Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 81: Cố Nhân 2

Ăn Hành Tại Dị Giới

81 Chương 81: Cố nhân 2

Vân Hồng không hay biết rằng, mình cứ quan sát nam nhân chăm chú khiến khiến đối phương khó xử vô cùng.

Kỳ thực ai lại thích thú chuyện luyện công giữa trời nắng cơ chứ, luyện hai ba lần Lưu Phong đã toát mồ hôi hột, muốn nghỉ lắm rồi mà cô ả cứ nhìn hoài.

Tron đống giáo án xàm ngôn lấy le với gái của Lưu Phong, hắn không nhớ có chuyên mục dành cho các thiếu nữ bị chấn động tâm lý và phương pháp dàn xếp. Hắn cố ý ra ngoài này luyện võ để câu giờ suy nghĩ.

Khổ nỗi cái óc bã đậu nghĩ mãi không ra, nóng quá hắn bèn đi vào trong hốc đá nghỉ ngơi.

“Không ngờ Lưu thiếu gia lại thay đổi nhanh như vậy, tôi cứ tưởng thiếu gia chỉ biết pha trò, làm biếng thôi chứ.”

Nghe ngữ âm của Vân Hồng có vẻ bình ổn, Lưu Phong cũng đỡ lo chuyện cô nàng đâm đầu vào vách đá tự tử trước mặt hắn. Tâm hồn thánh thiện không thể bị ám ảnh bởi hình ảnh máu me như vậy được.

“Cũng xoàng thôi! Mấy hôm trước đánh với trại chủ bị ổng sút cho mấy cái sưng hệt mặt. Bí quá nên mới nhảy xuống đây, ai dè bị mắc kẹt luôn mới sợ chứ.” Lưu Phong than thở, cuối cùng chốt lại một câu: “Nhưng không sao, sớm muộn gì chúng ta cũng tìm ra cách thoát khỏi đây.”

“Sao Lưu Thiếu gia không ở Bạch Vân Thành lại lang thang ở ngoài làm chi cho cực?”

Lưu Phong vốn không thích nhắc lại chuyện cũ, nhưng nơi này không có gì thú vị cả, không luyện võ thì ngồi tám chuyện.

“Chuyện dài lắm, ta bị người khác ám toán suýt chút nữa không giữ được mạng. May mắn ông giời thương chỉ suýt chết mấy lần chứ diêm vương vẫn chưa quy hoạch đất cho ta ở dưới.”

“chắc ông ta sợ ngươi làm gì con gái của ổng đấy!”

Lưu Phong phì cười, không ngờ nữ nhân còn có nhã ý trêu trọc, nhưng nó khiến hắn thấy bị nói móc thì đúng hơn. Chuyện Vân Hồng ra nông nỗi này, nguyên nhân sâu xa cũng liên hệ tới hắn ít nhiều. Nếu như không vào phủ thành chủ gây thị phi, nữ nhân này chưa chắc đã rời bỏ Bạch Vân thành để rồi rơi vào tay sơn tặc.

Không ít thì nhiều, người này đã ghi hận ý đối với Lưu Phong.

Nụ cười trên mặt hắn vội tắt lịm,

Đáy vực đột nhiên im ắng lạ thường, không ai nói với ai một câu.

Cho tới lúc xế chiều khi Lưu Phong mang theo que củi khô ra luyện kiếm pháp, chẳng hiểu sao Vân Hồng lại mở lời.

“Lưu thiếu gia, cậu dạy tôi võ công được không?”

Lưu Phong nấn ná hồi lâu, quyết định gật đầu. Không nghĩ tới hắn cũng có ngày dạy người ta võ công, bất quá giúp được Vân hồng chút nào thì cũng bớt áy náy. Chỉ có điều bộ dạng tập tễnh bước đi, khiến Lưu Phong chần chừ giây lát.

“Hay là để hôm khác đi, thể trạng lúc này của cô không phù hợp cho chuyện luyện tập.”

Vân Hồng quả quyết.

“Không sao, luyện sớm ngày nào thì ngày tôi giết bọn sơn tặc đến sớm ngày đó!”

Sắc mặt nữ nhân chợt biến đổi, không còn ngây ngô như hồi mới gặp, không yếu đuối như khi ở trong nhà thổ, chỉ còn sự căm thù tràn ngập tâm trí.

Lưu Phong hơi do dự về quyết định truyền dạy võ công, dùng để giết yêu thú còn được chứ muốn giết người, hắn chưa có ý định dùng Mai Hoa Kiếm Pháp để giết người.

“Không phải cậu đổi ý rồi đó chứ?”

Lưu Phong lắc đầu.

“Nếu cô đã quyết định, vậy những thứ tôi học được sẽ dạy lại. Nhưng nó không phải là công pháp bá đạo, hi vọng cô đừng quá ỷ lại vào nó mà bỏ mạng” Lưu Phong chợt ngập ngừng: “Nếu tha được thì tha, đừng lạm sát kẻ yếu.”

Vân Hồng nở nụ cười lạnh: “Thiếu gia không nên yếu đuối như vậy, bằng không cậu sẽ bị người khác chà đạp không thương tiếc. Thế giới bên ngoài không yên bình như cậu vẫn nghĩ đâu.”

Lưu Phong chẳng buồn tranh luận với Vân Hồng, hai người tuy ở cùng một chỗ, nhưng nội tâm và cách nhìn thế giới đều sai biệt. Hắn không hiểu được sự tủi nhục của cô, còn cô cũng chẳng bao giờ lạc quan được như hắn.

Lưu Phong bản tính lười biếng, hắn học Mai hoa Kiếm lâu như vậy cũng chưa đến le vồ max, kiếm chiêu cơ bản thì mất gần một tháng mới lĩnh ngộ được.

Nhưng Vân hồng là nữ nhân từng làm người hầu, tâm ý tỉ mỉ làm việc cẩn thận đối với việc tiếp thu kiếm chiêu rất nhanh. Ngoại trừ bị đau ở háng khiến động tác không đẹp mắt thì cơ bản đã nắm được sơ sơ, với tiến độ này thì 3.4 ngày sẽ thuộc làu làu Mai Hoa Kiếm Phổ, tất nhiên về biến chiêu thì học cả đời cũng vô pháp nghiên cứu toàn bộ. Nó phụ thuộc vào thực chiến mà biến tấu nên.

“Lưu thiếu gia, sao cậu mua kiếm lại nhẹ nhàng, trong khi tôi lại không?”

“Cô mới tập cứ từ từ lĩnh ngộ đừng hấp tấp, mới đầu tôi cũng lôm côm lắm, luyện hơn một tháng mới linh hoạt. còn cô có ngộ tính tốt, chắc vài ngày là thành công thôi.”

Vân Hồng có chút không tin, ba ngày liền có bản lĩnh như Lưu Phong.

“Nhanh như vậy sao?”

Lưu Phong bĩu môi, nhìn độ ngây thơ của nữ nhân giống hệt với lúc hắn mới bắt đầu tiếp xúc kiếm thuật.

“Không dễ như vậy đâu, những thứ ta đang dạy chỉ là số chiêu cơ bản, còn vô vàn biến chiêu cô phải thông qua chiến đấu mới tự ngộ ra kiếm chiêu. Còn chưa kể đến phải có nội lực, nó mới là yếu tố khiến chiêu thức của cô trở nên đáng sợ.’

“Vậy thiếu gia, cậu dạy tôi nội lực luôn được không?”

Lưu Phong cũng cảm thấy giật mình, Vân Hồng thích thay đổi bản thân, muốn báo thù đám sơn tặc, nhưng như vậy cũng hấp tấp quá đi. Nghịch Hành Khí công tuy dễ học, bất quá Lưu Phong không nghĩ nó phù hợp với nữ nhân.

Một cô gái ngủ nướng, lười tắm nghĩ đến thôi đã đủ nổi da gà rồi. Vân Hồng hận ý đang xung, việc gì cũng có thể làm, Lưu Phong không muốn thời gian còn lại chứng kiến những cảnh đó a.

“Nội lực cũng có pháp quyết, nhưng nam nữ không giống nhau. Ta nghĩ cô cứ lo luyện Mai Hoa Kiếm Phổ trước, đợi khi đi tới Thiên Phổ thì tìm công pháp tu luyện cho phù hợp, vì dù sao nó sẽ theo cô cả đời còn lại.”

Vân Hồng miễn cưỡng gật đầu.

Chợt nghe tiếng bụng Vân Hồng réo ầm ầm, Lưu Phong nhẩm tính đến giờ ăn uống

“Thôi, hôm nay tập đủ rồi, cô vào nghỉ để ta đi kiếm chút hoa quả.”

Lưu Phong rời tới chỗ khu vực có mấy cây táo rừng nơi vách đá. Như thường lệ hắn sẽ vận nội lực để nhảy lên trên, khi nào đủ khỏe để bám vào vách đá, khi ấy hắn sẽ có cơ sở để vượt lên trên.

Hôm nay còn một khoảng 2 mét nữa thì đôi tay hắn sẽ chạm tới cành cây

“hơn hôm qua một thước rưỡi!”

Lưu Phong tiếp đất gọn gàng, mỗi ngày hắn đều nhảy cao hơn một thước rưỡi. Áng chừng năm sau ngày nữa sẽ vượt qua được giới hạn.

Hắn thử sức của mình thêm vài lượt trước khi đi lấy Táo, Lúc này hắn phát hiện số táo còn lại không nhiều, một mình hắn thì miễn cưỡng qua được, nhưng giờ này có thêm Vân Hồng phải tính toán lại một chút.

Bước về khu vực nghỉ ngơi, Lưu Phong thoáng dừng bước chân nhìn bóng lưng đầy rẫy vết sẹo vết bầm trên nền da trắng xanh, Vân Hồng đang tắm rửa dưới làn nước róc rách chảy từ trên khe đá xuống.

Vân Hồng cảm giác được có người nhìn mình, nhưng cô đã chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Thậm chí còn xoay người lại nhìn thẳng mặt Lưu Phong.

“Có ghê quá không?”

Lưu Phong quen nhìn trộm nữ nhân tắm, nhưng khi nhìn chính diện lại không có chút xúc cảm dạt dào, vô số thương tích như vậy mà cô nàng vẫn gắng gượng sống đến 49 ngày trong địa ngục. Một nam nhân như hắn không hiểu được.

“Một chút!”

Lưu Phong không lòng vòng lấy le làm chi cho mệt lưỡi, nữ nhân đã phơi hàng họ ra trước mặt không một chút giấu diếm. Vậy nên hắn cũng nói thật lòng luôn cho nhẹ người.

Những tưởng sẽ nhận được câu an ủi từ Lưu Phong, nhưng kết cục lại là một câu nói thật đâm thẳng vào nội tâm nữ nhân. Kéo Vân Hồng trở lại với thực tại. Cô chỉ biết cười chính bản thân mình, một nữ nhân thân tàn ma dại đến mức nam nhân phải kinh tởm.

Nhưng Vân hồng không vì thế mà khoác lại y phục, cô nàng giặt qua loa rồi treo chúng hong khô bên ngọn lửa.

Lưu Phong y phục bị cuồng phong trảo của Trại Chủ gọt sạch còn lưu lại cái quần đùi tả tơi. Cô nam quả nữ chẳng khác nào dã nhân, không động tâm mới lạ. Tiếc là Lưu Phong không thể nào cứng lên được khi nhìn mấy vết bầm tím như vậy.

“Lưu thiếu gia không ăn quả sao?”

Vân Hồng nhìn ba quả táo trên bậc đá còn nguyên, không khỏi nghi ngờ.

“Hồi nãy ta đánh chén qua rồi, cô cứ ăn tạm trước đi. Chắc tầm sáu ngày nữa ta sẽ lên được bên trên” Lưu phong nuốt nước bọt nở nụ cười miễn cưỡng: “Cùng cố gắng nhé!”

Lưu Phong kiếm thêm chút lá khô phủ lên nền đá rồi nằm lăn ra ngủ.

Vân Hồng ngồi sưởi lửa ăn táo, chờ y phục được hong khô rồi mới kiếm chỗ ngủ, lúc này vô tình phát hiện xung quanh hốc đá còn có một nơi khác phẳng khá nhẵn nhụ, dường như là giường của Lưu Phong còn để trống.

Cô toan hỏi gã một chút nhưng Lưu Phong đã ngủ khò khò, xen lẫn tiếng ngáy là bụng sôi ùng ục

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.