Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 70: Con Chuột Bệnh Hoạn

Ăn Hành Tại Dị Giới

70 Chương 70: Con chuột bệnh hoạn

Ở bên trong mỏ khoáng, dùng cuốc chim không tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho con chuột thành tinh. Lưu Phong xuất ra cây kiếm đâm lút cán vào thân thể con yêu thú. Với cây kim to bản như vậy đâm vào người. Con chuột thành tinh đã hơi nhùng trong việc công kích Lưu Phong. Nó cong đuôi chạy loạn vào các đường hầm.

Lưu Phong không phút chậm chễ, dùng hai tay bám đuôi con yêu thú chạy long nhong khắp hang cùng ngõ hẻm, bộ dạng giống hệt lúc dắt con Milu đi dạo ngoài đường. Mỗi tội nó chạy hơi nhanh khiến hắn không được thảnh thơi. Đi đến một khúc quanh, con chuột béo đột ngột bẻ lái khiến, Lưu Phong bị lỡ đà, theo quán tính hắn bị úp mặt vô vách đá.

Sau khi giành được sự khống chế chiếc đuôi nhẵn nhụi của mình, con chuột thành tinh dùng nó để rút cây kiếm cắm trên lưng. Độ tinh quái và tư duy tuyệt đỉnh của con chuột khiến Lưu Phong chỉ biết há hốc mồm. Hắn chết lặng nhìn con chuột quăng thanh kiếm đỏ lòm về phía trước mặt của mình.

“Đưa hung khí cho hung thủ!” Con chuột này có lẽ bị ngáo khi ném cây kiếm về phía Lưu Phong, nó không sợ tên nhân loại trước mặt sẽ dùng cây kiếm tấn công nó hay sao? Hành động này đúng là ngu ngốc! Lưu Phong dùng hết trí tuệ của mình để suy diễn nội tình ở phía sau động thái bất thường của con chuột.

Thì ra nó vứt kiếm ra trước mặt Lưu Phong thay cho lời thách thức, dù hắn có dùng kiếm tấn công cũng vô phương đánh bại con chuột. Vậy nên nó “Chấp” Lưu Phong dùng kiếm. Nghĩ đến đây Lưu Phong cảm thấy đó là một sự sỉ nhục, con chuột mà cũng dám coi thường hắn hay sao.

“Khốn nạn thật!”

Lưu Phong định đấu nhãn lực với con chuột để thị uy với nó đồng thời thăm dò ý đồ của đối phương. Nhưng tối quá hắn chẳng nhìn thấy đôi mắt của nó đâu cả, chỉ thấy tiếng gió rít lên từng cơn xé toạc chiếc áo đang mặc trên người.

“Đậu, chẳng lẽ nó định hiếp dâm mình?”

Lưu Phong căng mắt nhìn thấy những chiếc móng vuốt lờ mờ đang cào cầu trong không trung phát ra những lưỡi đao vô hình bay về phía của hắn. Tức thì, hắn co chân chạy ra ngoài đường hầm tối bước ra khu vực rộng rãi bên ngoài.

Ánh sáng vàng vọt của mấy ngọn đuốc đã hiện ra trước mắt, Lưu Phong đem hai tay túm lấy chiếc quần, tung tăng nhảy hẳn ra bãi khai thác trống trải bên ngoài. Bám át nút phía sau là con chuột béo với thân hình đồ sộ, đang vung hai bộ móng vuốt cào sát vào mông Lưu Phong.

Cảm thấy được sự mát lạnh nơi cửa sau truyền tới, Lưu Phong càng khẳng định mưu đồ sàm sỡ của con chuột đối với mình. Hắn xuay người đối diện với con chuột hung ác, dấu cái mông quý báu của mình ở phía sau.

Con chuột hít hà một hơi, nước dãi chảy ra ròng ròng, nó đứng bằng hai chân sau, cứ thế sồn sồn lao tới. Tay trái nó quét tới, Lưu Phong lách người sang phải. Tay phải con chuột tạt ngang, Lưu Phong tung người né tránh. Đúng lúc đó cái đuôi con chuột phang tới tấp vào người Lưu Phong đem hắn quăng vô vách đá.

“Ầm.. ầm.”

Lưu Phong đua tay sửa soạn lại đầu tóc, kiểm tra mấy bộ phận trên thân thể vẫn còn nguyên vẹn mới khẽ thở phào một hơi. Con chuột to béo này đúng là một con chuột dâm đãng, sở thích của nó là khổ dâm bạo hành con mồi nữa chứ.

Dù ánh sáng trong hầm mỏ hơi tối, nhưng có thể thấy khuôn mặt Lưu Phóng xanh ngắt như tàu lá chuối. Nghĩ đến vụ đời trai của mình bị con chuột xâm hại, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nỗi sợ khiến hắn không kiểm soát được bản thân lập tức bĩnh ra quần một bãi vàng vọt.

“Thôi chết! món cá nướng với lá noãn trưa nay không phù hợp với cơ địa của mình, tưởng nó ra thể rắn ai ngờ lại là thể lỏng!”

Mùi thum thủm bốc lên khiến Lưu Phong choáng váng muốn ngất xỉu, đã gặp nguy hiểm mà bụng dạ lại kém, thật không đúng lúc chút nào. Lưu Phong nhăn mặt đưa tay phủi phủi mồi hôi cho đỡ nồng nặc. Đồng thời tụt hắn chiếc quần ném về phía con chuột, hi vọng nó cũng sợ bị dơ mà buông tha cho Lưu Phong.

Con chuột sống trong bóng tối đã quen, thị giác của nó rất kém, đổi lại khứu giác và thính giác của nó lại nhạy bén vô cùng. Nói vậy chắc cũng đã hiểu, Lưu Phong thấy hôi một thì con chuột thấy hôi mười. Thầy cái quần ướt nhẹp của Lưu Phong quăng tới chỗ của mình, con chuột lập tức lùi lại không dám tấn công.

Tinh! Tinh.

Khoảnh khắc có lợi như vậy làm sao thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Lưu Phong. Hắn lập tức chạy tới dùng hai tày vò cái quần ướt nhẹp dịch vàng, vo thành một cục rồi nhét vào mũi con chuột. Tốc độ phản ứng nhanh chóng, hhông một chút động tác thừa trừ việc hắn làm thêm một bãi nước bọt trước khi dùng chiếc quần tra tấn lỗ mũi con yêu thú.

Cái mùi thơm nồng nặc ấy khiến con chuột cảm thấy đau đầu vô cùng, tứ chi bắt đầu luồng cuống trông không khác kẻ say rượu.

“Thơm chưa? Phê chưa!”

Lưu Phong hai tay chống nạnh cười thẳng vào mặt con chuột. Tình hình cuộc chiến thay đổi hoàn toàn chỉ sau một cái bĩnh ra quần của Lưu Phong, không cần tốn nhiều sức lực mà đã hạ được con yêu thú chiến lực ghê gớm. Lưu Phong cảm thấy bản lĩnh của mình quả thực không thể xem thường.

Con chuột đã nằm thở phì phò giữa mỏ khoáng, Lưu Phong tìm mấy hòn đá nhét vô mũi con chuột, sau đó ngồi chờ cho nó tắc thở mới tùm đuôi con chuột lôi ra bên ngoài mỏ khoáng. Quần hắn thì đang ở một nơi không được thơm tho. Chiếc áo thì bị rách ở phía trước ngực, miễn cưỡng dùng làm mảnh vải che đi hạ bộ khiêm tốn của Lưu Phong.

Mọi người thấy hắn bộ dạng tả tơi, lại để lưng trần lấm tấm vết thương, hai tay đang kéo đuôi con chuột màu đen to béo, hôi rình ra bên ngoài. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã đánh bại được con quái vật làm sập mỏ khoáng.

“Lưu hộ vệ!”

“Lưu đội trưởng!”

“Lưu Thiếu hiệp.”

Đám người trong thôn lập tức ồ lên, nhao nhao kéo tay hắn phun nước bọt khen ngợi.

“Lưu thiếu hiệp quả là bản lĩnh phi phàm.”

“Phải đấy, phải đấy, một mình hạ được con quái vật to như vậy, có cậu ở đây chúng ta không cần phải sợ gì nữa.”

“Anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn trẻ mà đã là bậc đại trí đại dũng. Khâm phục, khâm phục..”

Lưu Phong nghe những lời tán dương thì sướng lỗ tai lắm, không tiện làm bọn họ cụt hứng. Đến khi đám người khen mỏi miệng hắn mới nói.

|”Mọi người quá khen rồi, con chuột này tôi búng một cái là xong, chẳng qua bên trong tối quá nên mới để nó chiếm chút tiện nghi. Chứ ở ngoài này thì chỉ một nháy là xong, đấy nhé tôi chỉ dùng một cuốc với một kiếm là làm gỏi được nó rồi.”

“Chỉ một cuốc, một kiếm thôi sao?”

Những người dân không khỏi tò mò khi thấy hắn tường thuật cuộc chiến dễ dàng như vậy. Họ kiểm tra thi thể con yêu thú đúng chỉ có 2 vết thương, một vết nông và rộng do cuốc chim gây ra. Con vết còn lại chắc chắn là do thanh kiếm. Ngoài ra những chỗ khác đều còn nguyên vẹn trừ mùi hôi bất thường nơi lỗ mũi.

Đương nhiên Lưu Phong đã lấy chiếc quần dơ bẩn của mình ra khỏi mũi con thú, hắn dùng đuốc đốt đi vật chứng hắn sợ bĩnh ra quần. Con chuột đã chết không có thể đối chất với câu chuyện tào lao của Lưu Phong. Người dân trong thôn lại một lần nữa nể phục tài năng của hắn.

Ông Chủ giang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn, ông bước tới vỗ vai Lưu Phong nói vài câu đơn giản.

“Lưu hộ vệ quả là tài năng hơn người, quyết định chọn cậu làm việc cho ta đích thực sáng suốt vô cùng.”

“Ông chủ giang quá lời rồi, chuyện 50 đồng tiền vàng… hề hề…” Lưu Phong xoa tay hít hà một cái đầy hào hứng.

“Chuyện đó ta nhớ chứ, ngoài ra ta còn thưởng thêm cho cậu.” Ông chủ giang thì thào vào tai Lưu Phong: “Sang mai qua chỗ của ta, có chuyện cần thương lượng với cậu, nơi này đông người, trời lại tối nên nói chuyện không tiện.”

Lưu Phong vỗ bụng ông chủ giang kêu PẠP một cái: “ Ừ, ông chủ giang nói phải… Mà mang con yêu quái ra rồi, một người làm một bữa no nê chứ nhỉ.”

“Không vấn đề, không vấn đề..khà khà:” Ông chủ giang cười rộ lên chứng tỏ trong lòng đã thoải mái trở lại, ông quay sang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc: “Phú Lùn…Mau cho người làm thịt con yêu thú chia cho mọi người, hôm nay ta đang rất cao hứng.”

Phú Lùn cong đít chạy ngược chạy xuôi kêu gọi những thanh niên nhiều sức đến xử lý con chuột thành tinh. Hai hôm liên tiếp được ăn thịt, hôm nay lại là thịt chuột béo nữa chứ! đúng là rất lạ mồm a. Mọi người trong thôn ai nấy đều muốn thử.

“À, hôm nay Cao Thúc làm việc trong mỏ khoáng, ông ấy không sao chứ?”

“Cao thúc không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút, ông chủ giang đã đồng ý cho nghỉ ngơi dưỡng thương vài hôm. Giờ này chắc đang ở nhà rồi, Lưu hộ vệ có việc gì cần, để ta sai người đi gọi hắn.” Phú Lùn nhanh nhảu đáp.

Lưu Phong ra chỗ mấy nam nhân đang làm thịt con chuột to béo chẳng khác nào con trâu mộng. Hắn lấy đại hai cân thịt rồi nói với Lão Phú Lùn.

“Thôi, để ta tự mình qua đó, với cả hôm nay cũng hơi mệt rồi muốn nghỉ ngơi sớm, mọi người cứ dùng tự nhiên không cần đợi ta.”

“Lưu hộ vệ đi thong thả.”

Lưu Phong mang theo cân thịt, ngông ngông đi về phía nhà Cao Thúc ven sông, nghe nói ông ấy bị thương chắc không dẫn Tiểu Mãn vào thôn ăn uống no say được. Lưu Phong rời đi một phần vì hơi mệt đồng thời cũng không muốn giải thích chuyện ở trong hang, rượu vào lời ra, nếu làm lộ vụ bĩnh ra quần thì mất hết hình tượng mà hắn đang cố xây dựng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.