Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 89: Tò Te Với Hồng Ma Ma

Ăn Hành Tại Dị Giới

89 Chương 89: Tò te với Hồng ma ma

….

Thế gian rộng lớn vậy mà lại gặp được người quen. Lưu Phong đã từng gặp người này ở Bạch Vân thành, nghe nói từ sau khi bị Dâm Dê Nhất Chỉ của Nhất Dâm đại sư chọc nhầm chỗ hiểm, quan hệ của hai người lập tức rạn nứt. Thật không nghĩ được địa bàn hoạt động của ông ta lại ở Thiên Phổ thành.

“Dâm Dục đạo trưởng, ngài đã tới!”

Hồng ma ma quấn lại cây roi da, không muốn thị uy trước mặt đại nhân vật. Thái độ đón tiếp quả nhiên có phần kính trọng đối phương.

“Hồng ma ma… đã lâu không gặp, dáng người vẫn còn tươi như ngày nào!”

“Đa tạ đạo trưởng khen ngợi, nhưng ta đã không còn so được so với những thiếu nữ non tơ nữa rồi… Ngũ sắc Dâm Nữ lần này phải nhờ ngài huấn luyện mới có thể trở thành cái lỗ hút tiền nam nhân! Tây Hồng viện sẽ không bao giờ quên ơn của ngài.”

Dâm Dục đạo trưởng giữ phong thái ung dung đạo mạo, ngửa mặt vuốt chòm râu, khẽ gật gù.

“Đúng là thời gian không tha cho kẻ nào… Mới đó mà đã qua mấy chục năm tung hoành ở Dâm Dê giới, tinh lực của bần đạo đã không còn hưng vượng…Lần này đến có dẫn theo hai vị đồng môn du ngoạn nhân gian, phiền Hồng ma ma thu xếp cho ta một chút.”

Chiếu theo lời nói của Dâm Dục đạo trưởng, xuất hiện thêm hai đạo nhân, một người thấp và béo có chiếc mũi to. Một người nhỏ gầy trơ xương mắt lồi hẳn ra bên ngoài. Cả hai đều tuổi tác không nhỏ đứng bên Dâm Dục quả là thua kém về khí chất lẫn dung mạo.

“Giới thiệu với Hồng ma ma, đây là Tắc ống sư đệ và Tịt Ngòi sư thúc, hai người bế quan tránh khỏi hồng trần đã lâu. Nhưng không may gặp phải bình cảnh nên ta cố ý dẫn đến đây để tìm cơ duyên!”

Hồng ma ma cười đáp: “Vậy mời mọi người lên lầu ba, chỉ lát nữa thôi, các nữ nhân sẽ lên đàm đạo cùng các đạo trưởng.”

“Tiểu Lan, dẫn ba vị cao nhân lên lầu.”

Lưu Phong vểnh tai nghe được cuộc trò chuyện, nghe nói Đạo trưởng đã đặt hàng trước mấy cô em xinh tươi vừa nãy, trong lòng hắn có chút không vui.

“Khoan đã, tại sao cùng là khác làng chơi, sao ông ta được tâm sự với các nữ nhân xinh đẹp còn ta thì bị vả sấp mặt?”

“Tiền ta cũng đâu có thiếu! hôm nay ông chủ Giang đã bao cho ta toàn bộ chi phí, muốn có ai mà chẳng được!”

Hồng ma ma lườm Lưu Phong rồi lại quay sang chỗ Đạo trưởng dò hỏi ý kiến, vì dù sao Ngũ Đại Dâm nữ là hàng tuyển chọn dành riêng cho đạo trưởng truyền thụ kỹ nghệ trước khi được phép làm điên đảo nam nhân.

“Một mình ta cũng không húp sạch được, người trẻ tuổi tinh lực dồi dào nếu hắn có đủ tiền thì Hồng ma ma cứ cho hắn một người để tâm sự. Bậc cao nhân như ta cũng không phải dạng người hẹp hỏi!”

Mỹ phụ quay lại chỗ Lưu Phong, khẽ nở nụ cười thân thiện.

“Vậy được, nếu như công tử đây có thể bỏ ra một ngàn đồng vàng thì một trong số năm mỹ nữ do người tùy ý chọn lựa.”

Lưu Phong á khẩu: “Một ngàn đồng vàng? Cái lone của mấy người làm bằng vàng hay sao mà mắc dữ vậy?”

Hồng ma ma õng ẹo bước tới chỗ Lưu Phong, dường như không có ý nương tay sau khi hắn có hành động sàm sỡ người lớn như bà.

“Phí vào cửa nơi ăn chơi bậc nhất đã là 10 đồng vàng, gọi một nữ nhân hầu hạ một đem dã tốn 50 đồng, còn những người công tử vừa ôm ấp lại là cực phẩm của Tây hồng viện, mỗi lần sờ là 100 đồng vàng, chưa kể cậu còn giở trò với cả tôi nữa, tính 1000 đồng vàng để bỏ qua mọi hiểu lầm lại được ôm nữ nhân mang về, quá lời rồi còn gì?”

Một người khách xa lạ từ nơi khác đến như Lưu Phong hiển nhiên không hiểu rõ thực hư các tiêu chuẩn tiêu tiền ở lầu xanh tại Thiên Phổ Thành, nếu ma ma có nói khống hắn cũng chẳng biết đâu mà lần. Còn mấy nam nhân ở phía dưới còn tức vụ hắn sàm sỡ thần tượng nên sẽ không cấp một cái giá chính xác.

Lưu Phong chỉ còn nhớ đến một người có thể giúp mình.

“Ông chủ Giang, có phải tú bà nói láo không? sao mà đắt như vậy?”

“Ông chủ Giang?”

Chẳng biết từ lúc nào ông chủ Giang đã biến mất không thấy hình bóng, có thể ông ta đã lên tầng trên làm vài nháy hoặc cố ý dẫn Lưu Phong vào tròng. Tuy nhiên trường hợp thứ hai ít có khả năng xảy ra bởi vì ông chủ Giang rất coi trọng hắn cũng như những việc mà hắn đã làm cho thương đoàn.

Mượn 1000 đồng vàng cũng không quá chỉ có điều chẳng thấy ông ta đâu cả?

Thái độ lúng túng của hắn lập tức rơi vào mắt của Hồng ma ma, làm ăn trong nghề kinh doanh xác thịt đã lâu bà đã chứng kiến nhiều kẻ mặt dày giả bộ khách làng chơi lắm tiền. Cái loại người ấy đã bị bà xử rất nhiều lần khiến không có nam nhân nào dám giở trò này nữa.

“Không có tiền sao?”

Lưu Phong thấy hơi khó xử, chưa bao giờ rơi vào tình trạng mất mặt trước nữ nhân bao giờ.

“Có! Đợi ta một lúc ta đi tìm người trả tiền cho bà!”

Gã vừa bước đi vài nhịp liều bị sọi roi da của hồng ma ma quấn vào cổ, nhìn bề ngoài là nữ nhân thanh lâu chân yếu tay mềm nhưng sức lực của Hồng ma ma dường như quật được cả một con trâu chứ chẳng vừa. Một nam nhân như Lưu Phong lập tức bị bà ta kéo lê trên đại sảnh giữa muôn vàn tiếng cười nhạo của các nam nhân.

Hồng ma ma lôi hắn về phía sau hậu viện chỉ có vài người làm tạp dịch.

Đó là một căn nhà tối đen như mực, ngay khi vừa bước vòng phòng Hồng ma ma lập tức khóa trái cửa.

Sọi roi da ở cổ Lưu Phong vừa nới lỏng ra, gã lập túc kho khan vài cái.

“Khoan đã… bà định làm gì vậy? Sao lại lôi tôi vào đây?”

Hồng ma ma hừ lạnh: “Hừ..không có tiền mà dám vào lầu xanh chơi gái, ngươi định phá hỏng chỗ làm ăn của ta nhất định phải bị phạt!”

Lưu phong thân mang tuyệt kỹ nhưng hắn chưa bao giờ có ý định dùng bạo lực với nữ nhân bao giờ. Nên cứ để mặc cho Tù bà đầy đọa thân xác trong nước mắt chỉ có điều đó là những ảo tưởng hắn tự thêu dệt nên mà thôi.

Khi ánh nến được thắp lên Lưu Phong nhận thấy đôi mắt đỏ ngầu của Hồng ma ma như một ngọn lửa giữ không gian đen tối, bờ môi mọng đỏ bóng loáng khiêu gợi bỗng chốc hóa thành đáng sợ như một con ma nữ hút máu.

“tôi biết võ đó nghen… đừng ép tôi phải ra tay với phái đẹp!”

“bà mà còn lấn tới là tôi làm bậy thật đó!”

Hồng ma ma không nói không rằng, cố ý bước từng bước nặng chĩu khiến bộ ngực rung lắc lên xuống trông hấp dẫn vô cùng.

Đột nhiên bà ta đưa tay bộm lấy hạ bộ của Lưu Phong sờ sờ nắn nắn.

Đậu! không lẽ bà này hám trai tơ?

Lưu Phong trộm nghĩ khẩu vị của tú bà hơi đặc biệt, bất quá hắn sẽ không chối từ tú bà vì dẫu sao người này cũng là một mỹ phụ còn đầy đặn lắm, một kẻ ăn tạp như hắn không thể phụ lòng ái một của hồng ma ma được.

Hồng ma ma sắc mặt đại biến, lúc đầu có vẻ còn nghiêm túc sau đó có phần kinh ngạc. Cuối cùng là cười lớn một cách khó hiểu.

Lưu Phong đang tận hưởng cảm giác mân mê từ đôi tay của mỹ phụ, nghe thấy tiếng cười ấy thì cụt hứng.

“Của ngươi sao bé đến như vậy? Ta còn đang định cắt JJ một gã dâm đãng nhưng mà…Thôi”

Hông ma ma chợt cảm thấy tò mò, một quả ớt bằng ngón tay út định vui đùa như thế nào với nữ nhân. Lại còn đòi mấy con hàng cực phẩm nữa chứ? Tên này chắc não có vấn đề.

“Nếu ngươi làm ta thỏa mãn! thì ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi phá bĩnh chuyện làm ăn của Tây Hồng viện, nếu không ra gì ta sẽ bóp nát quả ớt của ngươi cho ngươi chừa cái thói dâm dê!”

.

.

.

..

P/s: Truyện bẩn bựa quá nên không có nhiều người đọc.

Tác cảm thấy tủi thân và bất ổn cảm xúc.

Không có động lực ra chương truyện đều đặn

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.