Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 68: Mỏ Khoáng Có Chuyện

Ăn Hành Tại Dị Giới

68 Chương 68: Mỏ Khoáng có chuyện

Con sông cách rừng cây độ một dặm đường. Dòng nước xanh mát chảy xuôi dòng sẽ đi đến thôn Vân Hà. Giữa lòng sông có mấy mỏm đá trồi lên, trên đấy có đầy rẫy những quả Kỳ Cục vàng óng. Đám người thi nhau nhảy tõm xuống nước, bơi ra giữa lòng sông hái quả.

Lưu Phong hiện đang là cán bộ cấp cao, những việc vặt vãnh như vậy hắn không cần bận tâm. Cứ ngồi đó khắc có người dâng thức ăn lên tận mõm. Ngay cả việc bắt cá hay đi tìm lá Noãn cũng giao cho nam tử răng vẩu. Hắn chỉ việc nằm bơi ngửa giữa sông đợi có người gọi thì bơi vào bờ đánh chén.

Trời nóng bức mà được ngâm mình giữa sông, không còn gì sướng hơn. Giờ hắn cảm nhận được những kẻ có quyền có thế ắt hẳn được hưởng những thứ tốt đẹp mà đám dân thường không bao giờ có.

Bất quá đám thợ này làm biếng cũng không tệ, hắn ngâm nước nửa tiếng mà vẫn chưa nghe ai gọi midnh. Bất đắc dĩ, Lưu Phong bơi vào gần bờ nhìn mấy gã nam tử bắt cá. Tại bờ sông, một địa điểm đứng nước, bọn họ dùng đá để đắp thành một bãi hạn chế nước chảy vào bãi đá. Sau đó dùng mấy chiếc lá xanh, nghiền nát thành từng nắm tròn tròn thả xuống nước.

“Đây là Truy Hồn Diệp, thường dùng làm thuốc cho người mất ngủ. Đồng thời có thể dùng để bắt cá. Khi nghiền nát loại lá Truy Hồn xuống nước, thứ dịch màu xanh khiến lũ cá bị Phê mà không khống chế được bản thân, lập tức bơi ngửa trong thoáng chốc.”

Lưu Phong chắp tay sau đít, gật gù trước cách bắt cá này: “Cho nữ nhân dùng loại lá này, bọn họ có mất kiểm soát mà nằm ngửa ra không?”

Đám thợ chặt gỗ lập tức ngoái đầu nhìn tên đội trưởng: “Tất nhiên là không, dược tính không đủ mạnh với con người, nếu không làng này đã có nhiều hài tử…há há”

Lưu Phong lắc đầu ngao ngán: “Thế à, tiếc nhỉ?”

Một lúc sau khi thả nắm là xuống nước, từng con cá trắng nổi lình phình trên mặt nước, miệng còn đang thở bọt khí, chứng tỏ chưa có chết. Nhìn đôi mắt trắng giã, trông chúng có vẻ giống đang phê thì đúng hơn.

Mấy nam tử chia nhau nhặt mấy con cá, moi ruột sau đó mang lên bờ chế biến. Họn họ chỉ khoét một lỗ để moi ruột cá, sau đó nhét mấy lá noãn và hạt của quả kỳ cục vào bụng cá, sau đó nướng trên ngọn lửa.

Không tốn nhiều sức mà bắt được nhiều cá, Lưu Phong không kìm được sự tò mò liền hỏi.

“Ngoài sông nhiều cá như vậy lo gì không có đồ ăn, sao mấy người lại phải đi làm thuê cho ông chủ Giang cơ chứ!”

Người thợ cả nói: “Ăn cá không ăn được cả đời, chỗ này khô cạn không đi làm thì lấy gạo đâu ra. Mà đi tới Thiên Phổ lại không có ai thân thích, đất khách quê người khó sống lắm. Ở đây có việc có cái ăn, tội gì phải đi nơi khác.”

Mấy con cá đã xoăn tít lại, màu sắc chuyển sang màu vàng, trong không khí phảng phất mùi thơm thoang thoảng.

“Mời Lưu đội trưởng!”

Quả nhiên có địa vị cao, đối xử hoàn toàn khác biệt thật. Niên kỷ Lưu Phong thấp hơn những nam tử này, vậy mà miếng ngon lại dâng lên mồm của hắn đầu tiên. Cá mời không uống chẳng lẽ muốn gặm xương, Lưu Phong hít gà rồi cắn ngay một miếng. Hắn tưởng cá nướng thường thường, thịt cá bị khô, nhưng bên trong có lá noãn giữ lại lượng nước vừa đủ, ăn rất hạp khẩu vị.

“Chẹp.. Ngon đấy, ngồi bóng mát ăn cá nướng. Ngày sau cứ thế phát huy thôi. Tội gì đứng ngoài trời nắng.”

“Đội trưởng vui chứ bọn tôi ăn cá bỏ cơm đấy. Bụng của mình thì no mà vợ con lại húp cháo.”

“Xí, no kễnh rồi mới nghĩ vợ con, sao lúc nãy không ở lại mà chặt cây, một mình một rìu chắc hôm nay sẽ kiếm khá đấy.”

“Ta cũng đâu muốn thế, nhưng ta sợ mấy lão bà của các người sẽ thắc mắc vì sao ta có nhiều tiền mà các ngươi chẳng có đồng nào. Chỗ anh em làm ăn lâu dài, ta không thể làm như vậy.”

“Vê Cê, thế mà cũng nói được, có mấy đồng mà tỏ ra quý lắm.”

Bọn họ đánh chén với nhau vui vẻ, sau đó làm việc cũng năng suất hơn không còn kỳ kèo tị nạnh ai dùng ít sức ai dùng nhiều sức. Cứ chia đều tiền công thì mọi chuyện sẽ ổn cả. Lưu Phong cùng bọn họ ăn uống, hiển nhiên cũng sẽ giúp lại một phần.

Trong khi đám thợ gỗ phân tách cây cao thành từng khúc gỗ mang về. Lưu Phong dùng kiếm đốn hạ thêm vài cây, mấy hôm sau công việc của đám thợ sẽ nhẹ nhàng đi ít nhiều. Hắn dùng Mai Hoa Kiếm Pháp để chặt cây, loại kiếm pháp nhẹ nhàng uyển chuyển dưới tác dụng của Nghịch Hành khí công trở nên cứng rắn và uy mãnh vô cùng.

Đến khi trời tối, hơn chục thân cây đã bị hắn đốn hạ. Lâu lâu luyện kiếm pháp cho đỡ quên động tác, đồng thời lòe đám thợ chặt gỗ một phen. Thấy hắn dùng kiếm chặt đổ hàng chục thân cây trong một ngày. Còn ai dám ý kiến ý cò gì nữa.

Nếu mai ông chủ Giang vẫn cho hắn đi theo đám thợ, bọn họ sẽ lại tìm kiếm mấy con thú khác để nhấm nháp. Tất nhiên việc này không thể để ông chủ biết được, đây là bí mật của Lưu Phong và đám thợ chặt gỗ.

Trời đã ngả bóng về Tây, hai chiếc xe ngựa ì ạch kéo gỗ trở về.

Thôn Vân Hà hôm nay đại biến, Người trong thôn đột nhiên tập trung thành một nhóm trước nhà ông Chủ Giang. So với vụ nghi ngờ Lưu Phong cướp xe ngựa bỏ trốn thì lần này tập trung nhiều người hơn.

Vừa Thấy xe ngựa đoàn chặt gỗ trở về, Ông Chủ Giang và Phú Lùn đã lật đật chạy tới.

“May quá Lưu đội trưởng về rất đúng lúc!”

Lưu Phong ngờ nghệch đáp

“Có cái lone gì mà người trong thôn tập trung nhiều đến vậy?”

Ông chủ Giang giả bộ làm mặt mếu, ông nói bằng giọng gấp gáp: “Không ổn, không ổn rồi. Hôm nay ta cho người vào trong mỏ khoáng, vì không có đủ gỗ làm giàn chắn cho nên…Cho nên trong hầm bị sập rồi.”

Lưu Phong ngạc nhiên, hỏi lại: “Ố ồ, sao tự nhiên mỏ lại sập.”

Phú lùn hốt hoảng giải thích: “Nghe nói trong lúc đào khoáng, mấy người bên trong đào t trúng hang ổ con quái vật gì đó. Nó nổi giận nên làm sập mỏ khoáng, hiện giờ còn vài người đang kẹt ở bên trong.”

Ông Chủ giang lấy lại bình tĩnh, vỗ bàn tay to tướng của mình lên vai Lưu Phong: “Có Ngươi ở đây, ta yên tâm rồi! Mau vào bên trong cứu mọi người ra đi.”

“Ồ vãi, thế nhỡ cái hang bị sập thì sao” Lưu Phong gạt phăng bàn tay của ông chủ: “Ta từ chối, việc khác thì ta làm nhưng việc này thì không được. Ta không thể từ bỏ mạng sống của mình trong đó được. ”

Hang đá bị sập, ông chủ Giang không cứu người, sau này liệu còn có người dám làm thuê cho ông. Ông thờ ơ trước vụ này, người dân Thôn Vân Hà sẽ xua đuổi ông như đuổi một con cún mất.

“Thôi nào, Lưu thiếu hiệp bản lĩnh cao nhất trong vùng này, cậu cũng có người thân trong thôn, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu.” Ông chủ Giang chép miệng tiếc rẻ: “Cứu người, ta sẽ thưởng nhiều tiền.”

Lưu Phong mặt tỉnh bơ: “Bao nhiêu?”

Ông chủ Giang tiến lại gần, thủ thỉ vào tai của hắn: “50 đồng vàng.”

Đôi mắt Lưu Phong sáng lên như đèn pha ô tô, 1 đồng vàng đủ để hắn đến Dạ Hương Lầu tìm một em xinh tươi hàn huyên tâm sự. 50 đồng mà ông chủ Giang đưa cho chắc hắn tá túc trong lầu xanh cả tháng mất.

“Được… nể tình ông chủ Giang lắm đấy nhé! Không phải ai tôi cũng giúp những chuyện nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Lưu Phong xắn quần xắn áo, đi tè một bãi cho đỡ sợ, sau đó chạy vụt vào trong mỏ khoáng. Người dân trong thôn không khỏi tò mò, rủ nhau trước cửa mỏ khoáng hóng hớt, chẳng khác nào ruồi bâu hậu môn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.