Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 87: Thiên Phổ Thành

Ăn Hành Tại Dị Giới

87 Chương 87: Thiên Phổ Thành

Trên đường từ khe đá đến Thiên Phổ Thành, Lưu Phong đã được nghe Chi Hoa kê lại tình hình trong thành sau khi hắn bị trôi sông.

Những tưởng Châu gia sẽ quật khởi thanh đại gia tộc sau khi nhận được hậu thuẫn từ Vô Địch Môn cũng như Tuyệt Ảnh Phái, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Mọi chuyện bắt đầu từ khi Võ Hội kết thúc.

Thành tích của Châu gia không được như ý muốn. Chi Hoa vì chuyện của Lưu Phong mà trở nên trầm cảm, khi tham gi thi đấu không dùng được hết khả năng chỉ lấy được vị trí thứ ba trong hạng mục dành cho nữ. Chưa hết, nàng không còn tâm trí đi bái sư ở Tuyệt Ảnh Phái mà giành mấy ngày ngắn ngủi đi tìm kiếm thi thể Lưu Phong ngoài bờ sông. Nhưng một chút dấu vết hoàn toàn không có.

Châu Kiệt nhận được sự bồi dưỡng của trưởng lão Vô Địch Môn, bản lĩnh tăng tiến rất nhiều, thậm chí còn đả bại được thiên tài kiếm thuật một thời Ngô Tử Quân, dẫm đạp lên Chu Khải đại thiếu gia nhà họ Chu, nhưng kết quả cũng chỉ ở vị trí thứ hai.

Hai người có thứ hạng cao nhất là Chu Phù và Chu Khâm, sau lần đi vào khu rừng tối thí luyện trở về, thủ pháp công kích không có nhiều thay đổi nhưng nội lực lại vô cùng hùng hậu hoàn toàn đè bẹp các thí sinh khác.

Mọi người chỉ biết bọn họ gặp kỳ ngộ mới giúp Chu Gia nở mày nở mặt trở thành tâm điểm của chú ý của dư luận. Còn nguyên nhân sâu xa chính là nhờ yêu đan từ Lưỡng Đầu Xà và Rết Khổng Lồ.

Lưu gia là gia tộc có thành tích kém nhất, trực tiếp bị đẩy ra khỏi cuộc tranh đấu giữa các đại gia tộc. Bạch Vân thành lúc này chính là giang sơn của Chu gia và Mục gia.

Còn Châu gia cũng theo võ hội mà lụi tàn, Tuyệt Ảnh Phái không còn quanh hệ nào với Chi Hoa. Trưởng Lão Vô Địch Môn vì kết quả đứng thứ hai của Châu Kiệt, lão cảm thấy xấu hổ vô cùng. Những viện trợ về nhân lực cho Châu Gia hoàn toàn cắt đứt toàn bộ.

Những chuyến hàng tới Thiên Phổ không có người của Vô Địch Môn bảo kê, liên tục bị sơn tặc chặn đường cướp bóc, ngay cả người của Châu Gia mỗi lần đi đều không trở về nhà. Liên tục làm ăn thất bại khiến Châu Gia bị mất lòng tin trong mắt khách hàng, nợ cũng vì vậy mà tăng lên.

Cho nên lần này Nhất Châu mới đích thân dẫn những võ giả ưu tú nhất đi làm ăn lớn để gỡ vốn. Đồng thời mang theo Chi Hoa đi đánh tiếng với Hỏa Vân Triều, đại sư huynh của Châu Kiệt để hàn gắn mối quan hệ giữa Vô Địch Môn và Châu Gia.

Khoan đã…

Lưu Phong nghe đến đây, sắc mặt liền biến đổi.

“ Cha của nàng ép nàng đi lấy lòng Hỏa Vân Triều mà nàng cũng đồng ý sao?”

“Chỉ nói chuyện thôi mà… Châu gia đang gặp khó, chẳng lẽ con gái của châu gia lại nhắm mắt làm ngơ.”

Lưu Phong lắc đầu lia lịa.

“Không được… nàng được gả cho ta, quan hệ với Châu gia đâu còn thân thích như trước đây… Nếu ta chết thì không nói, nhưng phu quân của nàng còn sờ sờ ra đây… ta không cho phép nàng hú hí với nam nhân khác.”

Chi Hoa thấy sắc mặt của Lưu Phong thoáng có vẻ tức giận, hắn ta không thường xuyên có biểu cảm như vậy.

“Lần trước còn cười với gã tóc đỏ trên lầu bốn…ta mà không có mặt kịp thời chưa biết hai người còn định làm gì?”

“ chàng dám nghĩ xấu cho ta.” Chi hoa có chút bực bội: “Hôm .. hôm đó…”

Nhất Châu đi bên cạnh thấy tiểu thư khó xử bèn nói thay.

“Là ý của đại ca, chuyện lần đó đúng là Châu gia có lỗi. Bất quá tiểu thư cũng hoàn toàn không biết gì, cuộc gặp mặt giữa cô ấy và Hỏa Vân Triều đều được Châu Kiệt thiếu gia dàn xếp để Lưu thiếu gia thấy khó mà lui.”

Bỗng nhiên Nhất Châu cúi đầu trước mặt Lưu Phong: “Trăm sai, ngàn sai đều do mấy lão hồ đồ này mà ra, tiểu thư không hề có ý hai lòng. Thiếu gia đừng giận mà tội cho cô ấy.”

Lưu Phong chép miệng thở dài: “Thôi bỏ đi, những chuyện cũ không nhắc lại nữa… Nhưng từ giờ trở đi, mấy người đừng dùng quan hệ trưởng bối ép Chi Hoa làm thứ này làm thứ kia, giờ nàng ấy đã được gả đi rồi, hi vọng Nhất Châu đại thúc và mọi người nhớ kỹ điều đó.”

Nhất Châu gật gù: “Đương nhiên rồi, nếu sớm biết Lưu thiếu gia có bản lĩnh lớn như vậy, chúng tôi đã chẳng phải lo lắng cho tiểu thư nữa.”

Đoàn người ngựa sắp đi đến cổng Thành thì bắt gặp nam nhân ba đê cũng vừa lê bước chân đến nơi. Gã quay lại thấy thương đoàn bình an vô sự thì sụt sùi không thành tiếng, chẳng rõ hắn ta mừng vì thương đoàn tai qua nạn khỏi, hay đang tự khóc cho bản thân mình xui xẻo, cố lết mấy dặm đường đi cầu cứu ai ngờ vừa đến nơi thì thương đoàn cũng vừa tới.

Lẫn trong tiếng khóc lóc của nam nhân nọ.

Từ phía xa bỗng vọng lại tiếng nói lanh lảnh của một tiểu hài tử.

“Lưu đại ca!”

Lưu Phong phát hiện ra thằng nhóc Tiểu Mãn đang đội nón lá trong bộ y phục mới toanh chạy lon ton từ chỗ quán nước tới trước mặt gã.

“Lưu đại ca, ca trở về rồi… hay hay quá!”

Lưu Phong nhảy khỏi xe chở hàng, dang hay tay như một đấng cứu thế. Nhấc bổng thằng bé lên.

“Làm gì mà mừng dữ vậy? mới có mấy ngày không gặp thôi mà.”

Tiểu Mãn mếu máo

“Hức… nghe Tô đại ca nói huynh bị ngỏm rồi, tiểu Mãn sợ lắm… đại ca mà ngỏm thì ai dẫn Tiểu Mãn đi tìm cha mẹ đây!”

Lưu Phong quên béng mất mục đích chính khi dẫn thằng bé đến Thiên Phổ. Mà sao nó lại đợi ở ngoài một mình, hai cha con ông chủ giang vô tâm đến mức đó á. Tiền bạc mà Lưu Phong ăn trộm từ chỗ ông chủ giang đều bị rời khi đánh đấm với bọn sơn tặc. Giờ phải đi đòi lão ta mới được.

Chi Hoa thấy hai người thân thiết như vậy không khỏi tò mò.

“Lưu Phong, đứa bé này là ai vậy?”

Lưu Phong dắt thằng bé qua chỗ vợ giới thiệu. “Ân nhân cứu mạng của ta đó.” Đồng thời hắn chỉ tay và nói với Tiểu Mãn: “Đây là Chi Hoa, nương tử của ca ca đó!”

Thằng bé gật đầu chào rất lễ phép, nom mặt mũi Tiểu Mãn cũng dễ thương, Chi hoa nghe nói nó là ân nhân cứu mạng của Lưu Phong không khỏi ngạc nhiên.

“Ủa, là nhóc cứu mạng Lưu đại ca sao?”

Bàn tay mềm mại của nữ nhân khiến Tiểu Mãn cảm thấy da mặt hơi tê tê, bát quá thái độ niềm nở của Chi hoa khiến thằng bé không cảm thấy xa lạ.

“Không phải đâu, mới đầu còn tưởng huynh ấy là yêu quái nên lấy kim chọc chọc mấy cái, đột nhiên huynh ấy khóc rống lên. Sau này tiểu mãn mới biết Lưu đại ca bản lĩnh cao không phải yêu quái. Huynh ấy còn giúp mọi người trong thôn có nước để trồng rau nữa.”

Nghe thằng bé kể lể công lao Lưu phong lỗ mũi thổi phồng lên. Chưa kể hai người bọn họ nói chuyện rất tự nhiên khiến hắn rất cao hứng.

“Chi Hoa, hay là tụi mình làm một đứa đi!”

Chỉ thấy cô vợ hắn lườm lườm rồi lại cười với thằng nhóc, dường như ngó lơ câu nói của Lưu Phong.

Đúng lúc này Nhất Châu và đám người châu gia vừa hoàn thành xong thủ tục vào thành. Vội gọi lại.

“Tiểu Thư, chúng ta đi thôi!”

Hồi nãy nghe thằng bé nói muốn nhờ Lưu Phong tìm cha mẹ của nó, Chi Hoa ngẩng đầu lên nói: “Thương đoàn còn nhiều việc hay để ta đi giúp mọi người an bài trước, chàng có muốn đi cùng không?”

“Ta cần thu xếp cho Tiểu Mãn rồi mới qua chỗ của mọi người được!”

“Vậy ta đi trước, bọn ta sẽ ở phía Tây Thiên Phổ thành, nếu xong việc hãy qua đó ngay nhé!”

Lưu Phong khẽ gật đầu, hiện giờ hắn đúng là có việc cần làm. Đi đòi tiền ông chủ Giang là một, sau đó còn dẫn thằng bé đến Vô Địch Môn tìm cô cô Hạ Bích Vân của tiểu Mãn. Thương đoàn của châu gia bị tổn hại sau khi đối đầu với sơn tặc, hắn cũng không ép Chi Hoa phải ở gần mình, dù nàng có ở nhưng tâm cũng không thoải mái.

“Tạm biết Chi Hoa tỷ tỷ.”

Tiểu Mãn vẫy tay một lúc rồi lẽo đẽo đi theo Lưu Phong, vừa đi nó vừa chỉ đường cho hắn đến nhà của ông chủ Giang. Hai người đi về hướng đông hoàn toàn trái ngược với chỗ nghỉ chân của Chi Hoa.

Nhà của ông chủ Giang rất lớn, đối với một thương nhân có thể xây được biệt phủ bằng một phần ba cơ ngơi của đại gia tộc, đủ thấy ông ta rất biết làm ăn.

Hai gã gia nhân gác cửa nhìn thấy Tiểu Mãn đã quen mắt nhưng Lưu Phong lại là kẻ lạ, ăn mặc rách rưới tất nhiên sẽ bị chặn cửa.

Lưu Phong ức lắm, một đại ân nhân của gia chủ lại bị gia nhân chặn cửa không cho vào. Nhưng thân phận của hắn là đội trưởng đội hộ vệ của Thương đoàn Giang Anh. Một số người bên trong phủ nghe thấy tiếng ồn ào lập tức ra xem, trong đó có không ít người nhận ra hắn.

“Lưu hộ vệ đó sao? Hóa ra cậu còn chưa chết à. Mau cút vào trong nhà đi.”

Lưu Phong chẳng thèm phun nước bọt vào mấy người ăn nói mất lịch sự, bởi vì bên cạnh hắn là tiểu Mãn a. Cao thúc không cho nó học thói xấu của ông, vậy thì Lưu Phong cũng không nên đầu độc thằng bé bằng những ngôn từ vô học của mình.

Gã cứ im lặng như vậy mà ung dung bước vào trong phủ.

Được gã hạ nhân thông báo có người quen. Ông chủ Giang đang thông bà vợ thứ 28 của mình cũng phải tạm ngưng cuộc truy hoan mà thò mặt ra khỏi giường ngủ.

“Tạ ơn trời đất, Lưu hộ vệ cậu vẫn còn sống! Tôi cứ tưởng cả đời không gặp được cậu nữa chứ” Ông Chủ giang giả bộ làm mặt xúc động, giang tay ôm xã giao Lưu Phong một cách thân thiết.

“Sau vụ sơn tặc, tôi và Tô anh rất biết ơn Lưu hộ vệ, nghĩ đến việc cậu phải một mình đối mặt với lũ man rợ đó, là tôi lại mất ăn mất ngủ.”

Tất Nhiên Lưu Phong không để tâm mấy lời nói đó, hắn ngồi xe ngựa ê hết cả mông trở về Thiên Phổ hiển nhiên có việc cần làm. Giờ đã gặp kho vàng di động ở ngay trước mặt, hắn phải đút túi vài nắm rồi đi ăn chơi cho bõ mấy ngày nhịn đói.

“Ông chủ giang quả là người tốt bụng, tôi ở trong sơn trại cũng nhớ mọi người lắm… Lần này lặn lội đến tận đây, mặt dày xin ít thù lao trong vụ vừa rồi. Sau đó còn phải dẫn Tiểu Mãn đi tìm người thân của nó.”

Ông chủ giang bán yêu hạch con chuột thành tinh kiếm được hai hòm vàng, tiền bạc với ông không thành vấn đề.

“Lưu hộ vệ, cậu giúp ta rất rất nhiều… tiền bạc của ta cũng nhờ cậu mà có cho nên cần bao nhiều cứ ra một con số… trong giới hạn cho phép ta sẽ không để cậu chịu thiệt.”

Lưu Phong đáp ngay: “Lần này tôi đi xa nên cần rất nhiều tiền…Còn bao nhiêu phải tùy tâm ông chủ rồi.”

Hắn cố ý nhấn mạnh câu cuối khiến ông chủ Giang phải toát mồ hôi, thà rằng Lưu Phong cứ nói một con số ông có thể mặc cả đôi chút, nhưng bảo ông tuy tâm thì lại có chút khó xử. Cho nhiều thì sót của còn cho ít thì lại mất lòng đối phương.

Bất quá Lưu Phong là người có bản lĩnh, tạo quan hệ tốt đẹp sau này có khó khăn, lão còn có thể mượn sự giúp đỡ của hắn.

Đắn đo một hồi lâu, ông chủ Chủ Giang chốt sổ.

“Vậy thì cậu cầm tạm 500 đồng vàng, con số đó gấp 10 lần vụ con chuột” Lão lại làm mặt mếu phân trần: “Cậu thông cảm, ta có nhiều phu nhân và cũng có lắm con rơi vãi ngoài kia…Sau này phát sinh chuyện gì cũng khó nói trước … cho nên..”

Lưu Phong ngồi húp ấm nước, mắt nhắm mắt mở nhìn ông chủ Giang: “500 thôi à? Cũng được đấy.”

Thực ra con số đấy đã thỏa mãn phần nào lòng tham của Lưu Phong, lần hắn nhặt được tiền trong động phủ quả thật hơn 500 đồng vàng nhưng cảm giác tiêu mãi không hết. Thậm chí còn bù lại được chút ít tổn thất cho gia tộc.

Giờ này lại đút mõm 500 đồng nữa, hắn có đủ tự tin tiêu sài mà không cần suy tính.

“Đi đường dài chắc đã mệt, hay là nghỉ ngơi ở chỗ ta một đêm. Chúng ta vừa ăn uống vừa nói chuyện coi như chút quà bù đắp cho những ngày Lưu hộ vệ chịu ấm ức.”

“Chuyện đó là đương nhiên, ta nhịn đói mấy hôm cũng chỉ vì dành bụng cho lần đánh chén tại nhà của ông.”

Lưu Phong ghé tai nói nhỏ.“Nhớ gọi vài em xinh xinh đấy nhé.”

Ông chủ Giang ngửa mặt cười văng cả nước bọt: “Vậy thì không dùng bữa ở nhà ta được, nếu Lưu hộ vệ đã có nhã hứng, vậy ta sẽ dẫn cậu đến chỗ ăn chơi bậc nhất ở Thiên Phổ.”

Hai người đảo mắt một lượt rồi nháy nháy với nhau.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.