Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 86: Tái Chiến Trại Chủ (Kết)

Ăn Hành Tại Dị Giới

86 Chương 86: Tái chiến trại chủ (Kết)

Trại chủ khí thế đang hăng, mỗi lần ra đòn đều áp đảo tuyệt đối.

Chỉ có Nhất Châu mới khiến hắn đấu nghiêm túc một trận, bất qua khi giao đấu với cao thủ như đại đương gia, Trại chủ dường như phân bố bảy phần công ba phần thủ, còn hiện tại là 9 công 1 thủ. Uy lực công kích hiển nhiên mạnh hơn lúc này.

Việc phân bố công thủ trong chiến đấu tùy từng đối thủ là một trình độ ai cũng làm được, thông thường vì cảm xúc mà tung hết sức lực vào một đòn. Đó chính là liều mạng, cao thủ chân chính sẽ biết điều tiết thể lực để dành phần thắng.

Kẻ mạnh không phải là kẻ có nắm đấm to mà là kẻ đứng vững sau cùng.

Trại chủ bị đả kích bời cái mồm của Lưu Phong mà vẫn giữ lại một phần để thủ, cho thấy gã này vẫn còn rất cẩn thận đối phương dở trò bẩn. Thật không dám nghĩ đầu lĩnh bọn sơn tặc lại cẩn thận đến thế.

Đối với kẻ yếu thì cứ việc tung nhiều sức dằn mặt đối phương, làm giảm ý chí chiến đấu.

Trại chủ đan tay vào nhau phóng ra hai lưỡi đao khí nhắm vào hạ bộ của Lưu Phong coi như đáp lễ món quà ném đá của hắn.

Lưu Phong nhìn ngang liếc dọc thì đã không thấy thanh kiếm đâu nữa. Cái thái độ lồi lõm khi chiến đấu của Lưu Phong sẽ có ngày khiến hắn mắt mạng.

Vẫn còn may thanh kiếm đã được Chi Hoa thu lấy, thân hình nàng vừa lướt qua mặt Lưu Phong, một tay phá chiêu một tay lôi hắn thoát khỏi vùng công kích của đao khí.

“Không sao chứ?”

Lưu Phong bị Chi Hoa chơi trò ú tim, đang thở dốc. than thở : “Đậu, gã trại chủ ghê gớm quá!”

Gã lại quay sang nhìn thương đoàn, mọi người đều đã thấm mệt, Nhất Châu bị thương ở tay do Lôi Trảo công kích, hiện giờ đang cố gắng điều hòa thương thế. Bây giờ có bỏ của chạy lấy người cũng không phải biện pháp khả dĩ.

“Xem ra chúng ta có chạy cũng không thoát rồi, kèo này căng đấy.”

Người như Lưu Phong cũng biết lo lắng, vậy mà chi hoa cứ nghĩ con người này không biết sợ là gì. Dường như lưu lạc ở bên ngoài đầu óc chàng ta đã thông suốt ít nhiều.

“Lưu Phong…Chàng có sợ chết không?”

Lưu Phong bặm môi, tay trước làm đao, tay sau nắm quyền thủ thế, mặt hướng về trại chủ, nhưng mắt lại lé sang nhìn Chi Hoa.

“Có chứ…Ta sợ chết rồi sẽ không được nhìn thấy Chi hoa nữa, vậy nên ta mới kiên cường mà sống nhăn răng.”

Chi Hoa đôi mắt ướt át, nở nụ cười tỏa nắng khiến Lưu Phong cứng đờ.

“Lưu Phong… nghe thấy lời này… ta vui lắm.”

Được cô vợ rắc thính, Lưu Phong mặt đỏ bừng bừng, gã quay phắt sang trại chủ rất muốn cười vào mặt một kẻ không có gấu như lão.

“Yên tâm đi… hôm nay không phải ngày chết của chúng ta.”

“Võ công của chàng tiến bộ rồi đấy, chúng ta hợp sức đánh bại tên trại chủ nào.”

“Có chi Hoa ở đây cổ vũ một mình ta cũng đủ làm cho lão ta sấp mặt!”

Trại chủ mặt tỉnh bơ không cảm xúc. Nghe đôi nam nữ hú hí, lòng của lão lại lồng lộn lên.

Gã gào lớn:

“Im mẹ đi! Nói gì nói lắm thế! Nhức hết cả đầu”

Rồi lão ta lại lao lên như một con mãnh hổ mới tuột xích.

“Cút sang thế giới bên kia mà tâm sự, lão tữ ngứa mắt ngứa tai lắm rồi!”

Gã lại dùng Lăng Không Tam Bộ đu người lên cao, giáng một đòn Đoạt Hồn cước nhằm chia rẽ đôi nhân tình.

Hiểu rõ uy lực của cước pháp của lão trại chủ, Lưu Phong và Chi Hoa mỗi người né sang hai bên. Kình lực công phá kinh người khiến Lưu Phong tỉnh cơn mộng đẹp, gã nhìn ngón tay giữa của mình đang run rẩy bất giác nảy ra chủ ý.

“Chi Hoa dùng kiếm ép lão ta vào thế bí. Ta sẽ làm lão ta phải sáng mắt ra!”

Lưu Phong ném hòn đá khiến trại chủ phân tâm, Chi Hoa nhân cơ hội đó sẽ dùng Mai Hoa Kiếm dồn trại chủ vào thế trận liên hoàn.

“Vô ích thôi, thứ võ công tầm thường này tuổi lone đánh bại ta.”

Liên hoàn kiếm của Chi Hoa không ép Trại chủ vào thế bí theo đúng ý Lưu Phong, nhưng ít ra nó có thể thu hút sự chú ý của trại chủ đi phần nào.

Lưu Phong dĩ nhiên sẽ không dùng cái trò ném đá cũ rích ấy, bởi nếu lỡ tay sẽ ném trúng Chi Hoa thì hắn sẽ ân hận cả đời. Không có binh khí, Lưu Phong phải lật con át chủ bài.

Dâm… Dê… Nhất… Chỉ!

Mặc dù kỹ thuật ngưng khí của hắn chưa ra thể thống gì, cự vật còn gai góc và sơ sài lắm. Nhưng dùng nó công kích trại chủ là những gì hắn có thể làm. Đồng thời kiểm tra môn thần công của sư phục quá cố, lợi hại ra sao.

“Hai tụi bây lao lên một lượt, lão tử chấp tất.”

Lưu Phong lão đảo bước chân lách người ra sau lưng trại chủ tìm sơ hở công kích. Nơi đầu ngón tay giữ của Lưu Phong bao trùm một khí tròn tròn.

Cứ theo tinh thần không nương tay với kẻ thù, Lưu Phong dùng tuyệt kỹ Dâm Dê Nhất Chỉ chọc liên tiếp lên khắp mọi ngóc ngách trên thân thể gã trại chủ.

Nạn nhân không hề cảm thấy cơ thể bị tổn thương chỗ nào.

“Thằng ôn con, làm cái trò gì đấy, gãi ngứa cho ông à.?”

Trại chủ hừ lạnh, giải phóng nội khí phòng ngự đẩy lùi Lưu Phong và Chi Hoa. Nếu hai con chuột nhắt chỉ có bản lĩnh như vậy thì chẳng còn gì để lão chơi đùa nữa. Đang cố gắng vận khí dồn cho một đòn kết Liễu Lưu Phong, đóng gạch Chi Hoa.

Đột nhiên Trại chủ cảm thấy hoa mắt, sức lực đột nhiên suy giảm nghiêm trọng, nội khí trong người không bị thất thoát ra bên ngoài nhưng lại không có cách nào dồn lực lên đôi tay.

Dường như chỉ pháp của Lưu Phong khiến nội lực của lão không nghe theo sự khống chế của lý trí. Thay vì dồn vào đôi tay thì nội lực lại dồn vào hạ thể và…

Lưu Phong sáng mắt ra, Chi Hoa lại dùng tay bịt mắt lại không dám nhìn, Riêng Trại chủ mặt mũi lại cứng đơ, đôi mắt to tròn như quả Bi a.

Cự Vật của lão vô duyên vô cớ căng cứng, nhô thành một cục sau lớp quần.

Sao lại là lúc này?

Lưu Phong ngửa mặt lên trời cười sặc sụa, suýt chút nữa tắc thở vì không khống chế được cảm xúc.

Tiếng cười của hắn thu hút sự tò mò của sơn tặc và cả người của thương đoàn. Ngay cả Nhất Châu đang điều hòa khí lực cũng phải miễn cưỡng mở mắt ra.

Đang đánh nhau ác liệt với trại chủ, tại sao hắn lại cười.

Gã bị lên cơn điên sao?

Vô số nghi vấn không có người giải đáp. Bọn họ nhìn hắn cười nắc nẻ thì xoắn cả não không hiểu chuyện, còn nữ nhân tại sao lại che mặt đi thể kía.

Lưu Phong cuối cùng cùng nhin được cười, nhưng khuôn mặt vẫn còn nham nhở lắm. Gã chỉ thẳng mặt gã trại chủ.

“Trại.. trại chủ… ông nứng rồi phải không?”

Bất kỳ ai nghe thấy đều chuột rút quai hàm, không ngậm được mồm. Sao lại có vấn đề mười tám cộng ở đây. Còn bảo bối của trại chủ vì sao lại tỉnh dậy vào lúc này.

“Thằng ôn con, mi đã giở trò gì với ta vậy?”

Lưu Phong cười khúc khích, hóa ra môn thần công của sự phụ lại có tác dụng làm kẻ khác hứng tình đột xuất. Tác dụng không khác gì mấy loại dược tình, một khi suy nghĩ đến chuyện nam nữ, đầu óc của võ giả làm sao linh mẫn.

Dâm Dê Nhất Chỉ được Lưu Phong sử dụng liên hoàn lên người trại chủ chẳng mấy chốc làm lão ta suy nghĩ bậy bạ trong đầu rồi.

“Thôi nghỉ đi, đầu óc đen tối như vậy làm sao mà đánh đấm nữa.”

Trại chủ mặt nóng bừng như lửa đốt, lão thét lên.

“Thằng chó, ông hiếp vợ của mi trước.”

Lưu Phong phát hoảng trước lời nói cũng như thái độ của trại chủ. Hắn quên mất ở đây có nữ nhân, Lão trại chủ hứng tình sẽ tìm đến vợ hắn đầu tiên để đóng gạch.

Sặc! tưởng hay hóa ra lại tai hại đến bất ngờ.

“Chi Hoa… Cẩn thận.”

Gần như cùng một lúc, Lưu Phong và Nhất Châu hét lên lập tức đứng che chắn trước mặt Chi Hoa, ngăn không cho trại chủ làm chuyện chịch choạc ngoại trời.

“Nhất Châu đại thúc, gã trại chủ đang bị phân tâm, đây chính là khoảnh khắc chúng ta có thể chế ngự lão ta.”

“Vậy thì tiểu thư, hiền tế hãy giúp ta một tay.”

Ba người đánh một người đang thần trí mê man chuyện nam nữ, Khí lực hoàn toàn không nghe sự khống chế của lý trí , không cần nói cũng biết kẻ chịu thiệt là ai.

..

Trại chủ bị đánh sấp mặt, khi tỉnh táo cũng chính là lúc thân thể suy nhược. bị thua lãng nhách như vậy đương nhiên lão trại chủ không phục. ông ta luôn mồm gào thét.

“Bọn khốn, có ngon thì đơn đả độc đấu, lấy ba đánh một không biết nhục à?”

Bọn sơn tặc thấy thủ lĩnh bị tóm thì như rắn mất đầu, họ chia thành từng nhóm trở về sơn trại vơ vét của cải rồi mỗi người một phương, hẹn khi nào tiêu hết tiền thì lại tái ngộ.

Lưu Phong thấy lão trại chủ uy nghiêm một vùng, khi lâm nguy bị đám thuộc hạ chia nhau của cải không màng tính mạng của mình, kể cũng tội.

Thế nên hắn an ủi lão trại chủ rằng:

“Trại chủ lại nói oan cho chúng tôi rồi.” Hắn quay sang Nhất Châu rồi nháy mắt với Chi Hoa: “Dùng ba đánh một là tôn trọng ông lắm đấy chứ, một đại hán bản lĩnh đầy mình giao chiến ba võ giả cùng một lúc đâu phải ai cũng làm được.”

“Ông nên cảm ơn vì bọn họ hùa vào đánh hội đồng. Chứ một mình tôi cũng dư sức làm ông ra nước, chuyện này mà đồn ra thì ông còn mặt mũi nào sống trên đời nữa.”

“Trại chủ. Ông thấy tôi nói có đúng không?”

Trại chủ râu xồm hai mắt trợn ngược nhìn Lưu Phong, bản lĩnh của mình dư sức bóp chết nó, vậy mà lại quá chủ quan bỏ qua biết bao cơ hội, để rồi trúng phải dâm chỉ.

“Thằng ôn con, ta có hóa thành ma cũng không tha cho ngươi.”

Lưu Phong vỗ vai an ủi: “Trại chủ cứ yên tâm, ta từng xuống dưới âm ti một lần rồi, xích ở đó chắc lắm, ông không lo bị xổng chuồng đâu.”

Nhất Châu đại thúc thấy những người bị sơn tặc bắt giữ đã được cứu ra toàn bộ, lúc này ông quay sang nói với Lưu Phong và Chi Hoa.

“Tên này gây ra nhiều họa, nay đã phải chịu báo ứng. Chuyện máu tanh xử tử, hay để ta được rồi.”

Nói xong, Nhất Châu cùng với hai gia nhân trong thương đoàn lôi hắn ra phía bờ vực.

Một đao kết liễu trại chủ râu xồm!

Thương đoàn của Châu Gia cùng những người bị hại đã vượt qua cơn hoạn nạn. Thuận lợi tiến về Thiên Phổ Thành.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.