Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 85: Tái Chiến Trại Chủ 2

Ăn Hành Tại Dị Giới

85 Chương 85: Tái chiến trại chủ 2

Trại chủ râu xồm bất dắc dĩ ngoảnh mặt quay lại.

Bóng dáng người thiếu niên mặc quần đùi khiến cho ông ta cảm thấy ngờ ngợ, nhưng cái mặt vênh váo cùng ngữ điệu du dương chọc nhẹ vào tâm hồn kẻ khác thì ông không còn nghi ngờ gì nữa.

Chính là thằng mặt lone hôm nọ dám làm trò mèo trước mặt của ông. Bị ép xuống vực không chết đã là may, giờ còn dám vác bản mặt khó ưa đến trước mặt của mình. Xem ra hắn ta đã chán sống thật rồi.

“Hóa ra người còn chưa chết!”

Lưu Phong chỉ nhìn lướt qua trại chủ một xíu, sau đó liền quay mặt nhìn về phía đối diện.

Trước mặt hắn còn có thứ đáng phải quan tâm hơn gã trại chủ râu xồm.

Bốn mắt nhìn nhau dưới làn gió chiều. Sự vật xung quanh dường như không còn tồn tại trong tâm trí của hai người.

“Lưu Phong!”

Ngoài trừ đôi uyên ương đang nhìn nhau đắm đuối, toàn bộ đám nam nhân không có gấu đều ngơ ngác nhìn theo.

Thân hình nữ nhân trong bộ võ phục màu cam lướt tà tà trên mặt đất đột nhiên hướng đến phía thiếu niên mặc quần đùi rách trên mỏm đá ôm chặt.

Lưu Phong cảm thấy hai mảng thịt mềm của nữ nhân tì sát lên da thịt của mình, Chi hoa gục đầu vào vai hắn khiến mùi thơm từ mái tóc bay thẳng vào mũi làm Lưu Phong cảm thấy bồi hồi.

“Hức… Lưu Phong…ta xin lỗi.”

Nghe giọng ngói nghẹn nào nơi cổ họng, Lưu Phong cảm thấy mình bị ngáo thật, rõ ràng chi Hoa rất quan tâm cho hắn đó chứ, vậy mà hắn lại toàn nghĩ bậy cho nàng.

Đá đít thằng mắc dịch ở Vô Địch Môn có ý tò te sang một bên, đồng thời quên vụ ở Châu Gia luôn, cứ coi đó là tai nạn ngoài ý muốn. Vợ Chi Hoa vẫn dành tình cảm cho hắn rất nhiều, như vậy là đủ rồi.

Lưu Phong thuận tay ôm lấy nữ nhân, cố gắng lắm mới khóc rống lên, vậy mà hắn cứ tưởng mất vợ rồi cơ chứ.

Đôi tình nhân đang ôn lại cảm xúc ngọt ngào khiến mấy gã nam nhân không có gấu không vui chút nào, thậm chí ga tô với Lưu Phong. Điển hình nhất chính là trại chủ râu xồm, thấy Lưu Phong ôm gái đẹp lão liền lồng lộn cả lên.

“Thôi ngay đi, ban ngày ban mặt bày đặt hú hí còn ra thể thống gì nữa.”

Trại Chủ đột nhiên thét lớn, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Ông chẳng cần biết hai người Lưu Phong có quan hệ gì, nhưng dám bỏ lơ sự có mặt của kẻ quyền lực nhất ở đây. Chính là không coi Trại chủ râu xồm ra gì.

“Thằng oắt con bỏ áp trại phu nhân của ta ra mau!”

Vừa bị tiếng thét của Trại Chủ phá tan bầu không khí riêng tư của mình. Lưu Phong tạm tới buông tay khỏi người Chi Hoa, trịnh trọng tuyên bố với anh em sơn tặc.

“Đây là vợ của tui!”

Nhìn đôi nam nữ nắm tay nhau tình tứ trên mỏm đá, Lão Trại chủ râu xồm nghe Lưu Phong sủy giõng dạc liền thở phì phò như một con trâu mộng muốn đè hắn vào tường.

“Vợ mi hả, vậy ta sẽ thông nó trước mặt của mi, cho người bị day dứt suốt đời.”

Trại chủ cười trong điên loạn như một kẻ bị mất trí, có lẽ lão bị chấn động tâm lý khi nhìn thấy môi đôi uyên ương đang hạnh phúc trước mặt. sự ghen tỵ khiến dòng máu thú tính trong người bốc cháy.

Lưu Phong là kẻ nhân từ, hắn vỗ vỗ vai Chi Hoa, gật đầu ngỏ ý bảo nàng lùi ra sau để hắn thực hiện công tác tư tưởng với Trại chủ đang lên cơn.

“Cẩn thận!”

Lưu Phong cười hì hì để trấn an cô vợ, đồng thời trấn an bản thân mình. Lão trại chủ tức điên rồi làm sao mới có thể dụ lão ra chỗ khác giải nguy cho thương đoàn đây. Thôi thì lại dùng bài sở trường vậy.

“Lão trại chủ, có tuổi rồi thì về vườn sớm đi, yếu còn ra gió coi chừng bị gió độc thổi trúng, nằm liệt giường luôn thì khổ.! Tôi là tôi nhân từ lắm đấy nhé, không muốn làm cái chuyện thất đức đâu. Nhưng ông mà ép quá thì tôi cũng …Xin chiều.”

Trại chủ biết thằng nhãi trước mặt không hề biết sợ là gì, suốt ngày vênh vênh váo váo mà cũng có vợ đẹp. Ông tức lắm, quyết phải dằn mặt nó để biết trên biết dưới. Tuy làm sơn tặc nhưng trách nhiệm dạy dỗ hậu bối không phải chuyện của riêng ai.

“Thằng ôn con, bị ta ép xuống vực mà không biết sợ, còn dám thò mặt ra đây.”

Lưu Phong nhún vai, chu cái mỏ nhọn hoắt của mình chế giễu đối phương.

“Ể, ông quên nhanh thế, bữa trước tôi nói xuống tìm vực tìm bí kíp khi trở lên sẽ vả cho ông sấp mặt à? Là một nam tử gương mẫu trọng chữ tín, nên tôi đã trở lại để thực thi ước hẹn giữa hai ta.”

Lưu Phong nhảy phốc xuống cười với trại chủ: “ Ông đừng giận quá mà mất khôn, tôi đã gắng sức bò lên đây thì ông cũng phải cởi mở nhận món quà của tôi mới lịch sự chứ!”

Trại chủ chỉ nóng giận chứ không mất khôn.

“Món quà ấy thì người cứ tự tặng cho mình thì hơn, để cô vợ lại ta thông nát vài hôm rồi sẽ thả… Coi như giao nòi giống của ta cho mi chăm sóc.”

Lưu Phong trong lòng đã toát mồ hôi lạnh, lão trại chủ dâm đãng và bệnh hoạn thật. Nhìn mặt ngu ngu vậy ai dè lại khôn ra phết. Đúng là râu càng dài càng dâm. Có điều Lưu Phong luôn có cách chống chế.

“Ghê vậy cơ á? Nhưng mà tôi không muốn như vậy đâu, cho nên sẽ cho ông rụng trứng ngay bây giờ. ”

Thời gian Lưu Phong ở dưới vực đã tu luyện được môn ném đá dấu tay, cuộc ác chiến của trại chủ và Nhất Châu làm đất đá rơi lả tả, những hòn đá này chính là vũ khí vô hạn của Lưu Phong.

Gã ngồi xổm nhặt mấy hòn đá nhằm vào hạ bộ của Trại chủ như một cái sung liên thanh.

Pặc pặc pặc…

Vừa ném mồm của Lưu Phong vừa phát ra âm thanh để tăng thêm uy lực cho đòn công kích.

Trại chủ bản lĩnh có cao cường đến đâu, hễ là nam nhân đều phải thủ hộ hai quả trứng. Bất quá chỉ tu luyện công pháp tấn công, đối với chuyện phòng thủ chưa có nghiên cứu qua. Trong khi đòn công kích của Lưu Phong lại có độ nguy hiểm không thể xem thường. Trại chủ đã có phần lúng túng nhanh chóng rơi vào thế bị động.

Cái chiêu thức ấy dù đối phương có là ai cũng phải toát mồ hôi lạnh. Đám sơn tặc ngồi xem còn nhạy cảm tới mức đưa tay bảo hộ bảo bối của mình.

Trại chủ né đến đâu, đá vụn liền phóng theo đến đấy. Cho đến khi lão toát mồ hôi mới miễn cưỡng vận khí vào bàn tay che chắn hạ thể.

Người bên ngoài không biết ấy chứ, mỗi hòn đá có sức sát thương nhỏ, nhưng mưa dần thấm lâu, nếu cứ dùng tay che chắn sớm muộn cũng bị mấy hòn đá nhỏ đánh nát.

Có nội lực bảo vệ bàn tay, Trại chủ không còn sợ cái trò hèn hạ của Lưu Phong nữa.

Trại chủ khá bất ngờ với bản lĩnh ném đá của Lưu Phong, trình độ không có bao nhiêu mà cứ tỏ ra tài giởi lắm. Càng nhìn càng thấy gai mắt.

Bàn tay của lão lại cào giữa không trung.

“Cuồng Phong trảo!”

Đòn tấn công diện rộng khai mào cho đợt phản kích của trại chủ. Chỉ cần Lưu Phong né tránh, Trại chủ sẽ chớp tời cơ giành lại thế chủ động.

Đối mặt với vô số trảo khí đang bay tới trước mặt, Lưu Phong quay ngoắt sang bên, đưa bàn tay về phía nữ nhân.

“Chi Hoa… Kiếm!”

Chi Hoa đứng ngoài quan sát, thấy bản lĩnh của Lưu Phong không lành mạnh chút nào, nhưng đang ở thế yếu, có biện pháp giữ mạng đã là tốt lắm. Giờ hắn mượn kiếm, đương nhiên sẽ đưa cho hắn.

Chữ “Kiếm” vừa phát ra xong, thì gần như cùng một lúc, thanh bạch kiếm đã được tung tới trước mặt Lưu Phong. Cô vợ làm quả truyền kiếm rất kịp thời vừa đúng tầm tay.

Lưu Phong chộp lấy thanh kiếm, cả người hóa thanh một cơn lốc xoáy vẽ ra vô số kiếm ảnh hoa mai rơi lả tả, đối kháng vơi móng vuốt của trại chủ.

“Hoa Kiếm Lưu Vân!”

Có mỗi cái chiêu mà cứ xài đi xài lại, Trại chủ ức lắm vì chiêu đó dường như sinh ra để khắc chế Cuồng Phong trảo.

Càng tức khí thế trại chủ càng tăng lên, so về độ linh hoạt dẻo dai có lẽ một nam nhân thô kệch như Trại chủ sẽ chịu thiệt trước Lưu Phong cũng như Chi Hoa, nhưng so về nội lực và cận chiến thì ông mới là kẻ nắm được ưu thế.

“Thằng ranh lắm mồm, giao vợ mi ra đây?”

Trại chủ thét lớn, nhảy bổ về phía Lưu Phong. Lần này lại có một chiêu thức quen thuộc khác xuất hiện.

“Lôi Trảo!”

Lưu Phong nhổ một bãi cho sướng mồm trước khi phá chiêu thức này. Nhưng mà kế hoạch cũng bay theo bãi nước bọt phọt ra ngoài mất tiêu.

Nguy To!

Gần như cùng một lúc, Chi Hoa và Nhất Châu cùng không kìm được cảm xúc mà thét lên. Chiêu thức có kèm theo lôi điện là một thuộc tính đặc thù, cho dù dùng binh khí đỡ được cũng bị lôi điện công kích vào bàn tay.

“Phốc!”

Lưu Phong quả nhiên dùng kiếm đỡ Lôi Trảo, nhưng kim loại tiếp xúc lôi điện thì đúng là hắn phải ăn lone rồi. Cánh tay run lẩy bẩy vứt mẹ cây kiếm từ khi nào rồi.

Gã xoa xoa bàn tay cho đỡ tê dại, miệng làu bàu ca thán.

“Phắc, sao lão trại chủ chơi bẩn thế, ta không cầm được kiếm làm sao tặng quà cho ông được.”

Trại chủ không thèm trả lời lao tới trước mặt Lưu Phong sút một phát Phi Thiên cước vào mặt thằng ôn con láo lếu. Lưu Phong phản ứng kịp thì cũng bị đá bay một vòng, thân thể trượt dài về phía sau.

Lưu Phong cười mếu máo, xua tay hòa hoãn.

“Từ từ đã.. để tôi nghỉ một chút!”

“Ta không rảnh đùa với ngươi!” Trại chủ sắc mặt vô cùng nghiêm túc, xem ra muốn giết Lưu Phong để cướp Chi Hoa thật chứ chẳng đùa.

Thân hình lão trại chủ dùng Lăng Không Tam Bộ Thức lướt đi giữa không trung lao tới trên đầu Lưu Phong, vẽ ra một đường cong sắc bén.

“Đoạt Hồn Cước!”

Lưu Phong cắm đầu dùng bốn chân bò sang bên cạnh, nhưng kình lực của Đoạt hồn cước không phải hạng vớ vẩn, phá tan tảng đá lớn đã đành còn lưu lại trên mặt đất một vết rách. Lưu Phong cũng mượn lức đó mà úp mặt xuống nền đất.

Hắn ta vội vàng đứng lên sửa soạn đầu tóc, chỉnh đốn lại chiếc quần đùi chuẩn bị húp thêm một đòn từ gã trại chủ râu xồm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.