Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 92: Vô Địch Môn

Ăn Hành Tại Dị Giới

92 Chương 92: Vô Địch Môn

Không đâu bằng nhà của mình, Dạ hương Lâu ở Bạch Vân thành tuy không lắm gái xinh nhưng thái độ phục vụ rất chu đáo, còn Tây hồng viện có hàng thơm ngon nhưng giá cả đắt đỏ và thái độ quá thiếu chuyên nghiệp.

Lưu Phong được ôm eo hít hà một hồi, coi như biết mùi vị nữ nhân ở địa phương khác, bất quá cũng chẳng sung sướng gì. Ngẫm lại ông chủ giang bỏ đi đâu không thấy tăm hơi dù hắn muốn gọi người cũng chẳng có tiền mà chi chả cho người khác.

Ông chủ giang mở lời mời nên hắn không có mang theo tiền, giờ này lẻn ra ngoài không tốn một xu mà không bị người trong Tây hồng Viện cản đường kể ra cũng đã may mắn lắm.

Khi trở về nhà ông chủ giang, hắn mới biết ông ta đã về từ sớm bỏ mặc hắn một mình trong chốn lầu xanh giữa muôn vàn cánh tay của nữ nhân.

“Xin lỗi Lưu Hộ vệ vì hôm qua tôi về mà không báo trước?”

Lưu Phong chỉ biết lườm lườm không cần nói thêm để tạo chút áp lực cho ông chủ Giang, quả nhiên ông ta sợ mà nói ra lý do bỏ về giữa chừng.

“Tôi nói cái này không đúng mong cậu bỏ qua, Hôm qua cậu đụng vào người hồng ma ma coi như dẫm phải cứt rồi đấy.

Bà ấy có quan hệ với thành chủ đại nhân a, một thương nhân như tôi làm sao đối nghịch lại được. Nếu như ở thôn Vân hà thì không nói, nhưng trong Thiên phổ thành thì tôi cũng chỉ thuộc hạng tép tôm. Tôi còn có gia đình nên không thể làm bậy được.”

Lưu Phong nghe cũng có chút lọt tai.

“Ừ, bỏ về là tốt không thì tôi lại vay ông mất 1000 đồng vàng chứ chẳng chơi. Hic mà có khi mất 1000 vàng xong con trim của tôi cũng nổ tan thành mất. Tiền mất tật mang cũng không có đáng chút nào.”

Ông chủ giang chưa hiểu mô tê câu nói của Lưu Phong, nhưng dù sao hắn không giận vụ ông bỏ mặc giữa chốn lầu xanh là tốt lắm rồi.

Đem túi tiền cho Lưu Phong, ông chủ giang dặn dò.

“Cậu đắc tội với bồ nhí của Thành chủ, nên thu xếp sớm rồi rời khỏi đây. Đêm dài lắm mộng, chẳng hay có vụ việc phát sinh không chỉ cậu mà cả tôi cũng bị vạ lây.”

Thái độ run rẩy của ông chủ giang không giống người đang nói dối cố ý đuổi Lưu Phong đi. Dù sao ông ấy nói cũng có chỗ đúng, Lưu Phong còn việc phải làm.

“Vậy tôi xin đi trước, sau này có dịp sẽ qua thăm ông.”

“Ôi dào cậu cứ đi đi không cần lo lắng cho tôi.”

Ông củ Giang đủn mông Lưu Phong và tiểu Mãn ra khỏi nhà, lập tức đóng cửa lại. Có lẽ ông ấy quá đau lòng không muốn níu kéo hai người ở lại vì sợ sẽ không nỡ rời xa một hộ vệ tài năng cũng như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Sau khi hóng hớt ở ngoài đường. Lưu Phong đã biết cách Thiên Phổ thành không xa ở phía Tây cố một ngọn núi đá cao chót vót. Đó cũng chính là địa bàn của Vô địch môn.

Lưu Phong chưa từng đặt chân đến môn phái bao giờ, nhưng thế lực có thể giúp một gia tộc nhỏ Như Châu gia chuyển mình trong một tháng chắc cũng có chút phân lượng. Đến cả trại chủ râu xồm cũng không dám làm xằng bậy khi thương đoàn nhà họ Châu có được sự che chở của môn phái này.

Sự phụ của Châu Kiệt từng đánh lén hắn một chưởng, hi vọng ông ta không còn nhớ mặt Lưu Phong, nếu không một kẻ trúng độc thủ lại từ cõi chết hiện về ngay trong môn phái sẽ làm ông ta bị dọa đến đứng tim mất.

Con đường mòn trải cỏ hai bên, từng chiếc lá xào xạc cuốn theo chiều gió khiến Lưu Phong có cảm giác lành lạnh, liệu chuyến đi này có phát sinh chuyện gì nữa hay chăng. Hắn đã quá mệt mỏi khi chĩa mõm vào chuyện người khác vậy nên thấy chuyện bất bình cứ lẳng lặng mà đi cho đỡ tổn thọ.

Vô Địch Môn là một môn phái có nhiều hướng tu luyện, mỗi lĩnh vực đều đặt tiêu chí trở thành đệ nhất nhân, chỉ cần có hoài bão nhất định sẽ được bổn môn thu nhận. Nhưng để đạt được đệ nhất danh xưng đâu phải dễ, nhất là mấy môn phái cứ mọc lên nhan nhản, muốn trở thành kẻ đứng đầu thì Vô Địch môn phải tìm hướng tu luyện đặc dị.

Đại đa số bị ảo tưởng quá nặng cho nên mới sản sinh ra mấy lão quái vật khác người. tỷ như Hỏa lão tà là một ví dụ điển hình, lão không cần biết Lưu Phong là người thế nào cứ thế mà tung một chưởng suýt nữa làm kết thúc câu chuyện.

“Lưu đại ca, sao cha mẹ của tiểu Mãn lại đến nơi này?”

Đứng trước chiếc cổng lớn nguy nga có bức tượng quỷ dữ cùng ngọn lửa đen bốc cháy ngùn ngụt. Tiểu Mãn núp đằng sau Lưu Phong dường như có chút sợ hãi.

“Ai mà biết được, nhưng hai người bọn họ hẹn ta đến đây nên chắc không sai đâu?”

Lưu Phong tự chấn an bản thân mình, hắn cũng không biết trên thế gian có bao nhiêu Vô Địch Môn, liệu môn phái trước mặt có phải nơi hắn cần đến. Nhưng gần Thiên Phổ thành chỉ có môn phái này tên là vô Địch Môn mà thôi.

“Hú… có ai không?”

Nghe tiếng gọi cửa, một thiếu niên mặt lốm đốm tàn nhang lật đật đi ra phía bên ngoài.

“Các ngươi là ai, đến Vô Địch Môn có chuyện gì?”

“Chúng ta từ xa đến tìm gặp Hạ Bích Vân, không biết quý phái có ai có tên gọi như vậy không?”

Thiếu niên mặt tàn nhang ngẫm nghĩ một lúc

“Không có… trong môn phái không có ai tên như vậy cả, chắc mọi người tìm nhầm chỗ rồi.”

Lưu Phong có chút ngoài ý muốn, hắn cũng chưa từng nghĩ tới khả năng không tìm được cô cô của Tiểu Mãn thì phải làm sao.

“Thực sự không có…Phiền anh bạn nghĩ kỹ xem nào, chúng tôi lặn lội đường xa đến tận đây, không muốn ra về tay trắng a.”

“Vậy hai người vào trong ngồi nghỉ một lát, để ta đi hỏi đại sư huynh xem thế nào… chứ ta mới vào môn phái chưa lâu, chỉ nghe biệt hiệu chứ ít khi biết tục danh của trưởng bối.”

Bước theo sau thiếu niên mặt tàn nhang, hai người Lưu Phong tiến qua một hàng ghế đá dưới gốc cây chờ đợi tin tức.

Kiến trúc nguy nga rộng lớn ở bên trong khiến Tiểu Mãn vô cùng thích thú, nó cứ chạy lăng xăng trên con đường bằng đá ngắm cá vàng dưới hồ sen, miệng suýt xa không ngớt.

“Lưu đại ca qua đây mà xem…có nhiều cá vàng chưa nè.”

Ôi mấy con cá vàng thì có gì hay ho cơ chứ, Lưu Phong đảo mắt nhìn các đệ tử luyện tập võ nghệ trên võ trường còn có hứng thú hơn nhiều. Nhưng giờ này không có ai ngoài đó cả, Vô Địch Môn gợi đến cho Lưu Phong một cảm giác trống rỗng khó hiểu.

Theo lý mà nói thì những đại môn phái thường có rất đông đệ tử mới đúng.

Bỗng nhiên đôi mắt của Lưu Phong bị thu hút bởi hai bóng người quen mắt.

“Tiểu Mãn ở yên đây nhé, Lưu đại ca qua chỗ này một lát.”

“Ạ!”

Luồn lách qua khu vườn đá, Lưu Phong tiến tới một góc khuất sau hàng cây ven hồ.

“Châu Kiệt, ngươi nghĩ bản thân mình có giá lắm sao. Chi gặp mặt nói chuyện đôi câu liền muốn ta đánh tiếng với sư phụ nói giúp Châu gia mấy người. Ta được thứ gì ở các ngươi chứ.”

“Sư huynh, dù gì chúng ta cũng là huynh đệ đồng môn, gia cảnh nhà đệ đang khó khăn nên mới phải nhờ đến huynh… chuyện mai mối…”

“Thôi đi…gặp một lần là ta đã ớn lắm rồi…Một người xuất trúng như ta sao có thể bị tỉ tỉ của ngươi ràng buộc. Chưa hết, sau lần võ hội vừa rồi kết quả của ngươi khiến sư phụ rất thất vọng, nhờ này ta nói xen vào giúp ngươi ông ấy lại giận sang cả ta cũng nên.”

“Sư huynh?”

“À… nghe nói Tây hồng Viện trong thành mới tuyển thêm vài mỹ nữ, nếu đệ thu xếp được cho sư phụ và ta ăn chơi một bữa để tỏ rõ thành ý, ta có thể nói giúp ngươi vài lời, tâm trạng của sư phụ sẽ tốt hơn ta nghĩ ông ấy sẽ nghĩ lại.”

“Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, nhưng không biết khoảng bao nhiêu thì đủ cho một đêm… Đệ sẽ bảo người nhà chuẩn bị”

Hỏa Vân Triều nở nụ cười đắc ý: “Không nhiều lắm… chỉ cần trên dưới năm trăm đồng vàng là có thể miễn cưỡng đáp ứng được sư phụ.”

“Năm trăm đồng vàng chỉ trong một đêm?” Châu Kiệt có hơi hoảng hốt, số tiền đó cũng bằng mấy sạp hàng làm ăn trong vài tháng ấy chứ. Tây Hồng Viện đắt đỏ vậy sao?

“Cố gắng lên, càng sớm tỏ rõ thành ý, Sư phụ sẽ sớm nguôi giận mà đầu tư cho Châu gia của đệ.”

Châu kiệt cúi gằm mặt: “Đệ hiểu rồi.”

“Vậy ta về phòng đợi tin tốt từ chỗ của đệ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.