Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 71: Ý Định Của Ông Chủ Giang

Ăn Hành Tại Dị Giới

71 Chương 71: ý định của ông chủ Giang

Lại một đêm trăng thanh gió mát.

Lưu Phong đi ra căn nhà gỗ phía bờ sông, bỏ lại sau lưng một bữa thịt linh đình.

Còn chưa bước tới nhà cửa Cao Thúc, Lưu Phong đánh hơi thấy một mùi khét lẹt phảng phất trong không khí, mùi khét này không cần nói cũng biết nó phát ra từ bên trong căn nhà gỗ. Chỉ có điều lúc này là ban đêm, nếu như là ban ngày có lẽ Lưu Phong đã nhìn thấy làn khói trắng phảng phất trên căn nhà.

Ngửi thấy mùi không thơm, Lưu Phong tức tốc lao vào trong nhà.

Nghe nói Cao Thúc bị thương, lúc này đang sấp mặt nằm trong phòng. Lưu Phong lia mắt sang khu bếp thấy Tiểu Man đang chất mấy que củi vào lò nom nhiệt tình lắm. Nhưng mà cái nồi cơm lại bốc lên khói đen.

“A..Lưu đại ca về rồi.” Tiểu Mãn mừng quýnh khi thấy Lưu Phong, nó lon ton lại gần túm lấy cái áo cúa hắn đang quấn ở hạ bộ. Khéo chút nữa bị nó kéo tụt ra, còn May Lưu Phong vô cùng nhạy cảm liền lái nó sang vấn đế khác.

“Mùi gì kinh khủng thế?” Lưu phong khịt khịt mũi

Tiểu Mãn đáp với giọng hớn hở: “Hôm nay cha bị ốm, Tiểu Mãn được trổ tài nấu nướng rồi nè! Hồm nay ăn gạo đen nhé Lưu đại ca?”

Lưu Phong lờ mờ đoán ra chuyện đằng sau, hắn khếu cái nồi cơm đã cháy két lẹt, sút một phát ra ngoài cửa nghe leng keng leng keng một hồi rồi mới tắt.

“Ôi cái món ấy thì ăn làm gì, hôm nay đại ca mang về hai cân thịt. Hai cha con tha hồ xúc nhé!”

Nói đoạn, hắn thái miếng thịt làm ba khúc, dùng cây kiếm xiên qua rồi bắc lên ngọn lửa.

Tiểu Mãn nghe thấy được ăn thịt tất nhiên rất vui mừng, nhưng nghĩ tới nồi cơm bị Lưu Phong sút ra bên ngoài thằng bé vẫn còn hơi tiếc của.

“Nhưng mà Lưu đại ca, món gạo đen đó Tiểu Mãn nấu ngon lắm đó, lần nào Tiểu Mãn nấu xong, cha đều khen rất ngon mà. Còn giành cả phần ăn của Tiểu Mãn nữa?”

Lưu Phong mém sặc nước bọt, gã quay sang nhìn Cao Thúc với cảm xúc phức tạp. song hắn lại quay sang chỗ thằng bé.

“Thế à? Vậy để ta đi nhặt về ăn thử?”

Lưu Phong miệng lầm bầm nói không nên lời, cứ thể bước ra bên ngoài nhặt lại cái nồi. Dúng là bụng làm dạ chịu, lỡ chân sút một phát bây giờ lại phải ra ngoài mò mẫm. Cũng may bãi đất bên ngoài trống trải, Lưu Phong dễ dàng dựa vào mùi khét tìm thấy chiếc nồi.

Ghê thật, cứ tưởng cơm đã bay ra ngoài hết ai dè vẫ còn dính chặt vào đít nồi. Lưu Phong gõ gõ vài cái cho Cơm cháy bong ra, sau đó ném nó đi ra khỏi tầm mắt.

“Mùi vị thế nào vậy Lưu đại ca, tuyệt đúng không?”

Tiểu Mãn đứng ngoài cửa nói vọng ra. Lưu Phong nghe vậy thì cầm chiếc nồi lững thững đi vào.

“Không! nó tệ lắm! ta ném nó đi rồi!”

Sắc mặt tiểu mãn chợt xìu xuống.

“Thật ạ?”

Lưu Phong dùng tay cậy ra một mẩu đen thui đem tới trước mặt Tiểu Mãn

“Ăn thử xem?”

Tiểu Mãn cầm lấy mẩu cơm cháy mân mê một lúc rồi đút vô miệng, vừa chạm nhai được một lượt lập tức nhè ra. Nó chạy vội vô trong nhà múc ra một gáo nước súc miệng.

“Đắng quá! Không ngờ mùi vị nó kinh khủng như vậy”

Tiểu Mãn vẫn chưa thông suốt, nó đi lại chỗ gian bếp nói với Lưu Phong:

“Những cha nói nó rất ngon mà, nếu không phải thì tại sao cha lại ăn nhiều như vậy chứ?”

Lưu Phong nhìn thằng bé một lượt, hắn định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tiểu Mãn rất thông minh sớm muộn nó cũng sẽ hiểu ra, chuyện của hai cha con Cao thúc một người ngoài như Lưu Phong không nên can thiệp vào.

“Cũng có thể ông ấy thích đồ ăn của mi nên lúc nào cũng cảm thấy ngon. Còn cái mõm của ta nó sang chảnh lắm, không ăn hợp khẩu vị thức ăn của mi.”

“sang chảnh là gi?” Tiểu Mãn ngơ ngác

Lưu Phong rút thanh kiếm cùng mấy miếng thịt trên bếp xuống. Cắt nó thành vài miếng to bằng lòng bàn tay đem nó cho Tiểu Mãn.

“Mõm của ta chỉ phù hợp với những loại thức ăn như vậy thôi”

Tiểu Mãn cắn một miếng cảm thấy được mùi thơm và vị ngọt của thịt, tấm tắc khen:

“Ngon thiệt, hóa ra đây là sang chảnh đó hả? Nếu Tiểu Mãn ăn thứ này cũng sẽ sang chảnh giống đại ca đúng không?”

Lưu Phong há miệng đớp một miếng: “Đương nhiên, người có bản lĩnh như ta, đương nhiên phải ăn uống sang chảnh như vậy rồi.”

Măm Măm!

Tiểu Mãn nhìn Lưu Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Mà hôm qua đại ca nói sẽ dạy Tiểu Mãn bản lĩnh cơ mà, hôm nay có thể dạy chưa?”

Lưu Phong suýt quên béng việc này, ai bảo người lớn phải làm gương cho con nít. Hắn phải giữ lời hứa của mình chứ. Nhưng Nghịch Hành Khí Công lẫn Mai Hoa Kiếm Phổ không thể dạy một hai ngày là xong, chưa kể tuổi của Tiểu Mãn còn nhỏ đối với những văn tự cao xa chắc chắn không dễ tiếp thu.

“Muốn có bản lĩnh như ta thì đơn giản lắm, mi muốn học thì ta sẽ dạy!”

“Thật sao, Tiểu Mãn rất muốn học bản lĩnh, đại ca nói cho Tiểu Mãn đi!”

“Làm như ta này” Lưu Phong cười mếu “chỉ cần ngươi lúc nào cũng vui vẻ, chắc chắn sẽ có bản lĩnh như ta?”

Tiểu Mãn miễn cưỡng bắt chước bộ dạng mắc cười của Lưu Phong, nhưng hiển nhiên nó không dám tin bài tập này sẽ khiến nó có được bản lĩnh như thần tượng của mình.

Không tin sao?

Tiểu Mãn lắc đầu. Lưu Phong lập tức bún vào trán thằng bé một cái đau điếng. Khi thằng bé sắp khóc rống lên, hắn liền dùng tay cù léc thằng bé khiến nó cười trong nước mắt. Hiển nhiên cơn đau qua đi nhưng vụ này không giống bài tập nghiêm túc mà giống như đang trêu tức thằng bé vậy.

“Đau không?”

Tiểu Mãn gật đầu sau đó lại lắc đầu tựa hồ không biết diễn tả như thế nào. Lưu Phong biết rõ khi cười người ta sẽ quên đau đớn, sống lạc quan yêu đời thì cuộc sống của hắn luôn màu hường. Dù có lên núi đao cũng được coi như đặt chân lên thiên đường. Lăng trì xử tử cũng giống một dạng mát xa hạng nặng.

“Bài tập này không khó, mi còn nhỏ làm sao hiểu được sự cao siêu bên trong. Nhưng hãy tin một người đẹp trai như ta đi. Chắc chắn một ngày nào đó mi cũng sẽ có bản lĩnh cao siêu hơn cả ta nữa?”

“Vậy thì ngày nào Tiểu Mãn cũng cười, nhất định sau này sẽ giống như Lưu đại ca?”

Sau khi thông não cho thằng bé, Lưu Phong đã hoàn thành lời hứa bậy bạ của mình.

Đánh chén xong xuôi hắn nấu lại nồi cháo cho Cao Thúc, đề phòng khi ông ấy đói còn có thứ bỏ vào bụng.

Ngày hôm sau.

Không khí ở trong thôn vẫn ồn ào như hôm qua, không phải lại có yêu tinh nào quấy phá nữa chứ. Tỷ như đồng bọn của con chuột bệnh hoạn tối qua. Lưu Phong tiến lại gần mới vỡ lẽ, ông chủ Giang sẽ không ở lại đây khai thác mỏ khoáng nữa.

Đây là một tin sock đối với người dân trong thôn, vì nơi này khô cằn, bọn họ sống dựa vào mỏ khoáng là chính. Giờ này ông chủ Giang rời đi, vậy mấy chục miệng ăn trong thông người nào sẽ đút vào. Càng nghĩ lại càng bế tắc.

“Lưu thiếu hiệp đến rồi!”

“Lưu hộ vệ, xin hãy nói khéo với ông chủ Giang, ông ấy mà rời đi thì chúng tôi biết phải làm sao đây!”

“Đúng rồi, Lưu hộ vệ xin hãy nói giúp một câu.”

Đứng trước đám người sắc mặt bí xị, Lưu Phong quả thật không biết nên làm thế nào, hắn đâu phải người dân ở đây cơ chứ. Ông chủ Giang đã muốn rời đi, hắn chẳng rảnh háng mà đi ngăn cản. Còn vụ tiền bạc thì đêm hôm nọ hắn đã trộm một đống bảo thạch làm của riêng chẳng lo chết đói.

Nhưng đang đóng vai người của công chúng, Lưu Phong vẫn nên phát ngôn theo đúng kịch bản

“Mọi người yên tâm, ta sẽ nói khéo với ông chủ!”

Bên trong căn nhà của Thương Đoàn Giang Anh

Mọi người đang thu dọn đồ đạc vào những khối hành lý. Ước tính phải dùng đến năm chiếc xe ngựa mới chuyển đi hết. Người chạy ngược kẻ chạy xuôi, không khí dường như đang rất khẩn trương.

Cũng phải thôi Quản Gia mắt ếch đang chống nạnh gáy toang toác đốc thúc thì đám gia nhân đâu dám chậm trễ. Phía bên kia Tô Anh đang cố gắng hú hí với mấy cô thôn nữ trước khi một đi không trở lại.

Ông chủ Giang đang ngồi đếm tiền trong phòng lớn, lão đếm đi đếm lại cảm thấy có gì đó không đúng. Khi Lưu Phong bước vào , lão lập tức khua tay vơ vét nắm tiền vào trong bao, động tác không khác gì một tông sư đang múa Thái Cực Quyền với tiết tấu nhanh.

“Lưu hộ vệ đến rồi, thật là đúng lúc! Ta cũng đang định sai người đi gọi cậu đây.”

Lưu Phong tất nhiên đến sớm bởi hắn còn nhớ vụ 50 đồng tiền vàng mà ông chủ Giang đã hứa sau khi hắn lo vụ con chuột.

Lưu Phong xoa đôi bàn tay cười hì hì

Ông Chủ Giang lập tức hiểu ý, làm ăn với những người thật thà như Lưu Phong khiến ông rất vừa ý. Chửa kể, tối hôm qua còn phát sinh thêm sự việc khiên ông vô cùng vui mừng.

“Đây rồi đây rồi” Ông chủ giang cầm túi tiền trên tay đưa cho Lưu Phong, ông nói: “Phần của cậu tôi đã chuẩn bị sẵn. Không thiếu một xu đâu nhé.”

Lưu Phong chẳng thèm đếm lại bởi như thế khác nào không tôn trọng ông chủ. Hắn lập tức đem nó cất vào trong người. Lúc này nhìn lại ông chủ Giang, thấy khuôn mặt của ông ta vẫn còn sự vui mừng, năm mươi đồng vàng đối với Lưu Phong chẳng phải thứ gì to tát, nhưng nếu đem nó cho người trong thôn, chắc chắn có thể đổi đời a. Vậy mà ông chủ Giang vốn ham tiền là thế lại không chút lưỡng lự mà đưa cho Lưu Phong, chuyện này cũng rất đáng ngạc nhiên.

“Ông chủ mất tiền mà trông vẫn còn tươi tỉnh quá nhỉ?”

Ông Chủ giang đưa hai tay ôm bụng, ngửa mặt lên cười hắc hắc

“Khà khà, không vui sao được, chuyện này cũng nhờ Lưu hộ vệ cả đấy. Trong con chuột béo hôm qua có Yêu Hạch, món đồ này rất có giá trị a. Nếu đem nó vào trong thành có thể thu được hai hòm vàng chứ chẳng ít.”

Lưu Phong nghe vậy thì há hốc mồm, gã hỏi lại: “Yêu hạch, hai hòm vàng?”

Ông Chủ Giang híp mắt cười hề hề

“Lưu Hộ vệ không cần phải giả vờ như vậy, bậc cao thủ như cậu khi giao đấu chắc hắn nhận biết con chuột kỳ lạ đó không giống loại bình thường, bên trong chắc chắn có yêu hạch. Nhưng có lẽ với thực lực của cậu không coi nó vào mắt nên mới cố ý đưa cho ta.”

Bỗng nhiên giọng nói của ông ta nhỏ lại.

“Chưa kể móng vuốt và lớp vảy trên bàn chân vô cùng cứng chắc, nếu đem bán nó thì giá trị thu được cũng không nhỏ. Ăn đứt một năm đi đào khoáng thạch.”

“Một năm đào khoáng?”

Ông Chủ giang làm vẻ mặt đắc ý, lão cảm khái phát biểu: “Chứ sao, một năm ta ở đây đào khoáng bỏ túi được có hơn ngàn lượng là nhiều, đằng này sau một đêm bỗng nhiên thu được một món quá hời. Cho nên sau vụ sự cố ở mỏ khoáng, ta quyết định không ở lại đây nữa.”

Lưu Phong nghe thấy trong người có yêu hạch thì tiếc lắm, hắn từng nghe món đồ đó sẽ làm tăng thực lực của con người. Bất quá hắn cũng không mặt dày đòi lại.

“Ừ? Ông chủ giang hiểu ý thì tốt lắm, tôi không cần giải thích nhiều, nói thật cái yêu hạch bé xíu đối với tôi cũng chẳng đáng giá là bao. Nhưng ông có được món đồ tốt như vậy cũng nên biết ý chia sẻ với mọi người chứ.”

Ông chủ Giang tặc lưỡi:

“Chuyện đó tôi đã thu xếp xong, sang nay cho lão Phú thưởng mỗi người một đồng tiền vàng làm vốn rồi đấy. Nhưng sau đó bọn họ lại dùng chúng để đổi lấy lương thực, cậu xem hàng hóa của chúng tôi đã thanh lý hết rồi. Tôi làm như vậy cũng coi như không thẹn với lòng a.”

Lưu Phong vẫn còn đang suy tính, bây giờ ông chủ Giang đi rồi, sau này hắn cũng không còn cơ hội kiếm chác, nghĩ đến mà buồn đứt ruột.

“Lưu hộ vệ, tôi thấy cậu có bản lĩnh không tệ, ở lại nơi này chỉ uổng phí tài năng chi bằng cùng ta về Thiên Phổ thành ta nhất định không bạc đãi cậu.”

Ông chủ Giang ngỏ lời khiến tâm tình của Lưu Phong quay ngoắt 180 độ, hắn cũng chưa được nếm mùi vị của các cô nương ở Thiên Phổ a. Lời mời này có sức hấp dẫn đấy. Lưu Phong trong lòng nóng vội muốn rời đi ngay nhưng hắn vẫn giả bộ làm ra vẻ suy tư.

“Ông nói cũng có lý, đi nhiều biết nhiều có lẽ Thien Phổ thành là một nơi dừng chân lý tưởng để tôi trổ hết tài nghệ. Nhưng mà, người dân ở nơi đây cùng ông làm việc đã lâu chẳng nhẽ ông không cảm thấy bản thân mình rời đi thi cuộc sống của bọn họ sẽ ra sao?”

“Lưu hộ vệ quả là người có tình có nghĩa, bằng vào câu nói này của cậu tôi sẽ trả công cho cậu giá cao” Ông Chủ Giang gật gù: “Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, ta cũng phải rời khỏi thôn vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn. Sự xuất hiện của cậu theo ta thấy là một điềm báo tốt lành. Cậu nghĩ mà xem ta ở đây lâu như vậy cũng chỉ làm họ có thứ bỏ bụng, cậu vừa xuất hiện đã cho mọi người ăn hai bữa thịt no nê. Theo ta thấy người có thể giúp bọn họ không phải là ta mà là cậu mới đúng.”

Lưu Phong nghe không lọt tai chút nào, nói như vậy khác nào ông chủ Giang đang đẩy trách nhiệm sang cho hắn. Tưởng trong đầu của lão chỉ toàn mỡ ai ngờ cùng có ít chất xám nha. Nhưng Lưu Phong đâu dễ buông tha cho lão như vậy, hắn nói

“Ta chỉ là kẻ phàm phu, một con dao cùn. Cũng may có bậc đại trí như ông chủ Giang nhìn xa trông rộng thấy được bản lĩnh của tôi nên mới mài dũa khiến nó trở nên sắc bén. Thú thực việc này không có ông chủ Giang ra tay thì tôi cũng không nghĩ ra chủ ý.”

Đậu phộng, nghe một người bản lĩnh như Lưu Phong khen ngợi, ông chủ Giang cũng cảm thấy lâng lâng. Hắn nói đúng, không có mình thì gã làm sao làm lên chức đội trưởng, không làm chức đó thì mãi mãi cùng là một miếng sắt han gỉ mà thôi.

Ông chủ Giang cũng không ngờ được Lưu Phong bản tính lười suy nghĩ mới lôi ông ta vào xử lý chuyện này, Đồng ý rằng người trong thôn rất tôn trọng Lưu Phong, thậm chí có người sùng bái hắn. Lưu Phong không muốn cứ như vậy mà rời đi.

“Không ngờ Lưu hộ vệ có bản lĩnh cao mà nói chuyện cũng rất khiêm tốn” Ông chủ Giang chép miệng: “Chẹp, cậu đã có lòng như vậy ta cũng sẽ góp sức một phen.”

“Vấn nạn hiện nay của thôn Vân Hà là đất canh tác trở nên khô cằn, mặc dù ở gần nguồn nước nhưng mực nước lại quá thấp không thể dẫn lên bờ. Hồi ta đi buôn ở phía nam có thấy người ta dùng gỗ đóng thành hình tròn như bánh xe, lợi dụng dòng chảy để dẫn nước lên chỗ cao. Nhưng ta lại không biết cách chế tạo cho nên cũng không có bàn bạc với bọn họ”

Lưu Phong nghe đến đây thì hắn đã hiểu lờ mờ. Ở thế giới hiện đại cũng có nơi người ta dùng bánh xe để dẫn nước, Cách thiết kế gần giống với bánh xe đạp. Hắn có thể dùng kiến thức ở kiếp trước để giúp Cao Thúc và người trong thôn lấy nước lên bờ mà không cần tốn quá nhiều sức. Nhưng mà hắn sẽ phải dùng não, chuyện mà hắn không thích chút nào.

“Được đến đâu hay đến đó, cứ làm thử một chiếc bánh xe xem thế nào đã.!”

“Tốt, vậy ta cũng sẽ ở lại vài ngày, mấy con ngựa Lưu hộ Vệ có thể dùng thoái mái.”

Lưu Phong gật gù, xem ra ông chủ giang không phải con người vô cảm, tuy hơi ham tiền nhưng bản chất vẫn còn ok lắm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.