Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 72: Thủy Quái Và Bánh Xe Nước

Ăn Hành Tại Dị Giới

72 Chương 72: Thủy Quái và bánh xe nước

Để chế tạo bánh xe nước, Phú Lùn và mấy người thợ có IQ cao hơn mặt bằng chung được gọi tới để bàn bạc cụ thể. Theo đó toàn bộ người dân trong thôn bất kể nam nhân hay nữ nhân sẽ được chia làm hai nhóm, một nhóm đi đến khu vực phía Tây đốn gỗ, số người còn lại tới chỗ mỏ khoáng chuyển số đất đá ra ngoài bờ sông xây dựng một cái móng vững chắc.

Những chuyện dùng sức đương nhiên được Lưu Phong dẫn đầu mặc dù hắn chúa ghét những việc đổ mồ hôi.

Lòng sông tương đối sâu muốn xây dựng một nền móng vững chắc để dựng Bánh Xe phải tốn rất nhiều tảng đá lớn. việc vận chuyển đá ra ngoài bờ sông đã là một vấn đề nan giải. Để giải quyết vấn đề này, người trong thôn sẽ dào một con dốc từ trong thôn tới bờ sông, tuy biện pháp không thực sự triệt để nhưng sẽ giảm được sức lực.

Sắp xếp xong công việc ở trong thôn, Lưu Phong dẫn người ra cánh rừng phía Tây đốn gỗ, việc của hắn là dùng Mai Hoa Kiếm Phổ để chặt cây, sau đó những người còn lại sẽ dùng ngựa chuyển nó ra bờ sông. Rõ ràng mượn sức nước để vận chuyển gỗ sẽ năng suất hơn dùng ngựa kéo về trong thôn.

Những cành cây nhỏ sẽ được gom lại vào cuối buổi chiều, bọn họ sẽ mang về thôn thay cho củi đốt.

Sau hai ngày làm lâm tặc, số gỗ mà Lưu Phong cùng mọi người mang về đã hơn chục thân cây nằm ngổn ngang, với số lượng đó có thể dư sức làm một bánh xe nước thật lớn.

Kế đến là công việc của Lưu Phong, hắn phải dùng tư duy của người hiện đại nhớ lại kết cấu của bánh xe đạp. Có thể những thanh chắn đóng vai trò làm nan hoa không cần quá nhiều, nhưng càng nhiều thì sẽ các chắc chắn và lâu bền.

Hắn phải đo lại kích thước từng khối gỗ, ước lượng số thanh chắn cho phù hợp với hoàn cảnh. Sau đó chế tạo trục quay rỗng, các nan hoa sẽ không xuyên qua trục mà luôn được tạo ra khe hở. giống như dùng bốn chiếc đũa dể tạo thành một hình vuông, hoặc ba thanh tạo nên một hình tam giác. Khoảng trống bên trong các hình sẽ dùng để luồn trục quay xuyên qua.

Kế đến là đóng các ống nước nhỏ, chúng sẽ được để nghiêng sao cho lúc nó ở dưới nước sẽ chảy vào và khi lên trên sẽ xảy ra.

Gần một tuần lễ trôi qua

Bánh xe khổng lồ đã thành hình.

Người dân trong thôn sau bao ngày làm việc vất vả, cuối cùng cũng đến thời điểm chiêm ngưỡng thành quả. Đấy là một quá trình làm việc nghiêm túc liên quan đến nguồn sống của cả thôn, không ai có nhã hứng buông lời khiếm nhã vì sợ sẽ lỡ miệng nói ra điều xui xẻo.

Thậm chí những bô lão còn chọn ngày đẹp để khai trương. Và đó là ngày hôm nay

Mọi người đứng chật kín trên bờ sông với ánh mắt thấp thỏm chờ mong. Cùng nhau hướng về chỗ bánh xe khổng lồ.

“Ông chủ Giang, Lưu hộ vệ, đã đến giờ rồi.!”

Phú Lùn nhắc nhở Lưu Phong, việc chọn ngày hắn cũng nghe loáng thoáng qua đôi chút. Với tư cách là người khởi xướng, hắn và ông chủ Giang được giao công việc chỉ huy mọi người hạ bánh xe xuống nước.

Ông Chủ giang chỉ đứng ngó trong đám người hiển nhiên những việc như vậy ông sẽ giao cho Lưu Phong. Gã không chần chừ mã sủa lên dõng dạc.

Hạ Thủy!

Mấy nam tử cao lớn, mỗi người một tay dựng bánh xe lên, chậm rãi lăn ra phía bờ sông. Bọn họ đã đào con dốc đâm thẳng xuống chỗ có nguồn nước, vậy nên không có hiện tượng va đập nào đáng kể.

Một đội ở dưới bãi đá nhân tạo đã đợi sẵn bọn họ sẽ tham dự vào chuyện giữ bánh xe cũng như luồn gỗ qua trục quay.

“Hồi hộp quá!”

“Hi vọng sẽ thành công?”

“Lưu hộ vệ, cậu nghĩ bánh xe này sẽ có tác dụng chứ?” Ông chủ Giang vẫn còn tò mò vì sao Lưu Phong lại có thể chế tạo được bánh xe, chẳng lẽ hắn cũng từng đến vùng phía nam xa xôi nên biết được việc này.

“Hi vọng nó không quá nặng, bằng không sức nước cũng không thể làm nó quay được. Nếu trường hợp đó xảy ra thì sẽ phải tốn thêm chút công sức”

Bánh xe nước thường được làm từ tre, bên trong thân rỗng nên khá nhẹ những ơ đây hắn dùng gỗ đặc quả thực không có nhiều khả năng sẽ quay được. Chỉ hi vọng dòng nước đủ mạnh.

Lưu Phong lần đầu tiên làm việc nghiêm túc, hắn cảm thấy có chút hồi hộp. Hắn rất ghét cảm giác này cho nên lúc nào cũng bỏ não sang một bên cho nhẹ người.

“Quay rồi!”

“Bánh xe đã quay rồi mọi người ơi!”

Phía người dân truyền đến tiếng kinh hô khiến Lưu Phong cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy là đã xong, tại vị trí bánh xe ở trên cao nước sẽ chảy vào máng gỗ rồi chảy vào trong ruộng.

Nghe tiếng reo hò, Lưu Phong quay sang phía ông chủ Giang cười đắc ý. Hai người ngầm hiểu đã đến lúc rời khỏi nơi này a.

Đột nhiên trong tiếng bàn tán xôn xao, lại có người hô lên thất thanh.

Tiếng la hét càng ngày càng lớn dần và được phát ra từ nhiều cái miệng.

“Thủy Quái…Mau chạy đi”

Lưu Phong ngoảnh mặt ra phía bờ sông, mọi người đã túm quần túm áo chạn tán loạn vào sâu trong bờ, tình cảnh không khác nào chó chạy ngoài đồng.

Phú Lùn chạy lật đật tới chỗ Lưu Phong. Thở hổn hển.

“Lưu hộ vệ, có… có quái vật!”

Đậu phộng, sao ở chỗ này có lắm quái vật thế, hắn vừa xử đẹp con chuột thành tinh mấy hôm trước vậy mà hôm nay lại lòi ra thủy quái. Bất quá hung danh của con này hắn đã từng nghe qua từ chỗ Cao Thúc.

“Vô lý, rõ ràng thủy quái chỉ xuất hiện vào ban đêm, sao …”

Lưu Phong chưa nói hết câu, hắn quay sang phía Tây thì thấy mặt trời đã ngả bóng. Chẳng lẽ Thủy quái hôm nay dậy sớm hơn thường lệ.

“Trưởng Thôn, mau dẫn mọi người lùi ra khỏi bờ sông!”

Nói Xong hắn lập tức chạy một mạch ra phía con sông, nơi đó còn thấp thoáng bóng dáng của vài nam tử, trên tay còn cầm mấy đòng gánh khúc củi. Có người thì cầm rìu chống đỡ với thứ hung hiểm dưới đáy sông.

Đó là một con lươn khổng lồ, toàn thân được bao bọc bời màu đen bóng loáng, Phần vảy và lưng có màu lam nhạt. Mỗi khi nó trồi lên lại phát ra một tia sáng trói mắt.

“Lươn điện sao?”

“Lưu hộ vệ! Người tới rồi. Mau nghĩ cách tiêu diệt nó bằng không nó sẽ phá hủy bánh xe mất.”

Vừa mở miệng nói xong, phân thân sau của con lươn đã quật vào bánh xe khiến nó đổ sang một bên. Cứ theo tình hình này, sớm muộn bánh xe cũng bị nó quật cho tan tành.

Đối mặt với con quái vật tầm cỡ này, Lưu Phong chỉ còn biết bỏ chạy, nhưng người dân ở đây có vẻ không can tâm vẫn còn muốn bảo vệ cỗ bánh xe, hi vọng duy nhất của bọn họ nếu muốn níu giữ cuộc sống tại quê nhà.

Đôi mắt của Lưu Phong bị co giật mạnh, một loại cảm giác mà hắn chưa bao giờ trải qua. Hắn chưa hề biết sợ trong tình huống nguy hiểm luôn giữ được bản thân lạc quan, nhưng sao lần này lại không như vậy, chẳng lẽ con lươn này thực sự nằm ngoài khả năng khống chế của hắn.

Nhìn con lươn lượng lờ giữa dòng sông mà dòng nước cũng bị nó làm đổi dòng trực tiếp biến thành một cái xoáy nước khổng lồ. Mặt trời chẳng mấy chốc mà khuất núi, đối với nhân loại chiến đấu hiển nhiên nằm ở thế hạ phong.

“Chạy đi, thứ này ta lo không được!”

Mấy người nam tử đang lưỡng lự chưa biết nên lùi hay ở lại, thì đúng lúc thân thể con lươn phóng ra khỏi dòng nước như mũi tên rời cung.

Lưu Phong sút vào mông nam tử đứng bên phải, xô ngã nam tử đứng bên trái lấy bản thân làm mục tiêu để con lươn tông trúng.

Cảm giác như bị xe tải tông trúng, thân thể Lưu Phong được bay ra sau, lồng ngực cảm giác bị thứ gì đó đè nén không hít thở được. Bất đắc dĩ hắn dùng tay tự đáp vô bụng của mình mấy cái thật đau mới nhổ ra một vũng máu, khí quản rốt cuộc cũng thông thở lại.

“Con Bà nó, cái lone gì thế này!”

Lần đầu tiên hắn bị trúng chiêu nặng đến thế trong lòng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, mấy người nam từ khác thấy hắn nhổ ra máu, lập tức rút lui vào trong bờ.

“Lưu hộ vệ, cậu không sao chứ!”

Lưu Phong bị thương nặng nhưng vẫn cố tỏ ra bình ổn.

“ Không nhằm nhò gì đâu, vết thương cũ tái phát thôi. Các người mau sơ tán mọi người đi, không khéo con thủy quái bò lên bờ thì chết cả lũ.”

Nam tử nọ khẻ thở phào một hơi nhưng giọng nói vẫn có phần gấp gáp: “Cậu không sao thì cứu nốt một người ở phía dưới nhé, bọn tôi chạy trước đây.”

Lưu Phong: “…”

Cái beep gì thế, giờ này còn có tên nào ngoan cố ở dưới sông? Sao ta lại phải đi cứu?

Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì mấy nam tử kia đã chạy cong đít về phía cửa thôn.

Hic, bọn nhà quê chơi không đẹp tý nào!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.