Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 64: Trổ Tài Xàm Ngôn

Ăn Hành Tại Dị Giới

64 Chương 64: Trổ tài Xàm Ngôn

Tô Anh cùng đám thợ chặt cây, cũng nhanh chóng đi ra bên ngoài, sắc mặt nghiêm túc như gặp kẻ tử thù. Họ phải xử cái tên hộ vệ một trận.

Phía bên ngoài, người dân đan tụ tập vây quanh chiếc xe ngựa chỉ trỏ bàn tán, Lưu Phong đang ngồi dạng háng ở trên thành xe , vung tay quất roi vào mông ngựa, thúc giục chúng về phía nhà của ông Chủ Giang. Còn chưa tới gần đã nghe được tiếng chửi.

“Tên khốn! lần này xem ngươi chạy đi đâu.”

Tô Anh phất tay ra lệnh cho đám thợ chặt gỗ cũng vài gia đinh chắn lối đi của xe ngựa. Ông Chủ Giang, hầm hầm sắc mặt, lạnh lùng đi tới. Tấm thân to lớn khiến lũ ngựa cũng phải e sợ. Ông nói.

“Tiểu tử, dám phá chuyện làm ăn của ta, còn dám vác mặt về đây. Ngươi cũng gan thật!”

Lưu Phong vẫn ngồi trên chiếc xe ngựa, dửng dưng đáp

“Bậy nào, tôi phá chuyện của ông chủ? làm gì có chuyện đó? Không biết mồm tên nào thối vậy, tự thêu dệt nên chuyện này hãm hại người có tâm hồn thiện.”

Tô Anh còn giận vụ Lưu Phong dọa hắn bĩnh ra quần, gã vội lên tiếng.

“Đừng có chối, ngươi đốt rừng không cho bọn ta lấy gỗ, sau đó ăn cắp xe ngựa chạy trốn. Chắc ngươi sợ chạy không thoát khỏi bàn tay của cha ta, nên quay trở lại chịu tội chứ gì?”

“Có đúng như vậy không?” Ông chủ giang gằn giọng.

“thằng ranh sao ngươi lại hãm hại ta”

“Huynh đệ, ta và Tiểu Mãn đâu đắc tội gì với cậu, sao lại làm chuyện phá rối công việc làm ăn của ông chủ Giang?”

Hàng loạt câu hỏi chất vấn đập vào mặt Lưu Phong, hắn cũng đoán do hành động của mình chiều nay, nên mọi chuyện thành ra như vậy. Ba mặt một lời, khó mà giành phần thắng. Nhưng khó không phải là không thể. Điều quan trọng nhất, Lưu Phong hoàn toàn vô tội, hắn không hề bày mưu tính kế ở đây.

Ông chủ giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, với tuổi tác và thân phận hiện tại người khác không để Lưu Phong vào mắt. Nhưng ông Chủ Giang đang cần nghe lời giải thích, nên ai nấy đều nín thinh.

Lưu Phong nói:

“Thứ nhất, xe ngựa ở đây không có nghĩa là ta ăn cướp rồi bỏ trốn.”

“Cứ cho là như vậy, nhưng chuyện ngươi gây rối không cho mọi người chặt gỗ, ngươi nói thế nào đây?”

Việc vô ý làm khu rừng bị cháy, khiến mọi người không lấy được gỗ, Lưu Phong không thể không thừa nhận hắn làm việc cẩu thả mới sinh chuyện lớn. Nhưng trước khi trở về Lưu Phong đã nghĩ ra lý do để lấp liếm chuyện này.

“Ý ông chủ nói đến chuyện ta đốt rừng? Thực ra đó là một việc làm mang tính chiến lược, rất có lợi cho ông Chủ giang đó chứ?”

Đám người xung quanh ồ lên, cứ tưởng tên này phạm lỗi gì nghiêm trọng, sắp bị ông chủ Giang xử phạt ai ngờ, đằng sau vẫn còn ẩn tình.

“Có lợi cho ta?” Ông Chủ giang suýt phì cười: “Đốt cháy rừng thì có lợi gì cho ta cơ chứ?”

Lưu Phong đưa ngón trỏ vẫy vẫy trước mặt, hắn cười khẩy khiến người ta phải nóng mặt.

“Ông chủ Giang thuê hộ vệ để bảo vệ người đi chặt gỗ. Giờ ta đốt khu rừng làm đám yêu thú bỏ chạy đi nơi khác, sau này ông không cần thuê hộ vệ làm gì nữa. Như vậy chẳng phải tiết kiệm một khoản kha khá hay sao.”

Ông chủ giang dùng con mắt ti hí lườm Lưu Phong

“Cháy rừng thì còn gỗ đâu mà lấy, không những không cần hộ vệ, đến cả thợ chặt gỗ cùng không cần, sau đó cũng không đào được khoáng. Ngươi tính sao đây?”

“Ơ, ai nói với ông là rừng cháy hết? chỉ có phần lá khô ở dưới bị cháy thôi, ngọn cây cao tít đâu có dễ bắt lửa. Sang mai mọi người đi vào có khi lại thông thoáng lạ thường đấy chứ.” Lưu Phong liếc qua Tô anh và Quản gia mắt ếch: “ Lúc rừng cháy thì hai con ngựa hoảng loạn bỏ chạy, mấy người đứng ở ngoài không giữ lấy chúng thì thôi đi, báo hại ta phải chạy mệt người mới giữ được hai con ngựa, không thì mất thật chứ chẳng đùa.”

“Ngươi nói láo, rõ ràng ta thấy ngươi chạy trước hai con ngựa cơ mà?”

Lưu Phong chột dạ, lúc đáy lo chạy không để ý xung quanh nhưng chạy trước hay chạy sau thì có gì khác biệt, hắn vẫn giữ hai con ngựa và chiếc xe nguyên vẹn. Hắn biết thế nào về thôn cũng bị nói này nói nọ. Cho nên đã chuẩn bị lý do cũng như hiện vật, khẳng định lời nói của mình là đúng sự thật.

“Tô thiếu gia đừng hoảng như vậy, chạy trước hay sau có khác gi nhau, ta vẫn giữ được hai con ngựa đây. Lúc trở lại khu rừng đã không thấy mấy người, Hây, tiếc thật, các người không nhìn thấy mấy yêu thú chạy ra ngoài rừng thành từng đàn, ta tiện tay còn săn được mấy con mang về cho mọi người trong thôn. Tốn bao công sức như vậy, mấy người lại chạy về nhà nói xấu ta trước mặt ông chủ. Quá thất vọng!”

Nguyên nhân cỗ xe ngựa thu hút mọi người là do trên đó có thịt mấy con thú. Nghe nói laoji yêu thú sống ở khu rừng phía tây rất hung dữ ấy vậy mà Lưu Phong mang về được hai con. Nghe hắn bảo sẽ chia cho mọi người trong thôn, ai nấy đều reo hò tán thưởng. Nhưng họ đâu biết hai con thú này do chạy không kịp bị loài khác dẫm đạp, Lưu Phong chỉ tiện tay nhặt về để qua mắt mọi người thôi.

Trên xe có thịt yêu thú, chứng tỏ lời nói của Lưu Phong đúng sự thật. Tô Anh và Quản gia im bặt, đám thợ chặt gỗ vốn là thôn dân, nghe được chia thịt thú thì vội vàng chạy tới xin lỗi Lưu Phong. Hắn giả bộ khiêm tốn nhưng thực ra trong lòng hắn đang sung sướng. Nhân dịp này lòe ông chủ Giang ít tiền.

“ Ông chủ giang là người tâm sáng như nhật nguyệt, chắc chắn hiểu rõ trắng đen. Tự khắc sẽ hiểu được nguyên do tôi làm như vậy. Hôm nay về trễ làm ông lo lắng là lỗi của tôi. Xin ông lượng thứ.”

Đùa chứ, mang về hai con thú to đùng như vậy, chứng tỏ thiếu niên này có bản lĩnh phi phàm. Có cho kẹo ông chủ giang cũng không dám giận, hắn mà cáu lên không khéo còn giết người cướp của, ông cũng không làm gì được.

Ông chủ giang cười xuề xòa.

“Không sao, không sao… hậu sinh khả úy, anh hùng xuất thiếu niên, lần này là ta sai, không nên nghi ngờ tài năng của cậu. Tối nay ta sẽ sai người chuẩn bị tiệc rượu, chúng ta tính chuyện làm ăn lâu dài, được không?”

Lưu Phong nhảy phốc từ trên xe ngựa xuống, cười xuề xòa.

“Đúng là phúc ba đời của tôi, hôm nay được bậc đại trí như ông Chủ giang coi trọng.”

“Đừng nói như vậy, ta rất là hứng thú với người có đầu óc táo bạo như cậu, khà khà.”

Sau khi sai người mổ thịt hai con yêu thú phân phát cho mọi người. Hai người bá vai nhau, cười nói như bằng hữu tri âm bước vào trong nhà. Khi đi ngang qua chỗ Cao Thúc ông chủ Giang có dừng lại nói.

“Chuyện lúc nãy bỏ qua đi, Cao... giới thiệu cho ta một quý nhân như vậy, có công rất lớn. Ta sẽ thưởng cho ngươi Ba đấu gạo đủ cho ngươi ăn cả tháng. Chưa hết cho ngươi làm quản lý khu mỏ, nhất định phải làm cho tốt.”

Cao Thúc mừng quýnh, cảm ơn ríu rít.

“Ừm, còn trưởng thôn Phú Lùn… ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Ông Chủ giang khiến Phú Lùn cảm thấy không ổn. Có lẽ ông phải nhờ đến tài ăn nói của vợ sau này mới có thể giữ được công việc làm đại diện cho thương lái.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.