lông cho nó tức điên lên. Sự việc đồn ầm lên thì đám người của quan phủ sẽ bị thu hút tại đây. Lúc đó hắn sẽ có cơ hội tìm được một con đường sống, chỉ là làm sao để câu giờ cho đến lúc đám người trong quan phủ đến, đó mới chính là vấn đề.

Vận nghịch hành khí công lên cực điểm, Lưu Phong ngưng hình cự vật nơi bàn tay quyết dùng ra tuyệt kỹ Dâm Dê NHất Chỉ dẫn dụ nam nhân bạch bào sang một hướng khác.

“Tên ba đê! Có gan đấu nội lực với ta hay không!”

Lưu Phong không hề biết đối phương có môn công pháp hấp thu nội lực kẻ khác, giờ này song chưởng đối kháng thì hắn chính xác là đang tự đâm đầu vào chỗ chết.

Bạch bào nam tử thấy hắn tung chỉ pháp về phía mình, thoạt nhìn có hơi nghi ngờ quỷ kế đằng sau nhưng nghĩ kỹ lại thì nội lực của hắn quá hùng hậu chẳng sợ đối phương giở trò.

Hai tay chạm nhau cả hai đều mỉm cười vì mưu đồ của mỗi người đều thực hiện thành công. Nội lực từ Lưu Phong đang chậm rãi chảy ngược vào trong thân thể của bạch bào.

“Hê! Nội lực của ngươi đang bị ta hấp thu vậy mà còn cười được sao?”

Nụ cười trên mặt của Lưu Phong cứng đờ hiển nhiên mới biết bản thân của mình có chút nóng nảy.

“Hối hận cũng đã muộn rồi, ta sẽ hút cạn nội lực của ngươi, sau đó thông ass ngươi đến chết!”

Đang trong cơn tuyệt cảnh đột nhiên lại có dị tượng phát sinh làm thay đổi cục diện cuộc so găng, Dâm Dê Nhất Chỉ của Lưu Phong khi tiếp xúc da thịt bạch bào lúc này đã phát huy khả năng kích thích hứng tình trong đầu của nam nhân.

Trong khi đấu nội lực mà để tâm thần bị hỗn loạn là một điều đại kỵ rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch tự bạo mà chết. Dù bạch bào có cố gắng kiềm chế tâm ma nhiễu loạn thì dòng chảy nội lực giữa hai người đột nhiên đổi hướng.

Nghịch hành khí công có tác dụng đảo ngược, nội lực của bạch bào lại chảy ngược vào trong thân thể Lưu Phong.

Đúng lúc này người của quan phủ kéo đến hiện trường ầm ầm, người đi đầu là phó thành chủ tai to mặt lớn, râu để chỏm trông khá dâm đãng. Đi theo sau ngoài những binh lính trung thành còn có mấy võ sư lưng hùm vai gấu.

Tuy đang hút lấy nội lực của đối phương, nếu duy trì tình trạng hiện tại lâu chút nào thì Lưu Phong sẽ mạnh thêm chút đó. Bất quá hắn không quá tham lam, chẳng muốn cướp đoạt của người khác. Nhưng lý do chính là sợ bị người của quan phủ phát hiện chuyện mờ ám.

“Mau cứu ta! Tên này có công pháp hút nội lực, ta sắp không chịu được rồi!”

Vểnh tai nghe được tiếng kêu cứu, đám võ sư cùng với Thành chủ lập tức vây kín hai người.

Bạch bào biết đại sự không thành, gã tự cắn đầu lưỡi của mình để đầu óc chấn tĩnh, sau đó hung hẵng sút đạp vào ngực Lưu Phong khiến hắn bay lùi về sau. Cũng may Lưu Phong đảo chây nhằm nơi có người đứng phía sau để ngã.

Phó thành chủ nheo mắt nhìn bạch bào từ trên xuống dưới trông khá ngọt nước mà thuận mắt, mặc kệ hắn ta có bản lĩnh thế nào nhưng ép hắn ta vào đường cùng, mà tốt nhất nằm trên giường của mình là tuyệt nhất.

“Tên này tu luyện ma công, chắc chắn có liên đới đến vụ ám sát thành chủ? Mọi người cùng lên đi!”

Quần chiến với nhiều võ sư không phải là một giải pháp tốt đẹp, bạch bào tung ra một nắm khói xanh rồi nhắm hướng cổng thành mà bỏ chạy.

“Người đâu, đuổi theo tụt quần hắn cho ta!”

“Tuân lệnh!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.