Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 69: Mỏ Khoáng Bị Sập

Ăn Hành Tại Dị Giới

69 Chương 69: Mỏ khoáng bị sập

Lối vào mỏ khoáng là một con đường độc đạo, vai bên vách đều có cột gỗ chống đỡ, gỗ tuy không chắc chắn như thiết tinh nhưng với số lượng lớn, có thể hạn chế việc mỏ khoáng bị sập. Con đường tạo thành hình xoắn ốc dẫn thẳng xuống một không gian rộng lớn.

Ánh sáng bên ngoài hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những ngọn đuốc kẹp trên vách đá, cứ đi được chục bước lại có một ngọn đuốc như vậy. Thành ra Lưu Phong có thể nhìn thấy lờ mờ khung cảnh bên trong hầm mỏ.

“Đệch, có thấy thứ gì bất thường đâu, hay là bọn họ lừa mình vào trong này. NHưng sao phải làm thế cơ chứ?”

Nghĩ đến việc mình bị lừa vào trong mỏ khoáng, Lưu Phong cảm thấy toàn thân mình run lên từng hồi lạnh buốt. Hắn lại nghĩ, có khi nào ông chủ Giang vẫn ga tô vì nhan sắc và tài năng của mình, cho nên tìm cách ám hại. Ôi! Nghĩ đến nhan sắc tuyệt mỹ ngàn năm có một, chưa kịp tỏa sáng đã bị chôn vùi trong đất đá. Trong lòng của Lưu Phong không thể chấp nhận được sự thật hồng nhan bạc mệnh.

“Ơ, mà cũng không đúng, ông chủ Giang tham tiền thế cơ mà, chẳng lẽ lại đáng sập mỏ khoáng, gốc rễ của tiền tài. Lão không ngốc như vậy đâu a.”

Sau khi nghĩ mãi không ra nguyên do vì sao họ lại nói mỏ khoáng bị quái vật phá hoại. Rõ ràng hắn đi vào vẫn thấy mọi thứ đang nguyên vẹn.

Lưu Phong đưa tay đút vào trong quần gãi bẹn để lên tinh thần, đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía sau. Khiến hắn giật thót như kẻ ăn trộm bị bắt tại trận.

“Lưu đội trưởng, sao người lại ở bên đó, chỗ hang bị sập ở lối này cơ mà?”

Đó là mấy nam nhân mang theo vài ngọn đuốc sáng choang, đang nhìn Lưu Phong bằng vẻ mặt khó hiểu. Hắn ngớ người hỏi lại.

“ Ơ thế không phải ở bên này à, từ lúc vào ta có thấy lối đi nào khác đâu?”

Nam tử cầm đuốc thở dài:

“Ấy, bên đó chúng tôi khai thác xong rồi, hiện đang đào sang chỗ mới. Lối đi bị sập nên cậu không thấy cũng phải. Chúng tôi định nói trước nhưng thấy cậu hăng hái chạy vào trong mỏ khoáng. Tốc độ quá nhanh làm chúng tôi không kịp thông báo.”

Lưu Phong mút ngón tay, đảo mắt vài vòng. Thật là một sai lầm nghiêm trọng, chưa hiểu mô tê đã chạy vào bên trong. Bị đám người này trông thấy mất hết hình tượng mất thôi. Hắn bèn chống chế:

“Ta biết lối đi bị sập, muốn khai thông được chỗ khai thác phải tốn không ít thời gian. Ta thấy khu vực mới cách chỗ này không xa, nên muốn tìm xem còn còn đường nào vào đó gần hơn đó mà.” Lưu Phong lắc đầu: “Hầy, đang suy nghĩ thì bị các ngươi làm phiền, giờ ta quên hết kế hoạch giải cứu rồi. Các ngươi phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Sao cơ ạ?” Đám người đồng thanh.

“Sao chăng gì nữa, mau nghĩ cách cứu người đi, ở đó mà nhiều chuyện!”

Nam tử cầm đuốc gật gù, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ cho lắm. Lưu Phong vào đây cứu người, vậy mà lại đổ trách nhiệm lên bọn họ, nếu họ biết thì đã không phiền hắn vào đây giải cứu. Trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào. Mấy gã cứ đi đi lại lại quanh lối đi bị sập, một lúc sau mới bước tới chỗ Lưu Phong than thở.

“Lưu thiếu hiệp, giờ nên làm như thế nào.?”

Thấy đám người lại gần chỗ của mình, Lưu Phong tưởng chúng đã nghĩ ra kế hoạch giải cứu. ai dè vẫn cứ đến xin ý kiến của hắn. Lưu Phong cười khổ, hắn cũng biết nên làm thế nào, thậm chí còn không biết cụ thể mỏ khoáng đang khai thác nằm ở đâu.

Trong lòng đang hoang mang, nhưng ngoài mặt vẫn nói cứng:

“Hỏi ta làm gì? Phải biết họ ở đâu thì mới cứu được chứ?”

“Chúng tôi đào được hai ngày rồi. xét theo độ cao thì nó nằm ngang với tầng thứ hai” Vừa nói, nam tử cầm đuốc vừa bước đi, dò dẫm men theo vách đá. Hắn đi được tầm chục bước thì chỉ tay vào vách nói vọng lên: “Chắc là ở chỗ này, đào sâu vào bên trong có lẽ sẽ gặp khu vực mới khai thác.”

Lưu Phong gắt nhẹ đám người đứng phía sau mình.

“Còn đứng đó làm gì nữa, mau mau cầm đồ nghề đào một lỗ vào cứu người khác đi.”

Đám thợ đào mỏ “Vâng!” một tiếng, tay cuốc tay xẻng, lần lượt đào trên tường một cái hốc đá, người này mệt thì người khác vào thay. Tiến độ quả nhiên không hề tầm thường chút nào. Thậm chí thái độ làm việc của họ còn tốt hơn đám thợ chặt gỗ.

Lưu Phong chắp tay sau lưng, ưỡn ngực nhìn đám người đang làm việc. Kể từ lúc hắn lên làm đội trưởng thì chỉ nói nhiều làm ít. Những người làm thuê cho ông chủ Giang đều nghe lời hắn răm rắp. Cứ tình hình này sớm muộn cũng cứu được người bị nạn. Công đầu vẫn thuộc về hắn, lại có thể thu được 50 đồng vàng từ chỗ ông chủ. Điều này khiến Lưu Phong rất khoái chí.

Độ một giờ sau, trong hốc đá mới đào đột nhiên phát ra âm thanh “Ầm Ầm” nghe như tiếng đất đá xạt lở.

“Sao? Tìm thấy người rồi à?”

Lưu Phong chạy lại chỗ hốc đá để hóng hớt. Nhưng còn chưa kịp thò mặt vào xem, đột nhiên từ trong hốc đá thân thể của hai nam nhân đào khoáng đột nhiên bị vật gi đó to lớn đẩy vọt ra. Cả hốc đá nứt toạc chẳng khác nào cự vật đại phá chỗ hiểm.

“Mau chạy! là quái vật!”

Tiếng la thất thanh của mấy người thọ mỏ khiến Lưu Phong sợ xanh mặt.

Hắn toàn xoay người bỏ chạy thì bị cánh tay ái đó kéo tụt cả quần. Ngoảnh đầu nhìn lại hắn nhận ra đó là nam tử đào khoáng bị quái vật đẩy ra. Lúc này đôi chân bị đá đè lên, khắp người lấm tấm vết máu loang lổ. Vậy mà chanh tay kia lại kéo quần hắn, chẳng lẽ muốn hắn cùng chết?

“Lưu hộ vệ…cứu tôi với.”

Khốn nạn thật, hắn còn chưa kịp nhìn rõ con quái vật nhưng hắn đoán, loài vật phá tan hốc đá dễ dàng như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường. Cứu người ư? Lại phải liều mạng như lần cứu bốn người họ Chu đó sao? Số của hắn xui thật, nhưng đến cuối cùng vẫn thoát nạn.

Đầu của Lưu Phong nhảy số thật nhanh, hắn đảo mắt một lượt sau đó nhìn thẳng vào sinh vật đen đúa trước mặt.

“Đậu phộng, ai còn chạy được thì đưa mấy tên bị thương ra ngoài đi.” Hắn cầm lấy cây cuốc chim và thanh kiếm: “ Để ta liều với nó!”

Dứt lời, Lưu Phong co người, đạp lên nền đá bay thẳng đến con quái vật. Hắn dùng cuốc chim giáng một đòn lên tấm thân lông lá của nó.

Một con chuột chũi lớn ngang cao gần người trưởng thành, hai chi trước của nó phát triển to lớn, lại mọc ra ba chiếc móng vuốt sắc nhọn. Phần đầu còn được bao bọc bởi một lớp vảy cứng chắc như huyền thiết.

Một cuốc của Lưu Phong đâm vào phần da thịt trên lưng, hiển nhiên chỉ làm nó trầy xước đối chút, không có tổn thương nghiêm trọng. Nhưng cảm giác đau nhói trên lưng khiến nó vùng vẫy mang theo Lưu Phong chạy loạn khắp nơi trong hầm mỏ.

Những người thợ đào khoáng, trừ hai người bị con chuột chũi đẩy ra, thì đều lành lặn cả. sau khi con chuột bị Lưu Phong dẫn đi, bọn họ lấy lại tinh thần. Một nhóm đưa hai người bị thương ra ngoài. Một nhóm đi vào tìm kiếm những người bị kẹt từ trong hốc đá.

Ngoài cửa hầm mỏ.

Thấy bốn người đi ra, hai người bị gãy chân, máu chảy ròng ròng khiến người trong thôn vô cùng lo lắng về tình hình bên trong.

“Mọi chuyện sao rồi! chỉ có mấy người còn sống đi ra thôi ư?” Ông chủ giang đứng ở giữa, vội vàng đến hỏi han tình hình. Tiền mà ông kiếm được lại có thể dẫn đến hậu quả như vậy, nhất thời nghi đến số tiền ăn quỵt đám thợ, trong lòng chợt cảm thấy xấu hổ.

“Không biết nữa, chúng tôi đưa hai người bị thương đi ra trước. Những người kia còn đang tìm kiếm những người mắc kẹt trong hầm. Nhưng chắc chắn lành ít dữ nhiều.”

Người trong thôn nhao nhao, liên tục sấn tới hỏi.

“Lành ít giữ nhiều là sao?”

“Bên trong quả thực có quái vật, hai người này bị thương là do nó gây ra. Cũng may Lưu hộ vệ liều mình dụ con quái vật đi nơi khác, chủng tôi mới có cơ hội thoát ra ngoài.”

Người trong thôn lẫn ông chủ Giang nghe vậy thì thở phào một hơi. Đúng là quý nhân rớt từ háng ông trời đi xuống. Tiền nào của nấy, đã cho hắn nhiều tiền lại giữ chức quan trọng âu cũng là trách nhiệm hắn phải làm. Nhưng làm đến mức liều mạng thì đúng là người có tâm a.

Một khắc sau, nhưng người thợ mỏ còn lại lần lượt đi ra ngoài. Hầu hết đều bị thương không ai còn lành lặn. Nhưng còn sống, có chính là điều đáng quý. NGười nhà của người thợ mỏ, mừng rỡ vì vẫn thấy lão công, nhi tử của mình ra khỏi hang.

“Cao thúc, không vấn đề gì chứ!”

“Tôi không sao? Cảm ơn ông chủ và trưởng thôn quan tâm!”

“Sau này đừng vào làm ở đây nữa, có ngày mất mạng thật đấy.”

“Phải ha, cùng lắm chúng ta đến thiên phổ thành, tuy khổ sở một chút nhưng an toàn hơn đào khoáng.”

Ông Chủ Giang im bặt, không nói lời nào. Số tiền ông kiếm như vậy đã quá đủ rồi. Ông có thể kiếm lợi từ chỗ khác, nhưng ông sẽ không hợp tác với những người trong thôn này nữa. Họ bị ông lợi dụng quá nhiều, chưa mất đi sinh mạng đã làm ông thấy thanh thản lắm.

“Mà sao mọi người thoát ra được vậy, nghe nói bên trong có quái vật ghê gớm lắm mà!”

“Đúng là nó ghê gớm thật, cũng may lúc đường hầm sắp bị sập, Cao Thúc bảo mọi người co cụm lại chỗ hốc đá, lại lấy mấy cột gỗ che phía trước, miễn cưỡng không bị đá đè chết người.”

“ y, đừng nói vậy, nếu không có người đến cứu chắc chúng tôi đã bịt két ở đó suốt đời mất. Nghĩ đi nghĩ lại cũng nên cảm ơn ông chủ Giang mới đúng, may mắn tìm được một hộ vệ can đảm đến vậy. “

Ông chủ Giang cười méo miệng, hiển nhiên không vui mừng gì lúc này. Mọi người trong thôn thoát ra được, duy chỉ còn Lưu hộ vệ là chưa thấy tăm hơi.

“Không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.