Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 82: Cố Nhân 3

Ăn Hành Tại Dị Giới

82 Chương 82: Cố nhân 3

Hôm sau Lưu Phong ngủ nướng đến tận trưa, không cần nói cũng biết hắn đang luyện Nghịch Hành Khí Công, đến khi hai mắt đã no căng hắn mới uể oải đứng dậy.

Vân Hồng đang ở ngoài luyện kiếm, sau khi chỗ đó được nghỉ ngơi một đêm không phải làm việc hùng hục. Động tác của cô đã có phần trơn tru hơn hôm qua.

Lưu Phong đối với kết quả này không quá bất ngờ, hắn vục mặt xuống vũng nước cho tỉnh hẳn.

“Không ngờ thiếu gia dậy muộn đến thế!”

“Biết sao được, buồn chán quá mà, ngủ nhiều khiến ta có cảm giác một ngày chỉ kéo dài có vài giờ đồng hồ.”

Vân Hồng không biết việc hắn làm biếng tức là luyện công. Cho nên lại nói bóng gió.

“Nếu thiếu gia dậy sớm luyện tập, biết đâu chúng ta sẽ thoát khỏi đây nhanh hơn! chứ ngủ lì như vậy thì biết đến khi nào.”

Lưu Phong vẫn còn lờ đờ, hắn ung dung đi tới chỗ vách núi kiếm đồ ăn.

Vân Hồng là người hầu cận, tâm tình luôn tỷ mỉ nhìn biểu hiện chủ nhân mà hành động, cô lẳng lặng đi theo, đứng quan sát từ xa.

Lưu Phong đã sớm trở thành thục chuyện ném đá trúng đích, việc lấy táo dễ như lật bàn tay. Khi đã có thứ bỏ vào bụng hắn thong thả trở về.

Mỗi ngày đều diễn ra như vậy, hắn chỉ vận động khi đi kiếm quả, thời gian còn lại không nằm ngủ thi ngồi lờ đờ như kẻ nghiện ngập.

Vân Hồng không biết nói gì hơn, nhìn Lưu Phong không có vẻ gì lo lắng khi ở dưới vực, nhưng kéo dài tình trạng như vậy sẽ chết ở đây chứ không có khả năng tăng tiến thực lực thoát khỏi nơi đây.

Bất quá mỗi lần về hắn lại chia có cô nhiều táo hơn, mỗi lần hắn chỉ ăn một hai quả và đều lấy lý do đã ăn từ trước, nhưng theo cô quan sát thì hắn chưa ăn trước một lần nào. Dường như hắn cố ý nhường cho cô vậy.

Khi hắn đang ngủ trưa thì Vân Hồng lẳng lặng qua xem, cô nhận thấy số táo chẳng đủ cho hai người thêm bao lâu nữa.

Chẳng lẽ vì chuyện này mới khiến hắn lười vận động, nam nhân thường ăn nhiều hơn nữ nhân. Đến Vân Hồng còn cảm thấy đói, huống chi Lưu Phong ăn ít hơn cô nhiều lần.

“Chắc thiếu gia đang đói lắm!”

Đúng lúc này, từ trên vực rơi xuống một thi thể không đầu, Vân Hồng ở sơn trại biết rõ đây có ý nghĩa gì.

Sơn tặc đã bắt được một nhóm người mới và chặt đầu một tên cứng cựa làm gương cho kẻ khác. Một đòn tâm lý của sơn tặc làm ám ảnh đại đa số mọi người, khiến không ai dám chống đối ý định của trại chủ.

Thời điểm nhìn thấy thi thể không đầu, Vân Hồng không hề sợ hãi ngược lại còn nuốt nước bọt. Cô quay sang phía khu nghỉ ngơi suy tính một hồi, quyết định trở về luyện tập.

Đến giờ lại mở mắt, Lưu Phong đi hái táo trở về, lần này Vân Hồng chỉ lấy một phần nhỏ.

“Thiếu gia ăn nhiều một chút, ba ngày nay cậu ăn ít như vậy làm sao có sức vượt vách núi rời khỏi đây.”

Lưu Phong mắt nhắm mắt mở, hắn lờ đờ uể oải mấy ngày để tu luyện không hề nhận thức được thời gian.

“Ba ngày rồi ư, nhanh thật!”

Bất quá lần này Lưu Phong ăn nhiều để tránh Vân Hồng lo lắng, kỳ thực hắn không vận động nên không cảm thấy quá đói khát, chỉ thấy hơi xuống sức mà thôi.

“mà thiếu gia cũng không tắm mấy ngày liền rồi đó! không thấy khó chịu sao?”

“Thôi kệ, đợi thoát rồi tắm một thể.”

Vân Hồng cơ hồ đã khỏe lên nhiều cô nói.

“không ngờ thiếu gia lười đến vậy, nếu không ngại thì để tôi tắm giúp cậu!”

Lưu Phong đứng hình, dùng ánh mắt săm soi nhìn Vân Hồng, thường thì hắn sẽ không quả qua cơ hội như vậy, bất quá hiện giờ chưa phải lúc.

“Vậy cho ta khất lần sau, hôm nay thì miễn đi. Lên trên kia tâm tình thoải mái tính sau.”

Gã lại như mọi khi nằm lăn ra ngủ.

Vân Hồng cũng cố gắng học theo Lưu Phong dùng cơn ngủ để quên cơn đói, nhưng đến nửa đêm thì lại tỉnh mộng vì bụng réo ầm ầm. Ăn hoa quả trừ bữa mấy ngày liền không phải dễ dàng, huống chi ban ngày cô còn ra sức luyện kiếm.

Muốn nhanh tiến bộ không thể cứ duy trì trạng thái này thêm được nữa. Lưu thiếu gia dường như không còn trụ được quá lâu.

Trong lúc suy tư, Vân Hồng nhìn về phía có thi thể không đầu, sau đó lại nhìn Lưu Phong đang ngáy khò khò. Nữ nhân cổ họng đã khô khan, cố nằm ngủ xua tan ý định vô nhân tính của mình. Nhưng càng cố gắng, hình ảnh huýt nhục mằn mặn lại khiến miệng của cô ướt át.

Vân Hồng rón rén bước qua người Lưu Phong, nhanh chân tiến về đống thi thể, lôi xác người không đầu ra khỏi chỗ thi thể bốc mùi còn lại.

Cầm cánh tay của thi thể nam nhân, Vân Hồng quay lại phía khe đá, khóe mắt chợt tuôn trào như suối.

“Lưu thiếu gia… tôi…xin lỗi.”

Một miếng, hai miếng và chẳng đếm được bao nhiêu lần hàm răng của Vân Hồng cắn xé cánh tay của thi thể. Nó dai và không thể nào nghiền nát nếu chỉ dùng răng, chỉ có thể cắn vài miếng nhỏ, nhai sơ qua rồi nuốt thẳng.

Từ khi có đồ ăn mặn Xuân Hồng đã ít dùng đến hoa quả mà Lưu Phong mang về, nhưng cường độ luyện tập của cô lại không giảm mà tăng lên, gần như cả ngày chỉ luyện kiếm. Tối đến lại lẳng lặng ra gặm nhấm thi thể mặc dù nó đã bốc mùi thối rữa.

Những quả xanh cuối cùng đã bị Lưu Phong liếm hết, hắn đã miễn cưỡng chạm vào cành cây trên vách. Nếu chỉ có một mình, Lưu Phong sẽ lượn ngay khỏi vực, bất quá còn Vân Hồng, Lưu Phong cõng không nổi.

Nhớ tới đám thi thể bị đẩy xuống, dùng y phục của chúng miễn cưỡng cột thành dây, dùng nó để kéo nữ nhân lên không phải chủ ý tồi.

Khi đi lượm y phục cũ nát, Lưu Phong vô tình thấy đôi tay của thi thể mới bị khuyết một mảng lớn.một bắp chân cũng bị cắn nát một cách bất thường.

Vân Hồng từ phía sau xuất hiện, thấy Lưu Phong nhìn thi thể chằm chằm, còn đưa tay kiểm tra khiên nữ nhân toát mồ hôi lạnh.

“Chuyện.. chuyện gì ..vậy?”

Lưu Phong bịt mũi.

“Đám sơn tặc ăn cả thịt nhân loại, đúng là vô nhân tính mà.”

Nữ nhân đã câm nín không dám mở lời, Lưu Phong còn tưởng cô nàng đang hoảng sợ, hắn vội chuyển chủ đề

“Mang chỗ y phục cũ cột thành dây, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này thôi.”

Vân Hồng bị Lưu Phong làm cho hồ đồ mất rồi, suốt ngày chỉ nằm ngủ, lười tắm, đùng một cái nói rời khỏi đây. Chẳng lẽ nói muốn đi là đi được sao.

“Thiếu gia… cậu nói thật hay đùa vậy, chúng ta có thể rời khỏi đây.”

Lưu Phong giang tay.

“Đương nhiên, chẳng lẽ cô muốn ở lại đây hay sao? Mau đi cột dây thôi.”

Cột Dây không khó, huống chi cả hai đều thuận tay. Chẳng mấy chốc trở lại vách đá.

Lưu Phong mang theo sợi dây tạm bợ, nhảy một hơi bám lên cành cây táo dại, Thân hình của hắn thoắt nhảy trái nhảy phải biến mất khỏi tầm mắt Vân Hồng.

Nữ nhân chưa kịp lo sợ bị bỏ rơi, Lưu Phong đã mang theo một thân cây quay trở lại. Hắn dùng nó bắc ngang giữa hai thành đá giữa vực. Dùng nó làm điểm tựa để kéo nữ nhân đi lên.

Khoảnh khắc hắn chạm cánh tay Vân Hồng đem cô lên. Hắn cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo khiến hắn giật mình, tay của người có thể lạnh lẽo đến vậy sao?

Đó chỉ là ảo giác!

Lưu Phong cố gắng xua tan sự mẫn cảm của mình, cõng nữ nhân trên lưng trở lên bờ vực. Bộ ngực của Vân Hồng tì sát lên lưng, hay tay còn choàng qua cổ của hắn. Nhưng sự động chạm xác thịt với người khác giới, chưa bao giờ có cảm giác lạnh lẽo như lúc này.

Phải chăng nhịn đói lâu ngày khiến đầu óc hắn bị lũ lẫn.

“Thật không ngờ Lưu Thiếu gia lười biếng lại có bản lĩnh lớn như vậy.”

Lưu Phong nhìn Vân Hồng nói: Chúng ra đi thôi, rời xa sơn trại trước. thể lực hiện tại của chúng ta mà bị chúng bắt gặp thì không có sức mà đối kháng.”

Lưu Phong vừa bước được vài bước, bỗng thấy hoa mắt. Không gian trước mặt đột nhiên quay cuồng. Đôi tai của hắn chỉ nghe thấy một thứ âm thanh nhỏ dần rồi toàn bộ chìm vào trong tĩnh lặng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.