Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 76: Tẩu Thoát

Ăn Hành Tại Dị Giới

76 Chương 76: Tẩu Thoát

Sau khi nhờ tên sơn tặc lôi Tô Anh sang chỗ khác để giam lỏng, trong phòng chứa củi chỉ còn Lưu Phong cùng một dàn nữ nhân, bất quá bộ dạng của họ không làm hắn lên tinh thần được nhiều. Nhất là khi chứng kiến cô gái nọ bị hành hung giờ này còn đang bất tỉnh.

Vui vẻ với nữ nhân toàn tâm toàn ý mới thực sự thõa mãn, còn kiểu cưỡng đoạt lại không hợp khẩu vị của Lưu Phong.

Từ xa xa còn vang lên những âm thanh gào thét chứa đựng sự đau đớn lẫn dâm loạn. Lưu phong lại cảm thấy thủ cấp của mình bất ổn.

Hắn nhớ đến người nữ nhân tự nguyện rời đi để phục vụ trại chủ, đó là Vân Hồng người hầu của con gái thành chủ. Sau vụ xử trảm hụt Lưu Phong cô nàng đã rời khỏi Bạch Vân đi đến Thiên Phổ, nhưng dọc đường át hẳn xảy ra chuyện nên mới rơi vào tay bọn sơn tặc.

Mấy tháng không gặp, vừa rồi suýt chút nữa hắn nhận không ra, bởi cô quá tiều tụy. chẳng biết đã ở lại nơi này bao lâu nhưng ánh mắt vô cảm cho thấy những thứ kinh tởm nhất của cuộc đời, Vân Hồng đã từng trải qua.

Lưu Phong tuy bị trói nhưng không chặt, hắn nhân lúc tên sơn tặc bị phân tâm đã cố ý gồng cánh tay lên so với mức bình thường, giờ này hắn thả lỏng một chút là có thể rút ra bất cứ lúc nào.

Thanh âm của cuộc truy hoan lại khiến hắn khó chịu trong lòng, trong khi mấy nữ nhân lại nhìn hắn bằng ánh mắt của một con dã thú.

Vô lý, rõ ràng bọn họ hồi nãy còn sợ hãi không dám đi, vậy mà giờ này ai nấy đều toát mồ hôi ướt đẫm. Lưu Phong cảm thấy dự cảm không lành nhưng vẫn theo thói cũ, hễ có người khác đang xoạc xung quanh thì hắn phải nhân dịp bọn họ phân tâm mà kiếm chác một phen.

Bọn sơn tặc làm sao nghĩ ra khả năng con tin mà chúng bắt được lại cố ý mò vào ăn trộm.

Lưu Phong dễ dang thoát ra khỏi dây trói, chậm rãi tiến ra phía cửa ra vào. Qua khe cửa gỗ, hắn phát hiện mấy tên sơn tặc đã tập trung đi về căn nhà lớn dòm ngó.

Đây chính là thời điểm thích hợp để bỏ trốn, bất quá cánh cửa gỗ đã bị khóa ở bên ngoài. Tình hình này cho thấy đám sơn tặc làm việc rất chắc chắn.

Đáng tiếc căn nhà gỗ không được xây kín mít, phía trên mái có khe hở rất lớn, nữ nhân tầm thường hoặc người không có võ công thì không thể leo lên. Nhưng Lưu Phong là một tay leo tường chuyên nghiệp, muốn trốn ra khỏi nhà thì dễ òm.

Mấy nữ nhân trong phòng thấy hắn có bản lĩnh như vậy vội nhao nhao lên.

“Cứu tôi với!

Làm ơn đưa tôi ra khỏi đây.”

Tôi sẽ dùng thân mình để báo đáp cho ân nhân.”

“Nhà tôi rất nhiều tiền, tôi sẽ bảo lão gia ban thưởng cho ân nhân xứng đáng!”

Phụ nữ đúng là lắm chuyện, thời khắc quan trọng như vậy lại có thể nói um lên như một cái chợ. Khác nào báo hiệu cho đám sơn tặc ở bên ngoài.

Lôi theo mấy người này chỉ thêm mệt, Lưu Phong lạnh lùng tụt ra phía bên ngoài. Đáng tiếc thay, khi hắn đang đung đưa trên cột gỗ, bông nhiên có thứ gì cứng cứng chạm vào mông của mình làm hắn giật thót.

Lưu Phong vội xoay người lại nhìn xuống phía dưới, một tên sơn tặc đang dùng ngọn giáo chĩa thẳng vào mông của mình. Miệng còn nở nụ cười khinh bỉ.

“Đi vào đi!”

Lưu Phong bất đắc dĩ lùi lại một chút, hắn nói

“Ngươi không đi xem náo nhiệt ở ngoài kia sao?”

“Ta không hứng thú với phụ nữ, nên trại chủ mới phái ta đi canh giữ đám người nữ nhân ở kho củi.”

Đậu phộng, hóa ra thằng cha này ba đê. Khoảnh khắc hắn dùng giáo chọc vào mông, Lưu Phong đã thấy nghi ngi rồi. Một tên bán nam bán nữ như vậy canh gác, tên trại chủ cũng thật biết suy nghĩ, chẳng khác nào một thái giám nơi hoàng cung vậy, có chăng thì cục kia vẫn còn nguyên mà thôi.

Vũ khí đã bị tịch thu mất, Lưu Phong muốn đối phó với tên này chỉ có thể dùng quyền cước. Đây là cơ hội duy nhất để hắn rời đi trong đêm, bằng không khi cuộc truy hoan kết thúc, sự cảnh giác của sơn tặc sẽ lại tăng thêm. Hắn muốn đi cũng khó, vậy nên phải xử đẹp tên biến thái chặn dưới cửa thật sớm mới được.

Quyền cước thì Lưu Phong không luyện qua, vũ khí của hắn ngoài Mai Hoa kiếm phổ để công kích thì chỉ còn một bộ chỉ pháp Dâm Dê Nhất Chỉ mà Nhất Dâm đại sư truyền thụ trước này bị xử tử.

Bất quá Lưu Phong hơi lười biếng chỉ học được da lông bên ngoài để phòng chuyện bất chắc, hôm nay phải dùng món này để dằn mặt tên biến thái mất thôi. Hắn định làm như vậy nhưng lại thôi, bản lĩnh của tên gác cửa khiến hắn còn chút e ngại.

Để sử dụng Dâm Dê Nhất Chỉ phải có nội lự thâm hậu, trong khi nghịch hành khí công của Lưu Phong mới chỉ ở le vồ 2. Làm không khéo còn bị gã hiếp ngược cũng nên. Lưu Phong có thể liều mạng để chống lại yêu thú, nhưng không thể dùng cái mông để chiêu hàng kẻ biến thái.

Lưu Phong quyết tâm nhảy vào trong phòng chứa củi để tìm kiếm đồ vậy có thể thay kiếm.

Khi hắn trở lại thì mấy nữ nhân lại nhao nhao, dùng tay lôi kéo hắn thỉnh cầu sự giúp đỡ. Đột nhiên Lưu Phong lại nảy ra chủ ý khác.

“Các cô muốn ra khỏi đây phải không?”

Những nữ nhân bắt đầu nhao nhao lên song giọng điệu đã nhỏ nhẹ hơn trước, từ bên ngoài chỉ nghe tiếng ca thán của nữ nhân bên trong. Có người kêu ca, hiển nhiên tên biến thái không ưa nữ nhân sẽ đau đầu mà rời xa một chút.

Lúc này Lưu Phong mới đủn mông nữ nhân leo lên vách tường, hắn chọn những người còn sức khỏe tốt một chút để đưa ra bên ngoài đối phó với gã ba đê. Trong khi những số khác bật loa phát thanh kêu ca đủ thứ làm tên kia phân tâm.

Lưu Phong chỉ chờ có thế lập tức nhét giẻ vào mồm tên kia, trong khi mấy nữ nhân nọ giữ chặt thân thể của tên sơn tặc. Thậm chí đè hắn xuống mặt đất để làm bậy.

Sau một hồi sục sạo, tên kia đã vã mồ hôi và chảy nước. Trong cơn dâm loạn hắn đã phải giao ra chìa khóa cửa kho củi.

Nhờ vậy các nữ nhân bị bắt mới kịp thời thoát ra khỏi nơi giam giữ.

Lần này đến lượt tên biến thái bị nhét giẻ trói trong kho chứa củi. Còn chìa khóa cửa thì đã bị ném đi nơi nào không hay biết.

“Ân nhân, chúng ta thoát ra theo đường nào đây.”

Tuy thoát ra khỏi kho chứa củi, nhưng muốn ra bên ngoài sơn trại e còn khó khăn hơn rất nhiều lần. Phía cổng trại luôn có người canh gác không thể đi theo đường đó, trong khi xung quanh lại có địa hình dốc đứng, muốn rời khỏi đây e rằng không dễ.

“Dùng cách thông thường thôi!”

Lưu Phong dẫn mọi người ra ao nước gần đó, nơi có Tô Anh đang bị ngâm mình dưới nước, chân tay của hắn bị trói bằng một sợi dây, lúc đầu còn vùng vẫy như giờ này có vẻ thỏa mãn trong làn nước mát.

Tô Anh thấy Lưu Phong tới thì hô lớn

“Ah.. Lưu hộ vệ, mau tới cứu..”

Lưu Phong cầm chiếc dép của mình phang tới tấp vào mặt Tô Anh , gã gắt nhẹ.

“Bé bé cái mồm thôi, bộ muốn chết cả hay sao.”

Bị ăn đòn, nhưng không oan. Tô Anh cảm thấy mình sắp được cứu nên vẫn hớn hở ra mặt. Lưu Phong quả nhiên có cách để cứu hắn ra khỏi đây.

Chỉ có điều bị ngâm nước hơi lâu, chân tay của Tô Anh đã mềm nhũn vô lực, đi lại khó khăn nói gì đến chuyện bỏ trốn. Cũng may có nhiều nữ nhân không ngại việc khiêng Tô Anh rời khỏi nơi nguy hiểm.

Tuy là hàng đã qua sử dụng, Tô Anh cảm thấy chung đụng xác thịt với bọn họ vẫn tốt hơn so với thân thể của Lưu hộ vệ. Trước nay vẫn có ác cảm với hắn, vậy mà trong lúc nguy cấp vẫn không bỏ quên tính mạng của mình. Lão gia của hắn quả là biết nhìn người a.

Ngoại trừ việc nhét giẻ vào mồm Tô Anh để hắn không nói linh tinh. Những việc khác dưới sự chỉ dẫn của Lưu Phong đều thuận lợi.

Dẫn theo mấy nữ nhân cùng Tô Anh, bọn họ thập thò tiến ra phía cổng sơn trại, trên hai tròi canh có hai người đang canh gá. Phía dưới cũng có hai tên canh cửa, một mình Lưu Phong có bản lĩnh, làm sao có thể hạ được một lúc bốn tên.

Một mình e rằng hơi khó, vậy nên hắn sẽ lo hai tên ở chòi canh, hai gã ở dưới giao cho bọn nữ nhân cùng Tô Anh.

Vừa bàn xong kế hoạch, Lưu Phong thoát ra khỏi nơi ẩn nấp, đi vào một góc khuất để trèo lên trên. Thông thường đám người canh gác chỉ lo sự xâm nhập từ bên ngoài, đối với nội biến ở trong trại thì sẽ buông lỏng hơn.

Đấy cùng là lúc Lưu Phong đập đầu tên sơn tặc trên chòi bất tỉnh, tên còn lại chưa kịp hô hoán đã ăn ngay dép vào mặt. Chẳng hiểu lý do vì sao, Lưu Phong ném ám khí thì trượt, nhưng ném giày dép lại luôn luôn trúng đích.

Sơn tặc ăn một dép thẳng mặt, mùi hôi kinh điển khiến hắn tức tối gạt phăng dép sang một bên. Nhưng dép này vừa qua lại có chiếc dép thứ hai bay tới. Lần này có Lưu Phong trực tiếp mớm cho hắn đến tận răng.

Quá sock vì sự sỉ nhục vừa rồi. Sơn tặc quên cả việc đối kháng, không gian trước mặt cứ thế tối dần đi.

Thò đâu nhìn xuống phía dưới, ngoài trừ tiếng hây ha hây ha chí chóe của nữ nhân, thì mọi chuyện tương đôi vừa ý Lưu Phong. Tô Anh đặt mông lên một gã phang mấy cái bạt tai nổ đom đóm mắt, một hành động trút giận khi cậu ta bị ăn quả đắng trong sơn trại. Phía bên kia thì gã sơn tặc còn lại có vẻ thỏa mãn hơn, máu mũi cháy ròng ròng khi được nhiều nữ nhân đè lên cùng một lúc.

Nhặt lại chiếc dép. Lưu Phong nhảy xuống phía dưới hiện trường gây án.

“Thôi đủ rồi, trói chúng lại rồi mau chóng rời khỏi đây đi. Đám sơn tặc mà phát giác sự việc, chúng sẽ không tha cho mọi người đâu.”

Bốn tên sơn tặc bị trói với nhau, miệng ngậm giẻ ú ớ không nói nên lời. Chúng được lôi ra xa sơn trại để không ai phát hiện ra chúng trong thời gian ngắn.

“Ân nhân người không đi cùng sao?”

“Không có ân nhân, chúng tôi làm sao biết đường mà đi.”

Được làm chỗ dựa của phái yếu, Lưu Phong mừng lắm nhưng hắn biết mình đi cùng chưa chắc bọn họ đã thoát.

“Ta còn có chút việc ở đây” Lưu Phong bất đắc dĩ nói: “Chuyện dẫn đường cứ để Tô công tử thu xếp, cậu ấy biết đường xuống núi cũng như đường đi Thiên Phổ thành.”

“Tô thiếu gia, đến lúc cậu phải chứng tỏ bản lĩnh của mình rồi…” Lưu Phong vỗ vai an ủi

Tô Anh sắc mặt nghiêm lại, gật nhẹ cái đầu.

“Lưu hộ vệ yên tâm, Tô Anh nhất định sẽ làm được!”

Lưu Phong gật gù, hắn vỗ mông mấy nữ nhân như lùa vịt

“Mau đi đi!”

“Ân nhân bảo trọng, sau này gặp lại chúng tôi sẽ báo đáp.”

Nhìn ánh đuốc nhỏ dần trong đêm, Lưu Phong chắp tay sau đít vênh mặt đi vào sơn trại. Hắn thản nhiên cầm cây giáo lên đứng trên tròi canh, mặc quần áo của sơn tặc để giả dạng bọn chúng.

Như chưa hề có cuộc tẩu thoát.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.