Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 93: Đoàn Tụ

Ăn Hành Tại Dị Giới

93 Chương 93: Đoàn tụ

Nhìn bộ dạng nhăn nhó của Châu Kiệt, Lưu Phong trộm nghĩ: chẳng cần phải ra mặt dạy dỗ cậu em vợ làm chi nữa, những chuyện bên nhà vợ tự gây ra thì do nhà bên ấy tự chịu, miễn sao không lôi Chi hoa vào cuộc là được rồi.

Lưu Phong quay lại chỗ hồ sen cũng chính là lúc thiêu niên mặt tàn nhang quay trở lại. Vừa nhìn thấy Lưu phong, hắn ta vội lên tiếng.

“Xin lỗi huynh đệ, ta vừa hỏi đại sư huynh được biết rằng trong bổn p/hái quả nhiên có một vị cô cô tên Hạ Bích Vân. Nếu hai người muốn gặp thì hãy đến Tây Viện, nơi đó có một tòa biệt lâu mọc ở lưng chừng núi, Hạ cô cô chắc đang ở đó.”

Vừa nói, thiếu niên tàn nhang vừa chỉ tay về phía tòa nhà treo ở vách đá.

“Làm phiền huynh đệ rồi!”

Lưu Phong rút tặng người anh em một đồng tiền vàng về sự đón tiếp niềm nở. Gã cảm ơn ríu rít rồi trở về ngoài cổng để trực ban.

Nhận được tin tốt lành, Lưu Phong vội quay sang chỗ tiểu Mãn ở ven hồ, lúc này thân hình nhỏ bé đã biến mất.

“Tiểu Mãn!...”

Hắn ta cất tiếng gọi đôi ba lần nhưng chẳng có âm thanh nho nhỏ đáp lại. Lần đầu tiên hắn phát hiện tiểu Mãn không nghe lời ở một chỗ mà chạy lung tung. Lưu Phong có chút lo lắng, hắn vội đi theo con đường mòn bằng đá, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

Cũng may dáng người nó nhỏ con chưa đi được xa, chạy bộ thể dục một quãng, Lưu Phong phát hiện thằng bé đang chạy lon ton theo mấy con chuồn chuồn. chúng đang nối đuôi nhau bay về một tòa biệt lâu, nơi phát ra tiếng đàn trong trẻo thu dẫn nhiều đám côn trùng đến bay lượn.

Đối với một kẻ mù tịt về âm nhạc như Lưu Phong hắn chẳng thể nào hiểu được huyền cơ sau bản nhạc du dương. Gã chỉ cảm thấy dễ nghe và cũng chẳng phải vội vàng làm cụt hứng Tiểu Mãn vui đùa.

Từ khu vực con đường đá nhìn xuống chân núi là một bức tranh non nước hùng vĩ, có rừng xanh núi đá, có sông ngòi uốn lượn, có sương khói mờ ảo ôm chọn đỉnh núi vào lòng. Có thể những người trong vô Địch Môn tính tình cổ quái nhưng không phải ai cũng như vậy, tỷ như những người sáng lập môn phái, chọn tòa núi này làm nơi xây dựng nơi tu luyện cũng coi như có mắt thẩm mỹ.

“Mẫu thân!”

Tiếng thằng bé cất lên làm người gảy đàn giật thót ngưng việc tấu nhạc. Đám ong bướm cũng vì vậy mà ráo rác tản mát, kéo thành từng đàn rời đi.

Bị cụt hứng nhất thời, Lưu Phong đem sự chú ý hướng lên biệt viện trên núi. Hắn phát hiện trên một mỏm đá phẳng phi xuất hiện một nữ nhân mặc đồ lụa trắng. còn Tiểu mãn đang chạy lên ôm lấy người phụ nữ mà khóc nức nở.

“cuối cùng tiểu Mãn đã tìm được người rồi, hức hức.”

Tự nhiên xuất hiện một tiểu hài tử gọi mình bằng mẹ, nữ nhân tuy dáng người có phần thanh tao thoát tục, khuôn mặt lạnh như băng cũng bị tan chảy bởi thằng bé.

“Tiểu hài tử, cậu là ai, sao lại gọi ta là mẫu thân.”

Thái độ lạnh nhạt của bạch y nữ tử khiến thằng bé bất giác lùi lại. Đem ánh mắt tròn xoe lấp lánh bởi những giọt nước mắt nhìn nữ nhân.

“Con ..con là Tiểu Mãn đây mà…mẫu thân không nhận ra con sao?”

Nhìn thằng bé khóc nhè, nữ nhân có chút không đành lòng, bất quá nàng không thể nào thừa nhận bản thân mình là mẫu thân của đứa nhỏ.

“Hài tử… ta chưa thành thân làm sao có con được chứ…Cậu tìm nhầm người rồi.”

Tiểu mãn kìm nén lại cảm xúc, nhìn lại người nữ nhân quả nhiên có nhiều điểm không giống mẹ của mình, nữ nhân này trẻ đẹp hơn. “Nhưng người rất giống mẹ của Tiểu mãn? Rất xinh đẹp …”

Lưu Phong thò đầu từ dưới bậc đá, phá tan cuộc trò chuyện ướt át của hai người.

“Cho hỏi, đằng ấy có phải Hạ Bích Vân?”

Đôi mắt to tròn, bờ môi cánh đào khuôn mặt tinh tế. Lưu Phong mừng thầm nếu người này đúng là người hắn cần tìm.

“Chính là ta, còn ngươi là…”

Lưu Phong tiết chế cảm xúc, đối với bậc nữ nhân thuần khiết như tiên dáng trần Hạ Bích Vân, hắn không thể buông mấy câu vô văn hóa, điều đó sẽ gây ấn tượng xấu mà Tiểu Mãn sẽ bắt trước hắn thì thật không nên.

“Tiên tử đừng nóng giận, thằng bé này là con của Cao Thúc ở thôn Vân Hà, vì có vài biến cố nên có nhờ tại hạ đưa thằng bé đến Vô Địch Môn tìm người thân.”

Khuôn mặt Hạ Bích Vân thoáng có chút kinh động, ánh mắt nhìn ra phía chân trời phía xa xa.

“Anh rể đã đi rồi sao?”

“…”

“Quả nhiên kết cục của hai người bọn họ không được tốt đẹp.” Nữ nhân cảm thán một câu quay sang nhìn Tiểu Mãn, đây là con của tỷ tỷ nàng giờ này không có cả cha lẫn mẹ, Hạ Bích Vân có chút thương cảm với thằng bé.

“Tiểu Mãn! Lại đây với cô cô nào!”

Tiểu mãn không chút do dự mà sà vào lòng của nữ nhân, người này khiến nó có được một chút tư vị quen thuộc giống như người mẹ đã mất mấy năm về trước. Cảm xúc dạt dào khiến nước mắt của nó lại trào ra, Tiểu Mãn khóc tu tu nơi lồng ngực của Hạ Bích Vân.

“Ngoan nào! Đừng khóc nhè nữa… sau này cô cô sẽ chơi đùa với Tiểu Mãn… có được không nào?”

Lưu Phong thở phào nhẹ nhõm, di nguyện của Cao Thúc hắn đã hoàn thành, trách nhiệm của hắn đến đây coi như trọn vẹn nghĩa tình. Đứng trước cảnh đoàn viên của hai cô cháu một người ngoài như Lưu Phong lặng lẽ lùi lại vài bước, rời khỏi tòa biệt viện.

“Thiếu hiệp… xin hỏi quý tính đại danh.”

Bước xuống chân cây cầu đá, từ trên núi vọng xuống tiếng nói trong trẻo của nữ nhân. Không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng nói.

“Ta họ Lưu… tên chỉ có một chữ Phong.! Tiểu mãn xin nhờ Hạ tiên tử chăm sóc.”

“Lưu thiếu hiệp… sau này có việc gì khó khăn…cứ tìm đến Vô Địch Môn.”

Lưu Phong nhoẻn miệng cười, hắn rời đi nhanh chóng để tạo sự cool ngầu là chính. Nhưng nói gì thì nói, khi giáp mặt một nữ nhân thuần khiết trong sáng như Hạ Bích Vân, hắn lại không muốn vấy bẩn viên ngọc đó chút nào.

Hạ bích Vân là người hiểu chuyện, Lưu Phong vừa hé miệng một câu mà cô ấy đã biết Cao Thúc bị ngỏm. có được suy nghĩ tinh tế như vậy chắc chắn sẽ nuôi Tiểu Mãn thành tài. Những chuyện ẩn giấu đằng sau. Vì sao Tiểu Mãn lại sinh sống ở một thôn nghèo, cha mẹ của nó có thân phận gì?

Lưu Phong cảm thấy mình không nhất thiết phải nắm rõ tường tận chuyện nhà người ta.

Giờ đã hoàn thành chuyện được giao phó. Lưu Phong nhanh chóng trở về Thiên Phổ Thành hội họp với vợ Chi Hoa cùng người Châu gia.

Không dính dáng chuyện thị phi, sống một cuộc đời an nhàn bên vợ./

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.