Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 84: Tái Chiến Trại Chủ

Ăn Hành Tại Dị Giới

84 Chương 84: Tái chiến trại chủ

Lưu Phong âm thầm lên kế hoạch, và có vẻ khá hài lòng trong thời gian biểu ăn chơi sắp tới của mình. Nhưng hắn lại phát hiện ra kế hoạch chơi gái ở thế giới này chưa bao giờ thuận lợi.

Lần này kết quả cũng không ngoại lệ.

Vừa thò đầu ra ngoài đường lớn, chưa kịp vươn vai hít hà không khí trong lành, thì từ đằng xa ,có tiếng người hô hoán.

“Cứu… cứu tôi với.!”

Lưu Phong xị mặt xuống, dùng hai tay bịt tai giả vờ như không nghe thấy. Thậm chí còn nhằm về cuối đường mà cuốn xéo trước mắt người kia.

“Anh chàng đẹp trai ơi! Cứu tôi… cứu với…ứ hự…”

Cảm thấy đôi tai của mình đã nóng bừng, Lưu Phong quay mặt lại phía người kia. Được người ta khen đương nhiên hắn rất cao hứng, nhưng đối phương lại là một nam tử hán.

Lưu Phong dừng lại gãi mông một lúc, nếu hắn quay lại cứu thì tên kia dùng thân báo đáp thì phiền phức to. Nhưng ngoảnh mặt rời đi lại phí phạm lời khen của gã đó, bởi vì một kẻ có mắt nhìn người như gã bị chết thì thật không nỡ.

Nhưng đang đói mà phải tốn sức, Lưu Phong có chút không đành lòng. ít ra phải có phần thưởng hậu hĩnh làm mồi dụ ,hắn mới lên được tinh thần, bất quá bộ dạng người đó tả tơi thế kia, e rằng chẳng có tiền. Thôi thì đành mặt dày một chút.

Lưu Phong hú lên:

“Nhà có gái đẹp không? nếu có thì tôi cứu?”

Từ đằng xa vọng lại tiếng ó ó vang đội như loa phát thanh.

Coi như ông ta gặp may, Lưu Phong không nỡ để hai cô con gái phải mồ côi bố. Mặc dù chưa gặp mặt mũi người ta, nhưng lúc trống vắng cô đơn, có hơi ấm nữ nhân vẫn tốt hơn lủi thủi một mình.

Ra ngoài phải có quan hệ một chút a. Đi đâu cũng có thể vào nhà gái ngủ nhờ chẳng phải lo lắng gì nữa.

Lưu Phong tự ảo tưởng rằng con gái của gã kêu cứu ngon ăn một chút, vậtynên dùng bản lĩnh học được mấy ngày qua lấy le với người nhà trước. Gã chạy ù một hơi tới trước mặt nam nhân mới phát hiện gã còn khá trẻ, nếu có con cũng chỉ có dưới mười tuổi là căng.

Nhìn cái bản mặt ẻo lả như vậy có khi lại độc thân cũng nên. Lưu Phong mắt nhắm mắt mở hỏi lại:

“Nhà có gái đẹp thật không đó?”

Nam tử thở phì phò, nhìn qua thân thể y như vừa bị bạo hành xong vậy. Đặc biệt chân trái bị mũi tên xuyên qua đến giờ còn nguyên đầu mũi tên cắm ở bên trong.

“Không có, nhưng tiểu thư nhà tôi đang gặp nạn… Thiếu hiệp, hãy giúp chúng tôi. Nếu thoát nạn cậu muốn gì Chúng tôi cũng có thể đáp ứng.?”

Cái gì cũng có thể đáp ứng?

Tiểu thư nhà chúng tôi?

Lưu Phong cảm thấy đối tượng cần sự che chở của mình cũng có chút thân phận, nếu là con nhà danh giá thì sẽ cho hắn một khoản kha khá.

“Nghe cũng có chút giá trị đấy, thế bọn họ ở đâu, để ta giúp một tay?”

“Bọn họ đụng độ đám sơn tặc nơi hẻm núi. Tôi được cắt cử đi báo tin tìm cứu viện, nhưng không may bị trúng tên.”

Đậu, lại là bọn sơn tặc sao? Lưu Phong thái độ đã có phần kiêng dè. Đám người đó đã đẩy hắn xuống đáy vực một lần a. Lần này đụng mặt lần nữa thì … thù mới, hận cũ thanh toán sòng phẳng. Nhưng con nợ ở đây lại là Lưu Phong.

Gã phất tay thở dài.

“Ôi bọn sơn tặc hung hãn lắm, chắc tiểu thư nhà ngươi bị bọn chúng đóng gạch rồi ấy chứ, cứu thoát thì cũng nhục nhã mà chết, thôi thì bỏ đi, lo cho bản thân mình trước.”

Nam tử nọ lắc đầu.

“Tiểu thư biết võ công, chưa kể còn có nhị đương gia Nhất Châu bãn lĩnh phi phàm có thể cầm cự với bọn sơn tặc nửa ngày. Giờ tôi đang bị thương, sợ rằng sẽ không kịp giờ.”

Lưu Phong ngồi xổm bàn chuyện đại sự với nam nhân kia, gã có thể chỉ là một gia nhân trong một đại gia tộc nào đó. Còn có nhị đương gia cơ mà, gia tộc đó chắc không nhỏ.

Mà cái tên Nhất Châu, Lưu Phong đã nghe loáng thoáng ở đâu rồi thì phải.

“Thế tiểu thư nhà ngươi có đẹp không?”

“Thiếu hiệp đang lúc nước sôi lửa bỏng, sao cậu còn để ý đến tiểu tiết. Cứu người là quan trọng nhất chứ, cái gì mà cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”

Lưu Phong trợn mắt trước vốn hiểu biết sâu rộng của gã hạ nhân, đầy tớ mà được trang bị kiến thức như vậy chứng tỏ không nhỏ. Xem ra có thể đút túi một chút.

“Ngươi lại nói bậy rồi, ta cứu nhiều người như vậy mà có được xu khỉ nào đâu, toàn chạy long nhong ngoài đường, ngươi xem… ta còn mỗi cái quần đùi.”

Lưu Phong phân trần:

“Ta hỏi về nhan sắc là có lý do, nếu béo ú thì ta đi gọi người, dù sao đám sơn tặc đó vô cùng gian xảo, ta không dám liều mạng. Nhưng nếu nhan sắc ngon ơ thì ta sẽ bất chấp nguy hiểm mà quẩy một phen, bởi ta vốn là một kẻ thương xót cái đẹp .”

Vớ phải một tên nửa khùng nửa điên, hạ nhân cảm thấy mình đang tốn thời gian cho chuyện vô bổ. Trong khi mọi người đang chờ hắn đi gọi người đến cứu.

Đầu óc tên hạ nhân đã tỉnh táo trở lại, gã sẽ đi thiên phổ thành càng sớm càng tốt.

“Xinh!”

Lưu Phong chỉ nghe được một chữ, nhưng vẫn bán tín bán nghi, nhưng lỡ mồm rồi thì cứ đi xem một chuyến, nếu khó quá thì chạy.

“Thế để ta đi xem, ngươi cũng bò khẩn trương lên.” Lưu Phong vỗ vai an ủi gã hạ nhân: “Thân cô thế cô, nếu khó quá thì ta cũng co giò mà chạy, vậy nên ông đừng quá kỳ vọng.”

Tên hạ nhân “hứ “ một tiếng, quay phắt đi. Cái điệu bộ làm phách khiến Lưu Phong thấy ớn. Bất quá hắn cũng không nói nhiều với gã, bới mấy tên nửa nạc nửa mỡ hay cả nghĩ lắm. Lưu Phong hỏi tới hỏi lui gã lại nghĩ Lưu Phong có tình ý mờ ám với hắn.

Nghĩ thế thôi Lưu Phong lại thấy rét run, gã cong đít chạy thật nhanh để gã hạ nhân không kịp nhìn trộm cặp mông của mình. Khả năng này rất cao, bởi vì hồi nãy gã nhìn mông mà biết mình đẹp trai, không phải ai cũng có sự tinh thế như vậy.

Quả nhiên hắn đã đoán đúng.

Gã hạ nhân quay đầu lại, lúc này mặt đường chỉ còn một làn bụi mờ mịt, bóng dáng Lưu Phong đã nhấp nhô sau lùm cây.

Vừa chạy chưa được hai cây số đã thấy khe đá lù lù trước mặt, Lưu Phong cảm thấy có chút miễn cưỡng. Kỳ thực hắn vẫn chưa có dũng khí đối mặt với đám sơn tặc man rợ. Nhưng vì tò mò nhan sắc của vị tiểu thư nọ, nên hắn sẽ lén nhìn một chút.

Cước bộ Lưu Phong rón rén bao nhiêu thì trong khe núi lại phát ra tiếng binh khí chạm nhau cuồng nhiệt bấy nhiêu.

Giữa lưng trừng khe đá, hai thân ảnh nam nhân thoắt ẩn thoắt hiện, quyền đối quyền, cước phá cước. Kình phong bọn họ bạo phát khiến đá vụn rơi lả tả .

Bên trên đã giao phong dồn dập mà bên dưới cũng chẳng hề yên lặng, tên thủ lĩnh đầu trọc đang chỉ huy đàn em vây công mấy chiếc xe chở hàng. Phía người trong gia tộc nọ cũng có vài tay hảo thủ đáp trả cứng rắn.

Đôi bên giằng co ăn miếng trả miếng, trên mặt đất đã vương vãi huyết nhục. Vài tên sơn tặc đánh húp tiết canh còn chưa kịp lau miệng đã ùn ùn lấn tới. Nhân số bọn họ đông hơn lại luôn chiến đấu trong tâm trạng điên loạn cuồng sát.

Võ giả đối chiến với kẻ điên cũng phải chùn bước mấy phần. Sắc mặt đám võ giả bảo vệ thương đoàn dã xuống sức trông thấy dường như vô pháp đối kháng chiến thuật lấy thịt đè người. Xa luân chiến của bọn sơn tặc quả nhiên làm tiêu hao sinh lực con mồi rất nhanh.

Người có bản lĩnh nhất chính là nam tử trung niên đang bị Trại chủ râu xồm cầm chân không thể cứu nguy cho thuộc hạ đang chết dần chết mòn.

Trong lúc đối phương phân tâm, Trại chủ râu xồm liền tặng một món quà bất nhờ, đôi bàn tay của hắn tích tụ lôi điện giáng xuống người đối phương.

“Lôi Trảo!”

Oành…

Thắng bại chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thân thể nam nhân trung niên lao thẳng xuống nên đất. Nhờ có nội kình dồi dào miễn cưỡng không bị tổn hại nội thể, nhưng cánh tay phải đã bị trúng Lôi Trảo, ống tay áo đã bị rách còn có khói đen bốc lên, nhục thể cũng bị một vết cào khá sâu.

“Không ngờ một kể có bãn lĩnh cao như vậy lại lên núi làm sơn tặc. Thảo nào thương đoàn của bọn ta thường xuyên bị cướp sạch, cả người cũng chẳng thấy quay về.”

“Lầm con chó của thành chủ không bằng làm vương một cõi. Bãn lĩnh của ngươi cũng không tệ, chi bằng quy thuận dưới quyền của ta, cùng nhau mưu đồ đại nghiệp.”

Nam tử trung niên nhổ một bãi rất mất lịch sự: “ Bất tài mới lên núi làm sơn tặc, còn nói mưu đồ đại nghiệp. Nói mà không biết nhục.”

“Nhục ư?”Trại chủ rầu xồm cười hắc hắc: “Ta là bá chủ vùng này, kẻ nào dám cười ta.”

“Người đã không muốn quy hàng, vậy thì ta cũng chẳng lưu lại cho phí thời gian.”

Trại Chủ râu xồm ngưng khí nơi bàn tay, mười móng vuốt đỏ như máu cào xe trong không trung, vô số đạo khí đổ ập tới nam nhân trung niên. Đây là một đòn thế có phạm vi công kích rộng, chặn đứng khả năng né tránh của địch nhân. dù có lùi lại, thân thể cũng bị tổn thương nhẹ.

Cuồng Phong Trảo!

Lưu Phong thầm ớn lạnh, đoán chắc nam nhân trung niên sẽ bị lột trần chuồng, đòn này không có sát thương chí mạng nhưng tước mất y phục khiến đối phương bị phân tâm, càng đánh càng rơi vào thế yếu.

Quả là độc.

Cũng lúc đó, một bóng người uyển chuyển lướt qua người nam nhân trung niên, đạo ảnh màu vàng tựa một đóa hoa mùa xuân, thanh kiếm trên tay của nàng vẽ ra vô số kiếm ảnh chặn đứng cơn mưa móng vuốt của Trại chủ.

“Hoa Kiếm Lưu Vân!”

Gần như cùng một lúc, Lưu Phong và người kia cùng thốt ra tên chiêu thức.

“Nhất Châu đại thúc! Thúc không sao chứ?” nữ nhân chặn đứng công kích của trại chủ, lập tức giơ kiếm trước ngực thủ thế. Nàng lùi lại vài bước hộ thủ cho nam tử trung niên.

“Chi Hoa? Sao con còn quay lại, ta bảo con rời đi rồi cơ mà” Nam tử tên Nhất Châu gắt nhẹ, dường như không hài lòng khi nhìn thấy tiểu thư quay lại.

“Con cũng là người của Châu gia, nhìn thúc gặp nạn sao có thể bỏ chạy một mình chứ!”

Nhất châu đưa tay còn lại ôm cánh tay bị thương, tựa hồ không còn biết nói gì nữa. Nhân lúc ông còn sức lực đã bảo kê cho cô chạy trước. Nhưng tâm tình của nữ nhân này lại ngây thơ quá mức, quay trở lại vào lúc ông bị thương, khác nào đâm đầu vào lưới bọn sơn tặc.

Trại chủ râu Xồm nhìn nữ nhân trẻ tuổi với vẻ mặt thưởng thức.

“ồ, còn có nữ nhân biết chút võ nghệ! Xem ra lão tử không thu nàng làm áp trại phu nhân không được rồi khà khà, Ta thích nhất là chinh phục ngựa hoang a.”

Chi Hoa có chút chấn động, biết đối phương chỉ có ý khích tướng làm mình phân tâm nhưng trong lòng cũng có chút lo sợ, Xét về tuổi tác và kinh nghiệm chinh chiến, nàng chỉ là con nai tơ đấu với con sói già trại chủ.

“Cây roi của ta rất chất lượng, chắc chắn sẽ làm thuần phục được nàng há há há” Trại chủ cước lớn, chỉ tay vào cục thịt dưới háng của mình đang nhô ra.

Không nhịn được cảm xúc, Chi Hoa xuất kiếm tấn công trại chủ.

“Không ngờ nàng còn nóng ruột động phòng hơn cả ta nữa.” Trại chủ cười một cách dâm đãng: “Nào để lão tử hảo hảo chơi đùa với nàng”

Mai Hoa Kiếm là sở trường của Chi Hoa, từ nhỏ đã tu luyện loại kiếm pháp này, kết hợp với Ngọc nữ quyết lả lướt, uyển chuyển vô cùng.

Dùng nhu chế cương rất thích hợp với nữ nhân, từng đường kiếm lướt qua đều ép trại chủ vào thế bí, kiếm này vừa qua, kiếm khác lại đâm tới không cho đối phương có sơ hở để phản kích.

Trong chục chiêu đầu liến chiếm thế thượng phong.

Kẻ bên ngoài còn tưởng vỗ công nàng cao siêu, là kỳ tài hiếm gặp. còn trẻ như vậy mà ép lui được một tay võ giả kinh nghiệm đầy mình.

Nhưng qua chục chiêu thì diễn biến hoàn toàn khác, Trại chủ râu xồm hiển nhiên biết Chi Hoa ép lão vào thế liên hoàn kiếm, tấn công liên tục với tiết tấu nhanh. Nhưng hết chuỗi liên hoàn mà lão vẫn nguyên vẹn chỉ rơi một nắm râu, vậy thì đối phương nên viết di chúc là vừa.

Chi Hoa tung hết sở học mà không làm khó được Trại chủ, đối phương giống như một tòa núi lớn, cứng chắc và trầm ổn chẳng giống vẻ bên ngoài. Kẻ giấu được tâm cơ sau vẻ ngoài sơ sài, đó là một kẻ nguy hiểm…

Cảm nhận được áp lực của đối phương quá lớn, Chi Hoa vẫn thủ kiếm trước ngực, nhưng đôi chân đã lùi lại mấy bước.

“Sao vậy? chán tấn công ta rồi à?” Trjai chủ râu xồm giang hai tay ngửa mặt cười lớn: “Kiếm thuật cũng khá, nhan sắc cũng được.. trọng tình nghĩa… rất phù hợp làm áp trại phu nhân.”

Hay, rất hay!

“Lẽ ra nàng có thể làm da mặt ta tổn thương rồi đấy, bất qua ta đã gặp một tên nhãi sử dụng kiếm pháp này. Cho nên đã đoán được hướng công kích của nàng!”

Nam nhân?

Sử dụng Mai Hoa Kiếm của nữ nhân?

Trại chủ cười gằn trước vẻ mặt ngây ngô của Chi Hoa: “Rất nực cười đúng không? nam nhân dùng kiếm pháp của nữ nhân… Thật đáng xấu hổ.”

Chi Hoa quả thật có chút ngạc nhiên, kẻ mà trại chủ nói tới liệu có phải gã biến thái đó không? Hắn còn sống?

“Học của nữ nhân thì có gì đáng xấu hổ chứ? Có phải ngươi ghen tỵ vì không học được chứ gì!”

Lưu Phong chờ lúc gió nổi lên mới lòi khỏi chỗ ẩn nấp. Hắn đứng trên mỏm đá để gió lùa qua háng mát rượi. có như vậy cảm hứng của hắn mới được đẩy lên cao. Để cho ngầu hơn, hắn còn đan tay trước ngực nhìn Trại chủ bằng nửa con mắt.

Quả nhiên đúng người đúng thời điểm.

Sự có mặt của Lưu Phong khiến toàn bộ chiến trường im bặt, mấy tay võ giả cùng sơn tặc cuối cùng đã có cơ hội ngồi nghỉ giải lao chứ tạo dáng nãy giờ mệt lắm chứ chẳng đùa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.