Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 95: Lưu Phong Đấu Kiếm Với Vợ

Ăn Hành Tại Dị Giới

95 Chương 95: Lưu Phong đấu kiếm với vợ

Lưu Phong cùng Chi Hoa mút kẹo ngoài đường, nhân dịp có khoảng không gian riêng tư. Hắn ta quyết định đi mua tặng nàng vài món đồ trang sức hết vòng tay lại đến túi thơm, không son phấn thì cũng ngọc bội dây chuyền.

“À! Hình như còn thiếu mấy bộ nội y đẹp đẹp rồi thì phải!”

“Cái đó để ta tự mua, chàng đi theo làm gì?”

“Thì ta cũng phải biết thứ nào đẹp mắt chứ, quan tâm sâu sắc một chút không được sao?”

“Cái này gọi là thái quá rồi đó nghen! Chàng mà đi theo thì thiếp giận thật đó.”

Tranh cãi một hồi Lưu Phong cũng dành bỏ ý định theo vợ đi mua đồ nhỏ. Hắn vô tình nhận thấy cơ thể của mình có một điều lạ. Từ Lúc chạm tay vào quả cầu màu tím, thứ ánh sáng đó còn lưu lại trong tay hắn một chút ít.

Ánh sáng màu tím dường như có chút quan hệ nào đó với Nghịch Hành khí công cứ khiến hắn mềm nhũn lười vận động.

Nhưng cũng rất có thể hắn đi bộ nhiều nên thấy mỏi chân nên muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

“cút.. cút sang hai bên… !“

Đang loai hoay tìm chỗ đặt mông, đột nhiên một đoàn người ngựa chạy hùng hục trên đường phố không có một chút tôn trọng người đi đường. Theo lối ăn mắc tương đồng thì Lưu Phong có thể nhận ra đám người bất lịch sự này chính là người trong quân doanh. Bọn họ quất roi vào mông ngựa phi thẳng về phía cổng thành.

“Tránh đường, tránh đường cho ta”

Chi hoa đang mua giở mấy bộ quần áo, chợt nghe thấy tiếng hàng hóa đổ vỡ tiếng người dân ca thán thì chạy vội ra bên ngoài.

“Lưu Phong? Có chuyện gì vậy.”

Đang ngồi nhặt mấy quả táo vương vãi ngoài đường đút túi làm của riêng. Hắn nhúm vai lắc đầu Tất nhiên chuyện này không có liên quan đến hắn.

“Nghe… tin gì chưa… đại sự không hay đại sự không hay rồi!”

Tiếng mấy bà bán thịt lớn chạy ùn ùn tới từ đầu ngõ, dáng người to con nhiều mỡ làm hai quả núi cứ rung lên rồi hạ xuống không ngừng. Vừa đi đi vừa bật loa phát thanh cho mấy bà bàn hàng ngoài đường.

“Thành chủ đại nhân đã chết … Thiên Phổ thành gặp đại loạn rồi”

Tiếng người xúm vào ngày càng đông.

“Chuyện là sao, thành chủ đại nhân vì sao lại chết?”

“Nghe tin này ở đâu, ăn nói lôm côm là mất đầu như chơi đấy.”

Bà béo bán thịt lấy lại hơi thở lại nói

“Không đùa đâu, ông ấy bị giết, xác còn treo lủng lẳng ở ngoài đường kia kìa.”

“Phó thành phủ đã phong tỏa thành trì, cho tới khi bắt được hung thủ mới cho khai thông cổng thành”

“Thôi chết rồi! không được về thì con cháu ngoài thành biết sống sao đây!”

“Trời ơi ta mà không về thì thằng cha hàng xóm lại tò te với vợ cho coi.”

Trong thoáng chốc, người dân trong Thiên Phổ thành gặp đại sự chẳng lành. Một Thành chu bản lĩnh phi phàm nắm trong tay cả một đại doanh. Ông ta không giết người thì thôi, sao có thể bị người nào khác sát hại cơ chứ.

Từ giờ đến lúc bắt được hung thủ, trong thành chắc chắn còn phát sinh nhiều chuyện không hay. Lưu Phong ngơ ngác nhìn quanh rồi cùng Chi Hoa trở về dịch trạm.

“Chuyện này là sao? Tư nhiên chúng ta lại không được ra khỏi thành?”

“thiếp cũng không biết, về hỏi Nhất châu đại thúc xem sao.”

Không khí náo loạn đã lan đến tận dịch trạm, Gia nhân của Châu Gia đang đứng tụ tập ở bên ngoài, còn mấy quan nhân đang lục lọi, khám xét nội tình bên trong tìm nghi phạm mang về. Không ít kỳ nhân dị sĩ đã đeo vòng cổ to bản rời di cùng với quan phủ.

“Nhất Châu đại thúc, thúc không sao chứ? có chuyện gì xảy ra vậy.”

Người dẫn đầu thương đoàn cũng không thoát khỏi cảnh gông xiềng. NHất châu làm ra bộ mặt bình tĩnh nói.

“Tiểu thư đừng quá lo lắng, Thành chủ vừa bị sát hại rạng sáng nay, hiện tại Phó thành chủ cùng quan phủ đang triệu tập những kỳ nhân dị sỹ, kẻ có tu vi Võ sư trở lên đến Đại điện để tra khảo. Ta không làm chuyện gì sai trái nên sẽ được về sớm thôi.”

“Nhưng mà…”

“Chuyện thương đoàn xin nhờ Lưu thiếu gia và Tiểu thư.”

Vừa nói xong, Nhất châu cùng vài nam nhân khác liền bị xách cổ lôi vào chuồng. Sự việc diễn ra quá nhanh, vừa mới nghe được tin ở ngoài phố, khi về đến nơi thì đã thấy người bị bắt rồi.

“Mọi người, rốt cuộc thì thành chủ bị làm sao, tự nhiên lại lăn đùng ra chết.”

Mấy tay tiểu nhị hóng hớt được tin tức vội nói nhỏ cho cả lũ lắm mồm.

“Suỵt! Nghe nói Thành chủ đi chơi gái ở Tây Hồng Viện, chẳng may hành tung bị kẻ gian phát giác nên mới xảy ra cơ sự này đó.”

“Vớ va vớ vẩn, Thành chủ mà lại đi Tây Hồng Viện, hờ ông ấy ho một cái là thu được vài giường nữ nhân ý chứ tội gì phải đi đến lầu xanh.”

Một thương gia ăn mặc đẹp có vẻ sành sỏi vội xen vào.

“Kẻ không có điều kiện đến Tây Hồng Viện học hành thì không biết cũng phải, ở đó vừa mới tuyển được vài mỹ nữ dáng vẻ nở nang, nước ngập lênh láng. Làm tềnh phải nói là tuyệt đỉnh, chắc các ngươi không biết ấy chứ, còn kẹc của Thành Chủ vì làm việc quá độ nên nổ banh xác rồi. “

“Làm tềnh đến nổ con C_c á, ghê gớm vậy sao?”

Lưu Phong ngoài lỗ mũi bắn ra một cục. Chuyện nổ con kẹc hắn đã chứng kiến một lần, Nếu như lời của gã thương nhân này nói đúng vậy thì Thành chủ đại nhân và Dâm dục đạo trưởng đều có cái chết giống nhau.

Ngũ đại dâm nữ gì gì đó dùng cái trò gì mà hút nội lực, khiến cho cự vật của nam chỉ cương chứ không nhu. Đến khi bị cạn tinh lực thì phát nổ mà chết. Nghĩ đến phận trim bé của mình mà Lưu Phong cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Giả dụ như mấy nữ nhân đó cao hứng đè hắn ra hút nội lực thì ống nhỏ nên hơi lâu a.

Nhưng tại sao bọn họ lại làm vậy cơ chứ? mút cái thứ đó có bổ béo gì đâu.

Mà nhắc mới nhớ, khi Nhất Dâm đại sư vụng trộm với phu nhân của Bạch Vân thành chủ hình như cũng bị nữ nhân đó hút hết nội lực. Chuyện này chắc hẳn có chút quan hệ.

Lưu Phong ngáp dài một hơi, chuyện thiên hạ có dính dáng gì đến hắn cơ chứ? Vào trong nhà ngủ một giấc cho khỏe.

“Chi Hoa, vào trong nhà sinh giúp ta một đứa.”

“Thôi đi! Giờ là lúc nào mà còn nghĩ chuyện đó được. chàng muốn nghỉ thì cứ nghỉ trước đi.”

Lưu Phong chẳng thèm phân bua, nói đúng hơn miệng lưỡi hôm nay của hắn biểu tình ngưng hoạt động nham nhở.

Vừa tung người lên giường ngủ, đôi mắt của hắn đã nhíu lại sau đó một màn khói màu tím từ mái tóc của hắn bốc lên. Trong trạng thái nằm ngủ lười biếng, Lưu Phong không hề nhận thức được lan khói màu tím kích thích Nghịch Hành khí công sản sinh ra nội lực gấp đôi trạng thái bình thường.

Hắn nằm ngủ một chỗ mấy ngày liền mà không hề hay biết, đến khi tỉnh dậy đã là ba hôm sau.

“Cái gì, ta nằm ngủ được ba hôm rồi!”

Lưu Phong lật tung đống chăn không thấy mình tè dầm hay ị ra giường không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ dạo gần đây hắn lao lực lại nhịn đói lâu ngày nên được ngủ trên giường êm không còn biết trời đất là gì nữa.

Chi Hoa mang cho hắn vài chiếc bánh nướng bắt đầu kể lể.

“Cũng may là chàng nằm ngủ li bì, chiều nay Châu Kiệt cùng sư huynh và sư phụ ghe qua Thiên Phổ Thành, nếu bọn họ phát hiện ra chàng còn sống, một mình ta không ngăn được họ làm khó chàng mất.”

Lưu Phong gãi đùi đớp miếng bánh vào mồm: “ui dào, như thế phải nói mấy người kia gặp may vì không đụng phải ta mới đúng. Ta mà biết họ thò mặt ra đây chắc chắc sẽ trả lại cái món nợ lần trước.”

Chi Hoa nguýt dài: “Xí, nói mà không biết ngượng, một mình chàng làm sao đánh lại được với Hỏa Vân Triều chứ, còn chưa nói tới Hỏa lão tà đi cùng.”

Lưu Phong lại tu thêm ấm nước, ợ ra một tiếng sảng khoái: “Ú… nàng nói vậy thì coi thường phu quân này quá đấy, hôm trước không phải giữ thể diện cho nàng và Nhất châu đại thúc trước toàn thể gia nhân chủa Châu Gia. Thì một mình ta đã làm gõi gã trại chủ râu xồm đó rồi.”

Lại cái giọng điệu lươn lẹo ấy, Chi Hoa nghe nhiều đã thành quen: “Xạo! Tuy chàng có tiến bộ nhưng ta thấy còn kém xa lão trại chủ lắm.”

“Vậy là nàng lại coi thường ta tập 2 rồi, phải tin tường phu quân của mình chứ… hôm đó ta chỉ ờ soạng mấy cái thì lão đã bó tay rồi còn gì?”

“Đấy là do chàng giờ trò mèo chứ bộ, nếu gã trại chủ không khinh địch thì chàng cũng đâu chạm tay vào người lão được.”

Lưu Phong đôi mắt sáng loáng.

“Vậy chúng ta thử so vài chiêu, nếu ta thắng chúng ta hú hí một đêm, còn nếu ta thua thì là do ta cố ý nhường nàng mà thôi.”

“Hơ… nói thế mà cũng nghe được. bất quá ta cũng tò mò võ công của chàng tiến bộ như thế nào rồi.”

Tỉnh dậy lúc trời đã về tối, giờ này trăng đã lên cao. Lưu Phong và Chi Hoa lần đầu tiên so tài kiếm thuật, ngoài mặt lôi thôi lếch kếch nhưng khi so kiếm chắc chắn sẽ đoán được tâm cơ cũng như bản tính thật sự của người đó. Đây cũng chính là lý do Chi Hoa muốn thử kiếm để biết Lưu Phong rốt cuộc là hạng người như thế nào.

Còn hắn ta thì:

“Chi Hoa, ta biết nàng cũng rất muốn ngủ cùng với ta nhưng cũng đừng giả vờ yếu thế để rồi nhận phần thua đó nhé.”

Kiểu nào hắn ta cũng nói được, trong lòng cô đã cảm thấy có chút nóng nảy muốn dạy cho tên chồng khờ khạo biết thực tế không hề như gã tưởng tượng.

“Chàng yên tâm, thiếp sẽ không nương tay với phu quân ngổ ngáo như chàng.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.