Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 83: Bệnh Cũ Tái Phát

Ăn Hành Tại Dị Giới

83 Chương 83: Bệnh cũ tái phát

Vận Hồng thấy nam nhân đột nhiên ngã lăn ra đất, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lưu Phong.

Cô tiến tới lay người gọi hai ba lần, nhưng gã vẫn nằm ở đó, hơi thở có phần yếu ớt. Bộ dạng này không khó để Vân Hồng đoán được, hắn ta nhịn đói lâu ngày, vừa rồi lại đột nhiên vận động mạnh mới khiến đầu óc choáng váng( bị hạ đường huyết). Lúc này phải kiếm được thứ gì đó ngọt ngọt mới miễng cưỡng làm hắn tỉnh dậy.

Chốn rừng núi tìm đâu ra quả ngọt.

Nữ nhân càng nhìn khuôn mặt Lưu Phong lại càng cảm thấy lo lắng, trong đầu xuất hiện ý nghĩ dùng chút gì bổ dưỡng cho hăn ăn tạm.

“Liệu dùng máu có thể cứu hắn?”

Vừa đưa cổ tay của mình ra trước mặt, đột nhiên Vân Hồng ngừng lại trong giây lát. Định cắn một miếng cho máu nóng chảy ra, nhưng vừa đút cổ tay vào miệng cô lại nhớ đến thi thể nam nhân không đầu.

“Không được, hắn ta đã phát hiện ra mình ăn thịt con người, chắc chắn sẽ vô cùng ghê tởm mình.”

“Nếu giờ này ta bỏ đi một nơi khác, một nơi không ai nhận ra thân phận cũng như quá khứ dơ bẩn của mình, mình có thể làm lại cuộc đời.”

Suy nghĩ ích kỷ dần dần chiếm hữu tâm hồn nữ nhân, Vân Hồng sẽ không mềm lòng, cô không muốn ai nhận ra mình từng ở trong nhà thổ của bọn sơn tặc. Càng không muốn đối diện với nam nhân từng chứng kiến sự thể thảm của mình.

Giờ cô đã có võ công, cuộc sống sau này chắc chắn không dễ dàng để người khác chà đạp.

Nếu đã không muốn ai biết được bí mật của mình, vậy thì trừ mọi hậu họa ngay bây giờ. Giết hắn, cả đời này không ai còn biết đến con nha hoàn Vân Hồng, cũng chẳng ai nhận ra quá khứ bị vẩn đục.

Đôi mắt lóe lên một luồng sát ý, Vân Hồng dùng hai tay bóp chặt yết hầu của Lưu Phong, nơi đầu ngón tay cảm nhận được mạch ở cổ vô cùng yếu ớt.

Nữ nhân thở hắt ra một hơi, nghĩ tới thời gian ở dưới vực cô lại có chút không nỡ.

Dù sao hắn cũng sắp chết, ta không cần phải làm chuyện này.

Vân hồng ngồi nhìn hắn một lúc, sau đó lấy lá cây phủ kín lên thân thể của Lưu Phong.

Nhìn từ xa không khác gì một nấm mộ.

Nữ nhân nán lại thêm chút nữa, rốt cục vẫn lạnh nhạt đi vào trong rừng sấu. Dựa theo hướng mà Vân Hồng rời đi sẽ ra đến con đường lớn, đi dọc theo con đường chắc chắn sẽ đến được Thiên Phổ thành.

Ở khe đá có sơn tặc chặn đường, vậy nên suốt đường đi cô không hề bắt gặp một đoàn người ngựa nào.

Khi thấy bóng người thì cũng là lúc đặt chân đến ngoại vi Thiên Phổ thành. Lâu ngày không tiếp xúc với nhiều người, Vân Hồng cảm thấy không được tự tin khi đến chỗ thành thị. Một phần vì sợ người khác phát hiện ra thân phận của mình. Cho nên cô luôn lấy tay áo che đi nửa khuôn mặt, cứ gặp người là lảng tránh ánh nhìn trực tiếp.

Tô Anh từ ngày trở về Thiên Phổ Thành bình an, sau một đêm xả hơi với mỹ nữ hắn đã quyết định ra ngoài Thành chờ đợi Lưu hộ vệ. Đại ân nhân đã giúp cả thương đoàn nói chung trở về bình an và giúp Tô Anh được sống lại trong vòng tay của nữ nhân.

Hôm nay hắn và Tiểu Mãn ra cùng vài gia nhân ra bên ngoài ăn hướng dương uống nước chè chờ người tới.

Bất quá đoạn đường mọi người đi qua vô cùng hung hiểm, cho đến tận hôm nay mới có một người thò mặt từ cuối con đường.

Tô Anh không bỏ lỡ cơ hội lập tức đến hỏi han.

“Cô nương! Cô từ Bạch Vân thành đến đây à?”

Vân Hồng nhìn thấy hắn liền nhớ ra trong kho củi nơi sơn trại có một người to béo bị Đại Bưu dằn mặt, không biết đối phương có nhận ra hay không?

“P…phải, tôi từ Bạch Vân Thành tới.”

Tô Anh lẫn tiểu Mãn hí hửng ra mặt.

“Đại nương có thấy ca ca của con ở trên đường không ạ? Huynh ấy cao bằng cái cột kia kìa.”

Tô Anh nheo mắt

“Tiểu Mãn sao gọi là đại nương, người ta còn trẻ mà, mi phải gọi bằng đại tỷ chứ?”

Vân hồng phát giác bản thân mình tiều tụy và xấu xí lắm, tuy ăn thịt hai ngày gần đây làm thân thể có chút khỏe mạnh nhưng nhan sắc thì không đỡ lên được.

“Không? tôi không thấy! ai cả”

Tô Anh nheo mặt nghi ngờ:

“Không thấy ai ư? Chẳng lẽ cô đi một mình tới đây?”

Nữ nhân lấm liếm

“Co. có… nhưng bọn họ bị sơn tặc bắt rồi, tôi may mắn trốn thoát được…Người các vị cần tìm e rằng không còn sống nữa đâu.”

“Tô đại ca, có phải Lưu đại ca bị sơn tặc bắt rồi không? Huynh mau bảo cha phái người đi cứu đi….” Tiểu Mãn túm quần của Tô Anh năn nỉ: “Đi mà… Tô đại ca…”

Tô Anh tặc lưỡi: “Chậc chuyện này… phải về hỏi lão gia đã.”

Nghe thấy người họ cần tìm cũng họ Lưu, Vân Hồng giật mình vì rất có khả năng người đó chính là tên kia. Nghĩ đến việc làm của mình, Vân Hồng cúi gằm mặt xuống lách người qua Tô Anh đi thẳng vào trong thành.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tô Anh nhìn lướt qua bộ ngực của nữ nhân theo bản năng của một tên dê gái. Hắn vô tình phát hiện ra làn da trắng lại xuất hiện nhiều vết sẹo khiến hắn liên tưởng đến những nữ nhân mà mình đã giải cứu về Thiên Phổ.

Gã toan mở miệng hỏi người đó thêm vài câu nhưng bóng dáng Vân Hồng đã hòa lẫn vào trong đoàn người tấp nập.

“Tô đại ca, về bảo cha huynh đi cứu Lưu đại ca đi…chắc huynh ấy đang gặp nguy hiểm đó.”

Tô Anh đoán rằng, nếu cha của mình có ý định cứu người thì đã có động tĩnh từ lâu, chẳng cần hắn phải nhắc nhở. Nhưng muốn xông trại cứu người cũng nằm ngoài khả năng của một thương nhân a. Nhân số sơn tặc không ít, có diệt cũng phải nhờ thành chủ sai người trong quân doanh đi diệt.

Bất quá khu vực sơn trại lại nằm giữa phạm vi giữa Thiên Phổ và Bạch Vân, không biết vị thành chủ nào sẽ xuất quân trừ họa cho người dân.

“Trời không còn sớm nữa, đã đến bữa ăn rồi…chúng ta đi ăn rồi nói chuyện với lão gia.”

Tô Anh đã trở về an toàn được mấy ngày, theo lý mà nói, nếu Lưu Phong còn sống chắc chắn đã mò về từ sớm. Đã gần chục ngày trôi qua, đám sơn tặc lại lộng hành như cũ xem ra Lưu hộ vệ đã lành ít dữ nhiều.

Sống chết có số, nếu cậu ấy ngỏm rồi thì ta cũng chẳng phải ra ngoài chờ đợi cho phí công. Nếu may mắn sống sót đi đến thiên phổ, với bản lĩnh và trí tuệ của cậu ta chắc chắn biết tìm đến thương đoàn.

Lại nói về Lưu Phong, sau khi nằm nghỉ mát dưới tán cây xanh, lại được đắp chăn làm từ lá khô, hắn không bị mấy con muỗi làm phiền nhưng lũ sâu, lũ kiến liên tục chui vào mồm hắn làm tổ.

Bước sang ngày hôm sau, một làn nước nóng ấm phả vào mặt Lưu Phong khiến hắn choàng tỉnh sau cơn mê. Bất quá mùi vị này tương đối nồng nặc.

Trong không gian lờ mờ trước mặt, Lưu Phong nghe tiếng mấy con khỉ đang chí chóe với nhau trên cành cây, thi nhau tè bậy lên người hắn.

Ngủ nhiều khiến đầu óc hắn mụ mị, quên cả giáo trình nguyền rủa lũ sinh vật hạ đẳng.

Hắn đói!

Thực sự rất đói!

Ngoại trừ mấy thứ ô uế không lành mạnh, Lưu Phong sẵn sàng liếm cạn nước miếng. Mấy lá cây non là một món ăn khả dĩ với một con người ăn tạp như Lưu Phong. Huống chi làn da của hắn xanh tái đến mức có thể quang hợp, cũng là một nguồn cung cấp chất dinh dưỡng kha khá.

Bụng dạ êm êm một chút, Lưu Phong bắt đầu sắp xếp lại thông tin mấy ngày vừa ngủ quên.

“Quái cô ấy bỏ đi thật sao? Hay chạy đi đâu kiếm thức ăn cho mình?”

Lưu Phong còn cho rằng Vân Hồng đi ra ngoài rừng kiếm thức ăn cho hắn, nên cố ý ngồi đợi đối phương. Song ngồi tê hết mông vẫn chỉ thấy lũ muỗi vo ve như đang cười vào mặt của mình.

“Chẳng lẽ cô ấy đi lạc?” Lưu Phong đút tay vào mồm suy nghĩ, cuối cùng hắn thở phào một hơi: “Thôi kệ, giúp cô ấy thoát ra khỏi vực, lại rời xa vòng tay ấm áp của sơn tặc coi như trọn tình trọn nghĩa.”

"Kỳ thực nói chuyện nghiêm túc với cô ấy, mình chẳng thoải mái chút nào."

Bỏ nữ nhân sang một bên, Lưu Phong cảm thấy rơi xuống vực là một kỳ ngộ hiếm gặp, tuy không thấy cao nhân nhưng không có truyền thừa nhưng nghịch cảnh lại thúc đẩy hắn luyện được độc môn ném đá giấu tay, chưa kể còn nâng trình Nghịch Hành Khi công lên hẳn 2 le vồ.

Từ giờ hắn đã có thể ngưng khí hóa hình, bắt đầu tiếp xúc với da lông của môn Dâm Dê Nhất Chỉ mà sư phụ truyền thụ cho hắn.

Chỉ có điều cự vật mà hắn ngưng hình đang ở phiên bản lỗi, chẳng có hình dáng con kẹc gì cả, đã thế lại còn nhỏ xíu nữa chứ. Kiểu này hắn phải đi tìm cao nhân học kỹ thuật ngưng khí hóa hình sao cho đẹp mắt trước khi cứu khổ cứu nạn các chị em.

Chỉ khi ngưng khí thành cự vật, môn dâm công của Nhất Dâm đại sư mới có thể phát dương quang đại, ngạo thị Dâm Dê giới. Và trùng hợp thay Lưu Phong lại có thú vui tao nhã nghịch ngợm với nữ nhân.

Đây có thể là Thiên ý.

Lưu Phong tự lẩm bẩm một mình, trong cái rủi gặp được cái may, bị ép vào thế bí khiến thực lực tăng mạnh, giờ hắn quay về sơn trại vả mặt Trại chủ hoàn toàn có khả năng. Nhưng do đối phương tại chức đã lâu, làm như vậy khác nào sỉ nhục lòng tự tôn của một nam tử.

Chưa kể gã trại chủ lại là người râu xồm đầy vẻ nam tính, ép một người như vậy vào đường cùng khiến lão bật khóc. Thậm chí tủi thân đâm đầu tự tử, như vậy Lưu Phong chẳng phải đã gián tiếp giết người rồi sao?

Nói vậy để tâm hồn lạc quan thôi, chứ thực ra Lưu Phong ngại bị đám sơn tặc vây lấy như một ngôi sao sau khi đánh bại trại chủ. từ chối không khéo lại bị chút quăng cái chức trại chủ vào cổ sau đó xích lại ở cột nhà thì còn đâu là tự do nữa.

Lưu Phong cảm thấy quyết định rời đi mà không thông báo với bọn sơn tặc là một quyết định đúng đắn.

Cái kiểu không từ mà biệt hắn học từ các nhân vật trong phim hành động đã có dịp tung ra sử dụng.

Chắc hẳn bọn sơn tặc sẽ buồn và nhớ hắn lắm cho mà coi. Nhưng cuộc đời mà, ai cũng có con đường của mình.

Giờ đến Thiên Phổ thành liếm láp mấy nữ nhân ở đó xem thế nào, nếu không ngon thì về Bạch Vân thành, ăn mấy món dân dã cũng không phải chủ ý tồi. Chưa kể được về thăm Lưu lão gia lại được tiếng thằng con có hiếu.

Quá hoàn hảo!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.