Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 75: Sơn Trại Giam Lỏng

Ăn Hành Tại Dị Giới

75 Chương 75: Sơn Trại giam lỏng

Tên thủ lĩnh sơn tặc cũng không vừa, hắn cắt cử hai người ở lại trông chừng nếu phát sinh dị biến sẽ lập tức chạy về đại bản doanh thông báo.

“Bên chúng tôi có hai người được đi ăn tối cùng trại chủ, vậy thì chúng ta ở đay cũng không thể ăn uống sơ sài được.”

“Hai vị đại ca, mời qua bên này ăn thịt uống rượu.”

Nhưng hai tên này lại không sáng dạ như thủ lĩnh, bị thương đoàn gạ gẫm đến ăn uống. Thái độ lồi lõm của ông chủ Giang khiến hai gã sơn tặc không chút đề phòng.

Nghĩ cũng tủi thân, chọn ai đến canh không chọn lại chỉ đích danh đúng hai người nằm đất phơi sương. Giờ cò người mời gọi uống rượu thịt sao lại không đồng ý cơ chứ. Chưa kể hai con tin bị bắt đi rồi lại còn có một thiếu gia nữa, thương đoàn chắc chắn không dám làm liều.

Hai gã sơn tạc vừa kịp đặt mông xuống liền bị bàn tay của ông chủ giang giáng cho hai gõ vào đầu. Tuy đòn thế không khiến bọn họ bất tỉnh nhưng với thân hình nặng một tạ hai của ông chủ Giang, dư sức chế phục hai tên sơn tặc.

Nhét giẻ vào mồm bọn chúng, gia nhân thương đoàn Giang Anh lập tức khai thông một con đường nhỏ xuyên qua đụn đất đá chắn ngang. Trở về Thiên Phổ thành ngay trong đêm.

Sơn trại.

Sau khi sút Lưu Phong và Tô Anh vào trong căn nhà gỗ để giam giữ, tên thủ lĩnh lập tức trình báo sự việc với trại chủ. Nghe giọng nói oang oang bên ngoài, dường như vị trại chủ không hài lòng với kết quả nhận được.

“Đồ đần độn, ta bảo ngươi cướp tiền tài, cướp sắc về đây. Sao ngươi lôi cho ta hai thứ của nợ đó về làm con kẹc gì?”

Thủ lĩnh đầu trọc phân trần

“Trại chủ yên tâm, một trong hai người kia là cậu ấm của thương đoàn, đoàn trưởng sẽ không bỏ mặc hắn ta đâu. Trời cũng tối rồi, vậy nên sáng mai chúng sẽ tự động mang tiền tới chuộc người chúng ta không cần tốn sức.”

Trại chủ hừ lạnh

“Ngươi nói nghe hay lắm, nhưng chắc gì đó đã là cậu ấm, ngộ nhỡ bọn chúng lẻn qua hẻm núi ngay trong đêm, có phải chúng ta tay trắng rồi không?”

“Trại chủ, cậu đừng quá lo lắng, cậu ấm này được vỗ béo ba vòng như một, da dẻ mịn màng trắng trẻo tuyệt đối không sai. Thuộc hạ cũng đã sai người canh chừng đám người thương đoàn, nếu có biến sẽ chạy về báo ngay. Với tốc độ di chuyển chậm của chúng thì người của chúng ta vừ đuổi vừa hút thuốc lào cũng đuổi kịp.”

“Thôi được, ta tạm tin tưởng những lời của ngươi vừa nói. Nhưng nếu có sai sót gì xảy ra, ta sẽ trừng phạt không nương tay!”

“Còn bây giờ, dẫn mang cho ta vài nữ nhân nhiều nước, để bổn trại chủ giải khát nào!”

Cùng lúc đó, bên trong nhà chứa củi Lưu Phong cùng Tô Anh đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi, ánh mắt của họ đột nhiên trở nên vô hồn như bị thứ gì đó xâm chiếm.

“Lưu hộ vệ, ngươi có thấy những gì mà ta đang thấy không?”

“Chẹp chẹp…Giờ đã hiểu vì sao ta lại không chống đối khi bọn chúng bắt chúng ta rồi chứ.”

“Lưu hộ vệ quả là người nhìn xa trông rộng.!”

Hai người chưa nói chuyện với nhau bao lâu vậy mà biểu hiện của họ đều giống nhau từng chút một, hai mắt đờ đẫn, miệng không đóng lại được để nước miếng vô thức chảy ra.

Nguyên lai phía đối diện có vài nữ nhân ăn mặc hở hang để lộ ra khe rãnh huyền thoại, trên làn ra trắng ngần trước ngực còn lốm đốm những mảng hồng hào do vết răng cắn nhẹ. Những nữ nhân đầu tóc không còn được chỉn chu, trông thật gợi dục.

Nếu như không bị trói ở cột nhà, nhất định hai người đã nhào tới một phen.

Bất quá các nữ nhân đều đã hoảng sợ, không thèm đáp lại những lời nói ong bướm của Tô Anh, bọn họ cứ ngối xích lại gần nhau chui rúc trong một góc phòng.

Cánh cửa căn nhà gỗ đột nhiên mở toang ra, tên thủ lĩnh đầu trọc cùng hai tên thuộc hạ lầm lì bước vào. Dùng ánh mắt dâm dê nhìn qua mấy nữ nhân đang run rẩy trốn trong góc.

“Hình như hôm nay có được hai con hàng mới, lôi ra ngoài cho trại chủ đánh chén đi.”

Mỗi người túm tóc hai nữ nhân lôi ra bên ngoài để lại một tràng la hét inh ỏi.

“Đừng lại gần… làm ơn… tha cho tôi.”

“Á.. Đừng.”

“Cứu tôi với, tôi không muốn….Ái”

Đột nhiên có một nữ nhân dùng hàm răng của mình cắn vào tay của tên sơn tặc, máu chảy ròng ròng trên mặt đất. Đay là hành động hết sức liều lĩnh và kết quả ăn ngay một cái bạt tai văng vào góc nhà.

“Mẹ nó, sướng không biết hưởng để xem lão tử xử mi như thế nào.”

Tên sơn tặc tức quá vội túm tóc nữ nhân dập mạnh vô cột gỗ khiến cô nàng lập tức bất tỉnh, gã đang định phang thêm vài cái thì có người can ngăn.

Bất ngờ thay, người này không phải thủ lĩnh đầu trọc mà là một trong số các nữ nhân trốn ở bên trong.

“Đừng đánh nữa, hôm nay… để tôi …phục vụ trại chủ đi”

Giọng nói nhỏ dần nhưng đủ để mọi người trong phòng nghe rõ nội dung, nhất thời phòng củi tràn ngập trong sự im lặng, hướng sự chú ý về phía nữ nhân. Có người tình nguyện để trại chủ hành hạ xác thịt ư?

“Hờ, cuối cùng đã lộ bản chất dâm loạn rồi, lâu ngày không được phịch nên nhớ mùi nam nhân phải không?” tên thủ lĩnh ngửa mặt cười lớn: “Nhưng hôm nay trại chủ chỉ thích mọng nước thôi, khô héo như mi thì phải để bọn ta gặm nhấm.”

“Không thử làm sao biết, trại chủ ăn mãi một món cũng chán rồi, hôm nay để ta làm ngài ấy thay đổi khẩu vị.”

Tên thủ lĩnh đầu trọc ngẫm nghĩ một hồi: “Cũng được, nghe lời vậy là tốt, ta cũng không muốn làm trại chủ mất hứng, vậy nên mấy con hàng cũ thôn não cho con hàng mới đi. Bằng không trại chủ nổi điên vì những hành động vừa rồi, các ngươi chết không được yên đâu.”

Vậy ra nữ nhân cắn người là hàng mới nên bị đánh để dằn mặt, còn người tự nguyện rời đi dáng bộ bình thản hơn dường như đã quen với công việc ở đây, nhìn làn da xanh xao không có sức sống, những trận đòn vẫn còn hiện hữu trên da thịt cho thấy cô không sung sướng gì khi đối mặt với sự tra tấn của trại chủ. Hành động này có lẽ vì cứu người mới khỏi trận đòn.

Lưu Phong ngẩng đầu nhìn lên chợt thấy người phụ nữ đó quen quen.

“Là cô ta, nhưng sao lại già nhanh đến vậy?”

Chưa kịp mở miệng hỏi han thì Tô Anh đã đánh tiếng với thủ lĩnh.

“Các ngươi bảo ta đến gặp trại chủ để ăn uống, sao không thấy người cũng chẳng thấy đồ ăn?”

Tiếng bụng reo ùng ục của Tô Anh làm tên thủ lĩnh cười khẩy, gã cúi xuống trước mặt Tô Anh véo má mấy cái làm tiểu thiếu gia nhăn nhó.

“Đồ ăn mặn thì không, nhưng hoa quả thì có đấy!”

“Hoa quả cũng được, ta đang đói! Ta mà sụt cân thì các ngươi sẽ nhận được ít tiền a, vậy nên hãy chăm bẵm ta cho tốt.”

Tức thì, Tên thủ lĩnh liền vung nắm đấm giáng thẳng vào mặt Tô Anh, khiến mặt mũi của hắn xị lại ngay lập tức, miệng không ngừng khóc um lên.

“Ăn quả đấm, bị hoa mắt… Ngươi muốn ăn mấy cái!”

Lưu Phong nhìn thấy mà ớn lạnh, mũi của Tô Anh bị gãy mất rồi thì phải, máu cam chảy hòa lẫn nước mắt, hắn không dám nhìn cũng không dám mở miệng.

“Hắn ta no rồi đấy, còn ta thì đang giảm béo cho nên bữa hôm nay miễn đi!”

Thủ lĩnh sơn tặc cười khẩy

“Coi như người biết điều.”

Cánh cửa nhà gỗ đóng lại, Lưu Phong mới thở phào nhẹ nhõm, sau bao lần bị ăn đấm hắn đã rút ra chút kinh nghiệm. Gã quay sang hỏi Tô Anh nhưng gã đã sợ quá nên ngất đi lúc nào không hay. Nhưng cái mông của hắn lại không ngủ liên tục bĩnh ra bên ngoài trong vô thức.

“Phắc! sao ta lại phải ở gần cái đống dơ bẩn này cơ chứ.”

Hai tay bị trói vào cột, kế bên là một cục hôi hám. Lưu Phong chỉ biết gào lên

“hôi quá, hôi quá… có người bĩnh ra quần rồi”

“có ai ở bên ngoài không? mau hộ giá gộ giá.”

Vừa yên lặng được hồi lâu, trong phòng lại phát ra âm thanh kêu gào, hai gã sơn tặc đứng ở ngoài lập tức chĩa mõm vào bên trong.

“Kêu cái lone gì thế, im lặng cho ta coi.”

“Giở trò làm loạn coi trừng bị trại chủ tẩn cho một trận đấy!”

Lưu Phong gây ra sự chú ý hiển nhiên có sự chuẩn bị trong lòng.

“Tên béo bĩnh ra quần rồi, hôi quá… mau cho ta đi sang chỗ khác, không thì ta chết mất!”

Một tên sơn tặc cầm theo thanh đao đưa mũi đánh hơi trong không khí. Quả nhiên cảm thấy có mùi thơm thoang thoảng.

“Kệ nhà ngươi, cho ngươi tận hưởng quà tặng từ chỗ người thân của mình.”

Lưu Phong lại cuống quýt khi tên sơn tặc chuẩn bị rời đi.

“Ấy, ta thì không sao nhưng mấy người nữ nhân, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm bị thân thể của họ bị nhiễm mùi khó ưa này sao. Nghe nói các người còn định gặm nhấm bọn họ, nghe mà mất vệ sinh quá, bị một đám sơn tặc quê mùa như vậy giam giữ chắc ta chết vì nhục mất.”

Chẳng hiểu tên sơn tặc nghĩ gì, chỉ thấy hắn quay lại cởi trói cho Lưu Phong và Tô Anh ra khỏi chiếc cột gỗ.

“Ngươi nói cũng có chút hợp lỗ tai, một bọn cướp văn minh không thể ăn uống mất vệ sinh như vậy được. Mà sao tên này lại nhát gan đến mức bĩnh ra quần được”

Lưu Phong được thả ra, lập tức thở dài tâm sự

“ai mà biết, chắc là do cách trói dây của ngươi không đúng kỹ thuật, đụng chạm vào yếu huyệt nào đó nên khiến bụng dạ của hắn không thể kiểm soát. Nếu có cơ hội các ngươi cũng nên học thêm một khóa tập huấn nghề nghiệp.”

Nghe Lưu Phong nói nhảm, tên sơn tặc nửa hiểu nửa không. Sau đó lại trói Lưu Phong vào cột nhà.

“Ta dẫn tên này giam ở trong ao nước, tha hồ bĩnh ra quần mà không ảnh hưởng gì . Còn ngươi thì ngoan ngoãn ở đây, đừng có gây loạn thêm nữa. Trại chủ là người lãnh khốc, ổng mà tức điên thì ngươi bị lăng trì giữa trời nắng, lúc đó đừng trách ta không nói trước.”

Tên Trại chủ chẳng lẽ lợi hại như vậy? có hàng chục kẻ dưới chân xem ra bản lĩnh không nhỏ. Lưu Phong cảm thấy mình đánh lạc hướng để ông chủ Giang rời đi trước là đúng, bởi vì với nhân số của sơn trại thì hắn không thể nào đối phó. Nhưng giờ hắn và Tô Anh mới là người nên lo lắng cho sinh mạng của mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.