Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 77: Bại Lộ

Ăn Hành Tại Dị Giới

77 Chương 77: Bại lộ

Lưu Phong trà trộn vào hàng ngũ bọn sơn tặc cảm thấy bản thân mình rất an toàn, ít nhất là qua đêm nay sẽ không phát giác sự việc nào ngoài ý muốn, nếu có bị phát hiện thì sáng hôm sau mới cho người đuổi theo kẻ bỏ trốn. Đến lúc đó Lưu Phong sẽ chỉ bọn chúng đi theo hướng ngược lại, như vậy thì đám người Tô Anh cùng thương đoàn đã cao chạy xa bay.

Lưu Phong ngồi xổm trên chòi cười đắc ý bởi trí tuệ siêu việt của mình, chưa bao giờ lừa người khác dễ dàng như vậy.

Nhưng lại có sự việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát, Lưu Phong không hề biết rằng trại chủ không ngủ qua đêm với nữ nhân đến sáng. Sau khi xoạc xong bốn nữ nhân, gã sai người dẫn chúng về kho chứa củi.

Đám sơn tặc nhìn trộm đã rời khỏi vị trí, sau khi trại chủ húp no nê, giờ đến lượt bọn chúng gặm nhấm. Song khi chúng chạy hùng hục tới kho chứa củi, lại không thấy gã ba đê đứng ngoài canh gác. Chìa khóa kho củi không tìm được thì làm sao sàm sỡ nữ nhân.

Ôi cơn nứng xông lên tận óc khiến chúng không kiềm chế được hành động, tìm không ra gã ba đê liền phá cửa xông vào.

Bất ngờ thay, chỉ thấy thân hình trần chuồng của gã ba đê ở cột nhà, toàn bộ nữ nhân và con tin đã biến mất.

“Xảy ra chuyện gì? Bọn chúng đâu cả rồi?” tên thủ lĩnh đầu trọc đang hăng máu, sút vào tên ba đê canh cửa.

Gã lắp bắp nói

“Chúng … chạy rồi.”

Tên thủ lĩnh còn giữ được bình tĩnh, gã vội dẫn người ra ngoài ao nước tìm kiếm Tô Anh để cứu vãn tình thế, bất quá mặt ao phẳng lặng không có một bóng người.

“Bọn khốn khiếp, ta bảo các ngươi canh chừng chúng cẩn thận, mắt mũi các ngươi làm gì vậy hả.”

Giọng quát tháo tựa hồ phát ra tia lửa, đám sơn tặc đang nứng thì xẹp xuống ngay lập tức, ai mà ngờ được sẽ có chuyện bỏ trốn cơ chứ.

“Còn đứng ngây ra đó à…Lật tung mọi ngóc ngách cho ta.”

Tiếng xôn xao bên kho chứa củi vọng tới, Lưu Phong biết rõ tình hình đang rất loạn, hắn thì không ngại đổ thêm dầu vào lửa a. Lưu Phong tụt xuống căn chòi, ước lượng Tô anh đã rời đi một quãng xa, hắn ung dung đi tới mấy căn phòng nghỉ, đem mấy ngọn đuốc đốt cháy toàn bộ.

Xong xuôi hắn cầm nắp nồi gõ leng keng, chạy loạn khắp sơn trại.

“Cháy rồi, cháy rồi… mau dập lửa… mau dập lửa.”

Mấy căn nhà gỗ đột ngột bốc cháy nghi ngút, khắp khu vực xung quanh bừng sáng soi rõ mọi ngóc ngách trong sơn trại. Nhiệt lượng bỗng nhiên tăng đột biến khiến toàn bộ sơn tặc chạy ra khỏi giường ngủ, một vài gã còn chưa kịp vứt gối nằm cứ thế chạy ù ra bên ngoài.

Chỉ thấy khói lửa mịt mờ xâm chiếm không gian. Thủ lĩnh sơn tặc đã toát mồ hôi hột, con tin cùng nữ nhân chạy trốn, giờ này sơn trại còn xảy ra hỏa hoạn, trại chủ mà biết chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình.

Mà cái thớt để trại chủ trút giận chính là thủ lĩnh sơn tặc.

“Mau dập lửa!”

Gã mở miệng thét lớn, liên tục sút mấy tên sơn tặc đứng bên cạnh.

Lưu Phong vừa phóng hỏa xong, lại đi gõ leng keng báo hiệu, đến cuối cùng lại tham gia xách nước đi dập lửa. Thái độ làm việc của hắn rất tích cực nên người khác không nghi ngờ gì. Bất quá chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, hắn chỉ múc nửa xô nước, khi chạy đi dập lửa còn cố tình ngáng chân mấy đồng nghiệp khiến bọn chúng lăn quay.

Ai mà trách được, là do hắn quá hốt hoảng nên luống cuống chân tay mà thôi.

Hơn nửa canh giờ sau mà lửa vẫn không giảm chút nào trong khi ao nước đã vơi hơn phân nửa, nhà thì không có nước để dập lửa, còn sân bãi đã hóa thành vũng bùn từ lâu.

“Thôi bỏ đi, đừng phí công vô ích nữa.!”

Từ căn nhà chính điện xuất hiện một nam tử râu xồm, bên ngoài khoác bộ áo ngủ tơ lụa, nhìn nhà bốc cháy mà không biểu hiện chút cảm xúc. Găp cảnh này mà vẫn giữ được tâm lý ổn định, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

“Trại chủ, tiểu nhân có tội.” Thủ lĩnh đầu trọc mở lời đầu tiên, lập tức quỳ gối trước mặt trại chủ.

“Trại chủ!” đám sơn tặc hùa theo.

Hán tử râu xồm phất tay.

“Cháy nhà là do các ngươi không cẩn thận, mỗi người vả mặt người thân của mình 100 cái”

“Riêng thủ lĩnh vả hai trăm cái!”

“Mai xây lại cái mới là được!”

Thủ lĩnh đầu trọc run rẩy nói.

“Bẩm trại chủ, không chỉ có nhà bị cháy mà mấy nữ nhân và hai con tin thuộc hạ mang về đã bỏ chạy rồi ạ”

Lúc này trại chủ râu xồm mới miễn cưỡng mở mắt, dường như câu nói này đâm trúng vào tâm lý của lão. Sắc mặt đang từ bình thản đột nhiên nhăn nhó một cách hung tợn. Đôi lông mày dựng ngược lên khiến hai nhãn cầu lồi hẳn ra bên ngoài, ánh lửa còn phảng phất bên trong khiến lão giống hệt như một con mãnh thú mới xổng chuồng.

“Nữ nhân bỏ chạy, các ngươi còn ở đây tám chuyện… còn không mau đuổi theo mang bọn chúng về đây!”

“Bẩm thành chủ, thế còn sơn trại ạ” thủ lĩnh đầu trọc run rẩy.

“chỗ ngủ của các ngươi cháy thì mắc mớ gì đến ta. Sáng mai mà không tóm được mấy kẻ bỏ trốn, đừng có vác mặt về đây gặp ta.”

Tiếng gào thét như chúa tể muôn loài, Lưu Phong gặp qua vô số nhân vật tai to mặt lớn, nhưng người có thể hình và nội lực khủng bố như vậy hắn cũng mới thấy lần đầu. Nhưng dù có ghê gớm thế nào hắn cũng không sợ, bởi đã có bề trên gánh vác.

Thủ lĩnh đầu trọc vội dẫn đám thuộc hạ, cầm đuốc, binh khí lập tức tràn ra bên ngoài như ong vỡ tổ. Lưu Phong lẳng lặng chạy theo bọn chúng .

Khu vực đầu tiên lọt vào tầm ngắm chính là thương đoàn ở khe đá, nếu con tin chạy trốn sẽ gặp đám người ông chủ Giang đầu tiên.

Khi ánh đuốc đi tới đụn đá chắn đường đã không thấy người của thương đoàn ở đó, chỉ còn hai tên sơn tặc đang bị trói bên hòn đá,

“Thương đoàn đâu rồi?”

“Bẩm… bẩm thủ lĩnh, bọn chúng cậy đông người đã cưỡng chế chúng tôi rồi thoát khỏi khe đá rồi ạ”

Lại thêm một tin sét đánh, hóa ra tên chủ thương đoàn lại không hề quan tâm tính mạng con trai mình. À không, có thể bọn chúng đã giăng cái bẫy từ trước để đánh lừa mình, vụ giao hai con tin một cách dễ dàng như vậy hóa ra lại là một quả lừa để câu giờ cho toàn bộ thương lái đi qua.

Biết vậy ta đã cướp nhanh cho rồi, lại nghe tên của một cái thằng giả ngu nữa chứ.

“Con mẹ nó, ta mà bắt được nhất định phải lột da bọn mày.”

Lưu Phong mút ngón tay suy nghĩ, giờ này có hỏa tốc đuổi theo thương đoàn dù bắt kịp thì đã đến phạm vi Thiên Phổ thành, chưa kể trời đang tối muốn tìm người đâu phải dễ, bọn sơn tặc mang nhiều đuốc đi theo chắc chắn ông chủ Giang sẽ tìm chỗ nấp ngay.

Yên tâm rồi, về sơn trại kiếm chác chút đỉnh rồi chuồn lẹ thôi.

Mặc kệ thủ lĩnh sơn tặc tìm kiếm trong vô vọng, Lưu Phong lén lút trở về sơn trại. Lửa đã dịu lại đôi chút, nhưng than hồng vẫn còn đó. Khu vực xảy ra hỏa hoạn là gian phòng nghỉ của sơn tặc, còn hai khu nhà nguyên vẹn vẫn không có tổn hại. Lưu Phong đoán chắc một nơi sẽ là kho chứa của,, một khu biệt viện lớn là nơi nghỉ của Trại chủ.

Phải công nhận một điều, Trại chủ rất có bản lĩnh chỉ cần ho một tiếng mà đám thuộc hạ đều tháo chạy ra ngoài tìm kiếm, thành ra trong sơn tại lúc này có phần vắng lặng. chỉ còn mấy tên sơn tặc ngủ quên lúc thoát ra ngoài thì đã bỏng nặng, giờ này đang ngồi dưỡng sức.

Còn bốn nữ nhân hôm nay bị trại chủ đóng gạch nữa chứ, tình trạng này lết không nổi khỏi ngoại vi sơn trại.

Quả là một trại chủ ghê gớm.

Cũng may phang bống người một đêm hắn ta có vẻ đuối sức nên tắt đèn đi ngủ rồi.

Lưu Phong lặng lẽ đi về phía biệt viện còn lại kiếm trác chút tài vật có giá trị.

Chùm chìa khoá do tên ba đê nắm giữ đã bị Lưu Phong quăng đi xó xỉnh nào không rõ nữa, bất quá hắn cũng không phải nhọc công tìm kiếm, bởi vì ổ khóa đã bị phá vỡ cửa phòng mở toang hoang như đang mời gọi hắn vào xơi.

Lưu Phong ngẫm nghĩ một lúc, ổ khóa bị vỡ do có người cố ý gây nên, người đó cũng giống hắn đều không có ý tốt, chỉ nhân lúc hoảng loạn vào kiếm chác đồ vật.

Đã là đồng đạo vậy thì dễ nói chuyện, nếu chẳng may gặp phải người khác thì hắn sẽ chống chế rằng bản thân vì lo sợ có chuyện không hay, nên mới đi một vòng thám thính. Có khi lại được khen thưởng vì tận tâm với công việc.

Lưu Phong suy tính cũng thật là thực dụng, nhưng lần này hắn đã tính sai kế hoạch.

Vừa bước vào gian phòng, một luồng gió mạnh thổi vào người hắn đem cánh cửa đóng chặt lại. Lưu Phong sửng sốt khi phát hiện trong phòng còn có một nam nhân cao lớn đang ngồi chính giữa căn phòng, bộ dạng vô cùng thư thái.

“Con chuột nhắt đã chịu ra mặt rồi!”

Đã chuẩn bị sẵn kịch bản, Lưu Phong vội đáp ngay

“Con chuột nào vậy, sao tôi không nhìn thấy.”

“Đừng giả bộ nữa, chẳng phải chính ngươi đã thả cho mấy nữ nhân và hai con tin bỏ chạy hay sao? Giờ này nhân lúc hỗn loạn muốn thừa nước đục thả câu, định trộm tài vật quý giá. Nói thẳng ra ngươi dùng kế Dụ rắn ra khỏi hang rất hữu hiệu đấy. Đáng tiếc, trò trẻ con ấy làm sao qua mắt được ta.”

Chết thật, tên này sao ăn nói dùng nhiều thành ngữ vậy? Lưu Phong có chút choáng váng trước vốn kiến thức của người đối diện. Hắn đoán rằng kẻ ngồi trong bóng tối chính là Trại chủ, ông ta biết kế hoạch của Lưu Phong, nhưng lão không ngờ hắn lại trà trộn vào hàng ngũ thuộc hạ của mình.

Lưu Phong lập tức ứng biến, gã quỳ xuống ngay.

“Trại chủ, oan uổng quá, thuộc hạ nào có gan đi cướp đoạt tài vật của người. Hồi nãy đi truy đuổi mấy tên bỏ trốn nhưng tôi bị sợ ma từ bé nên lẳng lặng bỏ về, tự nhiên thấy nhà kho mở cho nên mới qua kiểm tra.”

Nam nhân hừ nhẹ

“Nói láo không biết ngượng mồm, ai nói ngươi đây là nhà kho!”

Lưu Phong liền nhảy số.

“Trời tối nên thuộc hạ nhìn nhầm, hóa ra đây là phòng của ngài.”

Trại chủ ngửa mặt cười một cách điên dại.

“Ngươi lại sai rồi ngay cả phòng của ta cũng không biết thật giả, còn dám nói là người của sơn trại. Nói cho người biết, đây đích thị là nhà kho, chẳng qua ta chỉ lật lọng để thử ngươi một chút, quả nhiên đã hiện nguyên hình.”

Không thể nào ngờ được Trại chủ lại lắm mưu đến như thế, không chỉ điềm tĩnh mà chỉ qua vài câu nói liền phát giác Lưu Phong là kẻ gian. Đối phương đã xảo quyệt như thế Lưu Phong càng nói càng bị lộ tẩy.

Không thể bị đối phương xoay như chong chóng, Lưu Phong quyết định chơi sòng phẳng.

“Thôi nhé, đến nước này tôi cũng không rảnh mà trêu đùa với ông nữa. Tôi không chỉ phóng hỏa gian phòng ngủ, mà cả nhà kho tôi cũng đốt”

Lưu Phong lùi nhanh về sau, cầm lấy ngọn đuốc dí vào mấy tấm rèm cửa.

m mưu chưa thành công thì đã bị Trại chủ nhổ một bãi mang theo kình lực, thổi tắt ngọn đuốc.

“Dám vuốt râu hùm, vậy thì mày tiêu đời rồi con ạ!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.