Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 80: Cố Nhân

Ăn Hành Tại Dị Giới

80 Chương 80: Cố nhân

Mấy ngày trôi qua lặng lẽ,

Lưu Phong đã thấm thía phần nào sự gian khổ của giới tu luyện giả, mặc dù chỉ nằm ngủ không làm gì nặng nhọc, ấy vậy mà Lưu Phong chỉ cầm cự được ba ngày thì phải dừng lại.

Hắn ngủ cả ngày nên sưng hết mắt, không tắm rửa lại khiến lũ ruồi bâu quanh hắn cả ngày lẫn đêm.

Bất đắc dĩ Lưu Phong phải tỉnh dậy vận động cho máu lưu thông, đồng thời tắm rửa cho tâm hồn tỉnh táo.

“Lười mà cũng khó phết.”

Bảo não bộ không làm gì trong ba ngày vô cùng khó khăn, nếu hắn cứ duy trì như vậy sớm muộn cũng trở nên mụ mị, đần động mất thôi. Mặc dù hiện tại đầu óc cũng chẳng thể được coi là bình thường nhưng chân tay của hắn còn linh hoạt vẫn có thể leo trèo.

Môn Nghịch Hành Khí Công quả nhiên tăng nội lực của hắn lên chút đỉnh, bất quá Lưu Phong sẽ điều tiết lại cường độ tập luyện của mình.

Không luyện nội công Lưu Phong chuyển sang Mai hoa Kiếm Phổ thay cho bài tập thể dục buổi sáng. Những thương tổn trên cơ thể Lưu Phong đã hoàn toàn bình phục không còn cảm thấy đau nhức, chỉ có điều không có thuốc trị thương, sau này sẽ để lại sẹo, nhan sắc của hắn cũng vì vậy mà bị trừ mấy điểm.

Nhưng không sao, nghe đồn mấy nữ nhân thích sẹo lắm, trên người hắn có vài chiến tích của những cuộc ác đấu, chắc chắn khiến mấy thiếu nữ cảm phục mà cam tâm tình nguyện gửi gắm cuộc đời cho hắn.

Nghĩ thế thôi, trong lòng Lưu Phong lại vô cùng phấn chấn. Cái mép vực này tựa hồ không còn là một rào cản có thể làm khó hắn.

Mấy ngày làm biếng thì không sao, nhưng vừa mới vận động nhiều một chút, Lưu Phong đã bắt đầu thấy đói, hắn ngửa mồm chờ hoa quả rụng mà chẳng thu được thứ gì vào mồm, chỉ tổ mỏi miệng thôi.

Trên vách đá quả thật có vài loại quả còn xanh, muốn chờ nó rụng thì Lưu Phong đã viết di chúc xong mấy tháng rồi. Không can tâm trước nghịch cảnh, hắn bắt đầu nhặt đá để ném hoa quả, coi như một trò chơi để xả stress, hạn chế bị tự kỷ khi ở một mình.

Trời không phụ người có công, sau bao ngày ăn đất đá rơi vào mặt, Lưu Phong đã đớp được những quả ngọt đầu tiên, mùi vị giống như quả táo rừng ý. Số lượng quả càng ngày càng rớt xuống nhiều hơn, miễn cưỡng xua tan cơn đói của hắn.

Một ngày nọ.

Trong khi Lưu Phong đang dợt lại bài kiếm để Mai Hoa Phổ vượt lên lv6, chợt thấy bóng người đang rơi từ trên vực xuống.

Mấy ngày đang cô đơn khi ở một mình, nay có bạn mới Lưu Phong không muốn người kia bị tan xác khi xuống đến vực. Lưu Phong vội chạy ù tới hứng người đó.

Hắn mừng thầm khi người đó lại là nữ nhân. Chỉ có điều mùi vị không được thơm tho như những nữ nhân hắn từng sàm sỡ trước đây.

“Ủa! Là cô sao?”

Mau khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, tuy có phần hốc hác nhưng Lưu Phong vẫn nhận ra người quen.

Nữ nhân miễn cưỡng nhìn nam tử vừa đỡ mình ra khỏi cái chết, à không, vừa ngăn cản cô chạm tới cánh tay của tử thần mới đúng.

“Ai khiến ngươi cứu ta!”

Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt vô cảm, nữ nhân uể oải vùng ra khỏi vòng tay của nam tử. Lưu Phong nuốt nước bọt, hắn không khó để nhận ra người này cố ý nhảy xuống vực tự vẫn, còn hắn thì vừa ngăn không cho điều đó xảy ra.

“Vân Hồng?” Lưu Phong vẫn cảm giác ngờ ngợ, liệu có phải bản thân mình nhìn lầm hay không, bởi vì người hắn từng gặp cách đây mấy tháng không già đến mức hiện tại.

Nữ nhân tâm tình phức tạp, trong đôi mắt nhìn Lưu Phong tựa hồ đã ẩn chứa sinh cơ. Linh hồn sau thời gian bị bọn sơn tặc làm vẩn đục, đến nơi đáy vực tối tăm lại nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ.

“Cái tên này…đã lâu không được nghe, ta cứ nghĩ cả đời sẽ không còn ai biết đến nó nữa.” Vân Hồng nhìn tới nhìn lui vẫn không nhận ra đối phương, cô ngập ngừng nói nhỏ: “Ngươi là ai? Sao biết tên của ta.”

Vân Hồng đã chịu đả kích nặng trong suốt thời gian dài, Lưu Phong mơ hồ đoán được tâm trạng của người này không ổn chút nào, nếu có thì đã chẳng rơi xuống đáy vực tự vẫn.

“Ta là Lưu Phong, chúng ta gặp nhau trong phủ thành chủ ở Bạch Vân thành.”

Vượt qua màn ký ức đen tối, trở lại thời gian ở Bạch Vân Thành, Vân Hồng đã nhớ mang máng có một người nam nhân từng vào khuê phòng tiểu thư là bậy. Nhưng hình dáng của hắn đã bị mấy sơn tặc ghê tởm xóa nhòa đi. Thứ duy nhất còn nhớ chính là người này có quen biết sơ sơ.

“Là lưu thiếu gia? đã lâu không gặp, giờ ta không nhận ra cậu nữa.”

“Ta cũng vậy, xém chút nữa không nhận ra cố nhân.” Lưu Phong cười gượng, chỉ tay ra sau lưng mình: “Có nhã hứng nói chuyện với ta chứ?”

Vân Hồng vừa muốn lại vừa không, bị người quen bắt gặp thảm cảnh của mình, cô thực sự không có dũng khí đối diện. Người ta biết thì đã sao chứ, có chăng cũng chỉ là thương hại bản thân nào có giúp được gì. Nhưng tận sâu bên trong, cô cũng muốn được nói chuyện với ai đó.

Nhìn Lưu Phong chìa tay ra trước mặt, cô chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, nhẹ nhàng gạt nó sang một bên, nhưng đôi chân vẫn cứ bước về phía khu vực có không gian rộng rãi.

Lưu Phong bất giác thu tay của mình, gã quay lên vách núi liệng mấy quả táo xanh rơi xuống. Thực hiện động tác này hai ngày qua vô tình khiến hắn có thể ném tương đối chính xác. Sau này không dùng dép, hắn vẫn có thể cho đối phương ăn quả đắng.

Nhặt nhạnh mấy quả táo trên mặt đất, Lưu Phong bước nhanh ra chỗ Vân Hồng đang ngồi nghỉ, hắn dùng nước để rửa qua rồi im lặng đưa cho cô nàng mấy cái.

Miệng đối phương âm thầm nuốt nước bọt nhưng khuôn mặt lại quay sang nơi khác từ chối món quà của hắn.

Phụ nữ đúng là khó đoán mà.

Lưu Phong quyết định dùng biện pháp mạnh, hắn kéo bàn tay gầy gò của Vân Hồng đút thẳng mấy quả táo vào trong một cách vô cùng dứt khoát.

Biết đối phương thèm ăn nhưng cố tỏ ra vẻ này nọ. Lưu Phong cầm quả táo đút vào mõm nhai Rộp Rộp, sau đó nuột ực một tiếng rõ to.

“Ngon lắm đó, thử một lần cho biết mùi vị.”

“Cảm..ơn!”

Thành ý tốt như vậy mà chỉ nói được có hai câu, đúng là tiết kiệm sức hơi quá. Lưu Phong làm mắt mếu muốn cười nhưng cười không nổi.

“Xem ra chuyến đi của cô đến Thiên Phổ không thuận lợi lắm!”

Vân Hồng ăn một miếng táo, quả nhiên đầu óc linh mẫn hơn hẳn. Cô bắt đầu kể lại chuyện của mình cho Lưu Phong.

“Hôm đó đoàn người đi Thiên Phổ thành tới khe núi này liền bị rơi vào tay bọn Sơn Tặc. Nam nhân có người bị giết, có người lại được tha. Những nữ nhân đều bị chúng bắt về làm chiến lợi phẩm. Hằng đêm, chúng tôi đều biến thành món đồ chơi của đám người đó.

Đêm định mệnh đó, ta đã hiểu được cảm giác bị nam nhân chà đạp là như thế nào. Nhục nhã và muốn tìm đến cái chết. Ta đã hiểu cảm giác của tiểu thư bị chính Thành chủ đại nhân giở trò bại hoại luân lý, so với ta cô ấy còn đau khổ hơn vạn lần.”

Lưu Phong nhớ đến Bạch Vân thành chủ suýt chút nữa xử trảm mình. Lão ta suy tính vô cùng cẩn mật và rất độc, nếu không có Lưu lão gia ra mặt, e rằng Lưu Phong đã theo Nhất Dâm đại sư xuống địa ngục từ lâu.

“Nhưng tiểu thư ra đi quá sớm mà không biết nguyên do đằng sau, thực ra người cưỡng bức cô ấy không phải cha của nàng. Đó là một gã giả dạng thành chủ đại nhân, tác yêu tác quái ở Bạch Vân Thành, ngay cả nhị phu nhân cũng giống gã đó đều là lũ ác quỷ.”

Vân Hồng kể đến đây lập tức đưa hai tay ôm đầu cố xua tan đi những hình ảnh đêm hôm đó.

“Ta đã chứng kiến toàn bộ sự thật con người khát máu của thành chủ đại nhân giả mạo. Bản thân chỉ là một tỳ nữ nên chỉ còn cách rời xa Bạch Vân trở về thăm quê cũ ở Thiên Phổ, nào ngờ giữa được lại xảy ra chuyện.”

“Ngươi thấy vận mệnh của ta có quá đen đủi rồi không?” Vân Hồng đột nhiên quay sang hỏi Lưu Phong như tìm kiếm một sự đồng cảm.

“Đen ư?” Đúng là hơi xui thật, nhưng so với Lưu Phong vẫn còn kém hơn đôi lần. Nhưng là do hắn chơi ngu nên mới vậy.

“Không phải sao? Nếu hôm đó ta không tự nguyện đi hầu hạ thay cho người mới khỏi trận đòn. Có lẽ ta đã được rời khỏi sơn trại cùng đám người kia. Ta thấy mình không chỉ ngu ngốc mà còn xui xẻo nữa. Dường như ông trời luôn muốn dồn ta vào chỗ chết.”

Lưu Phong chép miệng

“Vậy nên hôm nay cô mới thuận theo ý trời, gieo mình xuống vách núi.”

Vân Hồng chợt rưng rưng nước mắt, gục đầu vào vai Lưu Phong, cô nghẹn ngào: “Bọn sơn tặc nói, chỉ cần ai cầm cự được ba tháng, chúng sẽ thả người đó ra… Nhưng… nhưng chỉ còn bốn nữ nhân trong sơn trại, ta sợ không chịu nổi nữa.. hic.. hic.”

Lưu Phong chứng kiến không ít nữ nhân rớt nước mắt, nhưng thảm như Vân Hồng đúng là ít thấy, tối đó hắn giải cứu hơn chục người vô tình lại tạo áp lực cho bốn người nữ nhân ở lại. bốn người này sẽ bị mấy chục tên sơn tặc giã nát mất thôi.

“Cô… ở sơn trại được bao nhiêu ngày rồi.”

Tiếng rụt rịt đã ngưng bớt, Vân Hồng đáp: “hơn 49 ngày… Chỉ cần chịu thêm ít hôm, ta sẽ được về Thiên Phổ, dù có chết tôi cũng muốn được về chốn quê nhà một lần nữa..hức ..hức.. nhưng mà…”

Bị giã thêm mười ngày thì đỡ làm sao được. Lưu Phong tuy bẩn bựa nhưng hắn không dám nghĩ đến cảnh tượng nữ nhân bị hành hạ liên tục a.

“Bọn chúng chưa chắc đã giữ lời đâu, sơn tặc không nhân từ đến mức thả cô ra ngoài.”

“Ta cũng đoán vậy, nhưng thà tin tưởng để có một tia hi vọng sống tiếp, còn hơn ngậm chìm trong cuộc sống không lối thoát.”

Lưu Phong không tán thành với suy nghĩ của các bậc tiểu thư nhà giàu, khi bị nam nhân chà đạp một lần liền muốn tìm đến cái chết. Hắn cho rằng nếu còn trong giới hạn chịu đựng của bản thân, dù là một hi vọng nhỏ nhoi để có được sự sống, con người không nên từ bỏ.

“Cô cũng thật mạnh mẽ…!”

“Ngươi không coi khinh suy nghĩ của ta sao? Sau bao lần bị hành hạ đến thân tàn ma dại mà vẫn muốn sống, người không nghĩ một nữ nhân dơ bẩn như ta, nên chết đi mới không khiến người đời chê cười.”

“Miệng lưỡi thiên hạ quả thật có thể giết người, nhưng kẻ không bị giết bởi nó mới đáng được tự hào.” Lưu Phong ngửa đầu cảm khái: “Sinh mạng thiên đạo ban cho và một thứ quý giá, những thử thách mà người đưa ra chỉ khiến ta trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Bất quá suy nghĩ tại mỗi người, người ngoài ta không biết, nhưng gặp nghịch cảnh khó khăn như thế nào ta cũng sẽ vui vẻ đón nhận” Lưu Phong quay sang vỗ vai nữ nhân an ủi: “Hi vọng cô cũng sẽ như vậy.”

Nói xong máy câu văn giả nhân giả nghĩa trong sách vở, Lưu Phong ngượng hết cả mồm, nếu dùng mấy câu xàm xí an ủi chỉ khiến cô nàng cảm thấy tủi thân. Thậm chí gián tiếp đưa Vân Hồng đến chỗ chết nhanh hơn.

“Như cô thấy đấy, dù rơi xuống vực sâu, nhưng ta vẫn lạc quan như mọi khi.”

Lưu Phọn đã cạn lời an ủi, chỉ có thể ra ngoài kiếm cớ luyện kiếm để khỏi giáp mặt Vân Hồng. Nư nhân thường đa nghi, gặp đúng lúc hắn hết văn chương thể nào cũng nghĩ bậy.

Mây đen trong đôi mắt của Vân hồng đã bị hình bóng của nam nhân dần dần xua tan. Có thật chỉ cần cô lạc quan sẽ quên đi nỗi đau trong thời gian vừa rồi.

Nam nhân có thực sự đáng tin tưởng?

Vân Hồng nhìn bóng dáng Lưu Phong lả lướt giữa trời nắng, trong lòng chợt nổi lên những suy nghĩ phức tạp.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.