Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 78: Khẩu Chiến Với Trại Chủ

Ăn Hành Tại Dị Giới

78 Chương 78: Khẩu chiến với Trại chủ

Nhổ bãi nước bọt mà cũng dư sức làm tắt ngọn đuốc. Bản lĩnh như vậy không phải ai cũng có, trong lòng Lưu Phong đã có chút lo sợ, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn nói cứng như thường.

“Hờ, coi như ông có bản lĩnh, đã thế tôi không thèm dùng trò mèo với ông.”

Lưu Phong nở nụ cười khinh thường khiến đối phương cho rằng hắn đang có âm mưu đằng sau, đột nhiên Lưu Phong nhảy ra ngoài nhà kho, cắm thẳng hướng cổng sơn trại chuồn thẳng cẳng.

Trại chủ cười lạnh một tiếng

“Định chạy ư? đâu có dễ!”

Lão ngưng khí vào đôi bàn chân, hư không phát lực chạy trong không khí mà cứ như chạy trên mặt đường, loại bộ pháp kỳ ảo này có tên Lăng Không Tam bộ thức, dùng khí để chế khí mượn dòng chảy của không khí kết hợp nội lực mà lao đi trong không trung.

Thoát một cái đã đứng trước cửa sơn trại. Cánh tay áo phập phồng tràn ngập bởi luồng khí màu đỏ rực như máu.

Trại chủ khẽ phất hai tay liền phóng ra hai luồng đao khí nhắm vào Lưu Phong, đây cũng giống như một chiêu thăm dò địch thủ mà thôi. Lưu Phong né được hoàn toàn nằm trong dự tính của trại chủ.

Chỉ có một thứ nằm ngoài dự đoán, đó là Lưu Phong sủa rất to sau khi né được đòn công kích tầm thường vừa rồi.

“Nể tình ông tối qua phịch bốn em, tinh lực suy giảm nghiêm trọng. Tôi vốn là một người hành sự quang minh lỗi lạc, không muốn chiếm tiện nghi của người khác. Nhưng con giun xéo mãi cũng quằn, ông mà ép tới thì tôi trả đòn lúc đấy thì đừng có trách,”

Thốt ra câu này, Lưu Phong cảm thấy bản thân mình thật nhân từ, mặc dù nội dung không đúng hoàn toàn, hắn lúc nào cũng lợi dụng người khác gặp khó khăn để kiếm lời, không dám quang minh chính đại đâu.

“Chắc ông không biết, một mình tôi đã xử đẹp hơn bốn mươi con yêu thú, Lưỡng đầu xà, rết khổng lồ, chuột thành tinh… bọn chúng to xác hơn ông mấy lần mà tôi búng một cái là xong. Muốn xử ông là chuyện quá y dì.”

Bốn con mà nói quá lên bốn mươi, Lưu Phong rất thích khoe khoang bảng thành tích nhằm làm đối phương phân tâm. Chút nữa hắn lòe thêm vài chiêu thức sẽ khiến đối phương không dám không tin. Nhưng Trại chủ thống lĩnh một nhóm đông như vậy đâu phải hạng người dễ lừa gạt. Đối với lời xàm ngôn của Lưu Phong đã sớm để ngoài tai.

“Nói lắm, có bản lĩnh thì lôi ra đây, ông chấp tất.”

Lưu Phong xua tay.

“Thôi đừng có ra vẻ nữa, ốm yếu đừng có ra gió. Coi như cuộc chiến của chúng ta ông giành được phần thắng, tôi chấp nhận thua cuộc. Không tốn công sức mà vẫn cho ra kết quả, chuyện này quá tốt cho cả hai bên.”

Đôi Mắt trại chủ khẽ giật, thống lĩnh hàng chục tên thuộc hạ giết người cướp bóc vô số, chưa thấy tên nào ngông nghênh làm trò bỡn cợt trước mặt bao giờ. Chưa chịu thống khổ chưa biết sợ là gì a.

“Để ta cắt lưỡi xem ngươi làm trò được bao lâu!”

Lưu Phong thè lưỡi thò ta thụt vào, lêu lêu gã trại chủ trước khi cong đít lên mà chạy. Càng làm đối phương cáu giận uy lực chiêu thức càng khủng bố nhưng độ chính xác lại giảm mạnh. Chỉ chờ lão xuống sức thì muốn thoát khỏi sơn trại là điều không khó.

Trại chủ lại là một tên cáo già, cả trên giường chiếu cũng như kinh nghiệm chiến đầu đều hơn con gà Lưu Phong. Lão tức giận thật đấy, nhưng chiêu thức có phạm vi công kích rất rộng dường như chặn đứng đường tháo chạy của Lưu Phong.

“Cuồng Phong Trảo”

Mười đầu ngón tay mọc ra vô số trảo khí màu đỏ, mỗi khi Trại chủ làm động tác cào xé, trong không trung liên tục xuất hiện vô số móng vuốt công kích Lưu Phong.

Xoạt xoạt xoạt…!

Lưu Phong bất đắc dĩ lùi lại phía sau, vượt qua phạm vi công kích của đối phương. Tuy thoát khỏi một chiêu, nhưng quần áo đã rách te tua rơi lả tả trước mặt. Hai cánh tay và bắp chân còn hiện hữu vết hằn như con mèo cào xé.

“Đậu phộng, không ngờ tên trại chủ lại ghê gớm đến vậy!”

Lưu Phong đoán chắc bản thân né tránh không sớm thì muộn, y phục của hắn sẽ bị gọt sạch sẽ. hắn chộp lấy thanh đao làm kiếm, quyết định đối kháng với Trại chủ một phen.

“ Đừng vội đắc ý, lúc nãy ta chỉ kính lão đắc thọ mà thôi, từ giờ ông lo mà giữ lấy mạng đi!”

Lưu Phong gào lên, lập tức xông về phía trước, đối phó với cuồng phong trảo của Trại chủ, Mai Hoa kiếm có một chiêu có thể miễn cưỡng đối kháng tạm thời.

“Hoa Kiếm Lưu Vân”

Lưu Phong tung người trên không, thân thể hắn xoay tròn như một cơn lốc, thanh đao trong tay xoay tròn tạo thành vô số ảo ảnh giống như hoa rơi trong gió.

Kiếm ảnh va chạm với trảo khí phát ra tia lửa giống như pháo bông giữa trời đêm.

Lưu Phong không hề nhận thức được, Mai Hoa Kiếm Phổ luyện tới cấp 5 của hắn không thể so bì với Cuồng Phong Trảo cấp 9 của Trại chủ, chưa kể nội lực hai bên còn chênh lệch như hòn bi với quả bóng.

Ngặt một nỗi, trại chủ lại có ý kiêng dè trước thái độ tự tin của Lưu Phong, Mai Hoa kiếm phổ là kiếm pháp dùng nhu chế cương, lấy sự nhanh nhẹn tin xảo để tấn công vào sơ hở kẻ địch. Vậy mà Lưu Phong kết hợp nó với Nghịch Hành khí công biến chiêu thức trở nên uy mãnh. Đây là một điểm dị thường mà Trại chủ cảm nhận sau vài lượt va chạm.

Tên này lẻo mép câu thật câu đùa khiến Trại chủ không nắm rõ nội tình đối phương, nếu thực lực Lưu Phong chỉ có thế thì ông búng nhẹ một cái là liệt giường ngay, nhưng hắn lại tự tin quá mức giống như đang dụ ông vào trong bẫy.

Chiêu đầu Lưu Phong chiếm được tiên cơ, thuận lợi phóng ra sau lưng Trại chủ. Hắn không biết đối phương cố ý nương tay thăm dò thực lực, còn tưởng bản lĩnh của mình cao siêu khiến địch thủ quên cả chống đỡ.

“Bậc cao thủ chỉ so một chiêu đủ biết trình độ, một chiều vừa rồi xem ra bản lĩnh của tôi đã cao hơn ông một bậc.” Lưu Phong cười vào mặt trại chủ: “Nhưng nể tình ông tuổi tác không nhỏ, tôi tha cho lần này, ông liệu mà lo tích đức cho con cháu.”

Lưu Phong phất tay thản nhiên quay đi, quay lưng kiểu cool ngầu thường thấy trên phim ảnh. Hắn không hề biết lời nói của mình đã động chạm vào lòng tự ái của nam nhân. Trại chủ đã nổi lên sát khí xung thiên, từ khi nào một tên nhãi nhép lại lên mặt dạy đời lão chứ.

Hai tay áo lại căng phồng như bật quạt max volume, lần này không dùng tới Cuồng Phong Trảo cũ rích, thân thể Trại chủ bay bọt tới nhằm đúng thủ cấp của đối phương.

Chợt thấy sau lưng một cỗ khí lạnh đang ập tới, Lưu Phong lén nhìn ra sau lưng, phát hiện bàn tay Trại chủ suýt chút nữa chạm vào đầu của mình. Gã luống cuống chân tay, chân nọ dẫm chân kia ngã lăn trên nền đất.

Tuy thoát khỏi công kích chí mạng, nhưng lại mất hết hình tượng bao dung độ lượng vừa xây dựng.

Chưa kịp hoàn hồn, song trảo của Trại chủ đã từ trên không giáng xuống kéo theo một tia lôi điện.

“Lôi Trảo!”

Lưu Phong vỗ nhẹ lên mặt đất, gã xoay người dùng đao bạo phá Lôi Trảo.

Keng~!

Lưu Phong xanh mặt vì thấy cánh tay mình nhẹ tênh, gã nhìn lại thì lưỡi đao đã bị đánh gãy, chỉ còn lại phần chuôi đao ngắn cũn. Lôi Trảo của trại chủ dư sức phá tan tinh thiết, nếu trảo ấy mà trúng đầu Lưu Phong chắc biến thành quả dưa hấu mất.

Trong chiến đấu làm gì có chuyện đối phương cho bạn sơ hở để suy diễn, ngay lập tức Lưu Phong bị ăn một cước vào mặt, bay ra khỏi sơn trại cả chục thước.

“Ranh con láo lếu, ăn một cú Phi thiên cước thấy thế nào hả?”

Trại chủ còn chưa kịp cười lâu, sắc mặt lại có chút biến hóa, trong màn đêm mờ nhạt Lưu Phong đã cụp đuôi chạy lên núi. Tiếng nói của hắn nhỏ dần rồi chìm vào bóng đêm.

"Không thèm chơi với kẻ đánh lén."

Đúng lúc đó đám sơn tặc do thủ lĩnh đầu trọc cũng quay về.

“Trại chủ, chúng tôi thấy sơn trại phát ra hào quang cuồng phong trảo, người không sao chứ!”

Không bắt được nữ nhân cũng bỏ qua đi, hàng này dùng nhiều cũng chán, hôm sau kiếm vài người khác lại ông thỏa ngay. Chẳng qua điều người đi khỏi sơn trại chỉ để dụ Lưu Phong ra mặt. Lúc này đối phương chạy lên núi, nhân số sơn tặc lại đông, muốn vây chết hắn quá đơn giản.

“Đại Bưu, dẫn anh em vây kín ngọn núi cho ta, kẻ thủ ác đã xuất hiện rồi.”

Tên thủ lĩnh đầu trọc hô “rõ” một cách dõng dạc, tuy chưa hiểu mô tê sự việc, nhưng thành chủ bảo sao thì làm nấy thôi. Vây núi thì vây núi, còn đỡ hơn tìm đám người bỏ trốn trong vô vọng.

Lưu Phong bị đá cho sưng mặt, phải chạy vội lên núi, đúng là tham thì thâm, hắn không quay lại mà cứ lặng lẽ rời đi có phải ngon lành rồi không. Cũng vì lòng tham vô đáy muốn kiếm chút tài lộc nên mới bị đuổi như cún như thế này.

Lại còn mò mẫm trong đêm nữa chứ. Ăn trộm nhiều cuối cùng bị bắt quả tang, suýt nữa bỏ mạng vào trong tay trại chủ.

Vận động cả một ngày dài như thế hắn đã đói meo, chạy được lên tới đỉnh thì ngồi phịch xuống thở phì phò.

Mệt nhưng không dám ngủ vì sơn tặc sẽ tìm đến bất cứ lúc nào, cảm giác này thật khó chịu, Lưu Phong thầm nhủ sẽ không đi vuốt râu hùm nữa, trêu người ta tức thì vui thật đó nhưng sống không được thọ a.

“Thôi thì gặm lá cây cho đỡ đói vậy.”

Lưu Phong quơ đại trong đám cây cỏ được một nắm lá, hắn còn chưa kịp đút vào miệng thì phía chân núi đã hừng sáng từ những ngọn đuốc. Tên trại chủ cùng thủ lĩnh đầu trọc dẫn đầu đã thò mặt vào bức tranh thiên nhiên.

“Thì ra là mày trốn ở đây, được lắm, để lão tử lột da nhà ngươi.”

Lưu Phong mếu máo cười hề hề.

“Trại chủ đại nhân, đầu trọc đại ca… tôi sai rồi, tôi không nên giở trò trước đôi mắt thánh nhân. Chung quy cũng tại cái miệng mà ra”

Lưu Phong tự vỗ miệng bép bép coi như tự trừng phạt.

“Cũng tại cái miệng, cũng tại mày mới khiến tao đắc tội với trại chủ, đã nói bao lần mà vẫn không biết sợ.”

“Thôi, nó đã không nghe lời vậy thì cắt đi là xong.” Trại chủ cười khẩy: “Ngươi không nỡ ra tay, vậy thì để ta giúp ngươi trừ mối họa này. Bời sớm muộn gì ngươi cũng rơi đầu vì nó.”

Bọn người sơn tặc không dễ gạt, nhất là sau những chuyện khủng khiếp Lưu Phong đã gây ra. Thôi thì còn nước còn tát, dùng miệng lưỡi đấu đến cùng.

Lưu Phong đứng phắt dậy, ném nắm lá về phía tên đầu trọc, hắn lại vênh mặt lên.

“Đứng bước qua đây, nếu ép tôi quá đáng, tôi sẽ nhảy xuống vực thật đấy, tôi mà nhặt được bí kíp võ công cái thế, lúc đi lên chắc chắn vả vỡ mặt mấy người!”

Trại chủ cùng đám thuộc hạ cười rộ lên giữa đêm khuya, bọn họ là lũ quê mùa làm sao được đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, dưới vực sâu không có bí kíp thì cũng có kỳ trân dị bảo, nơi càng sâu càng hẻo lánh lại là một địa điểm cho các cao nhân xa lánh cõi trần.

“Dưới vực có bảo vật, chỗ đó là nhà xí của bọn ta, ngươi nghĩ đó là bảo vật?”

Lưu Phong á khẩu, nhìn xuống cái vực tối thui, bên mép quả thực có cầu tiêu của đám sơn tặc. Biết mình lỡ lời nhưng đã muộn.

Bàn chân của ai đó vừa sút vào mông, đẩy Lưu Phong xuống vực sâu.

“Xong đời mày rồi nhé! thằng ranh con!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.