Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 79: Nhảy Xuống Vực Tìm Cao Nhân

Ăn Hành Tại Dị Giới

79 Chương 79: Nhảy xuống vực tìm cao nhân

Bị đẩy xuống vực, Lưu Phong không khóc rống lên hay kêu gào thảm thiết, làm như thế sẽ khiến bọn sơn tặc đắc ý. Ngược lại chọn cách im lặng rơi tự do lại khiến chúng sinh nghi, lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ hắn trở về báo thù.

“Trại chủ, người có cảm thấy lạ không?”

Thủ lĩnh đầu trọc vốn là người có chút chất xám, phát sinh việc không kêu cứu của Lưu Phong chẳng hề giống lẽ thường. Chẳng lẽ tình hình của hắn không đến mức rơi vào tuyệt cảnh, rơi vực mà không chết ắt có phúc báo.

“Kệ mẹ nó, ăn no đòn như thế có cho kẹo cũng không dám bò lên. Huống chi vực sâu như thế không gãy chân gãy tay mới lạ, không sớm thì muộn cũng mọc rêu ở dưới mà thôi.”

“Trại chủ nói chí phải.”

“Đừng tốn nước bọt khen ngợi tài trí của ta, tất cả các ngươi tự vả mặt vì sự bất tài của mình đi. Làm việc gì cũng không xong, lúc nào cũng phải để ta ra mặt.”

“Trại chủ yên tâm, lần sau chúng thuộc hạ sẽ rút kinh nghiệm, thấy đồ là cướp ngay không cần hỏi han.”

“Được rồi, hạ lệnh anh em về trại nghỉ ngơi, sáng mai dựng lại mấy gian phòng mới. Chuyện này kết thúc ở đây.”

Ở một diễn biến khác.

Lưu Phong bay thẳng xuống vách đá mà không có chỗ nào để bám vào, thân thể va chạm vào mấy cành cây nhô ra từ vách đá, nhờ sức đàn hồi của cành cây mà thân thể Lưu Phong hết văng qua chỗ này lại úp mặt vào góc khác.

Sau khi nảy qua nảy lại như chơi bóng bàn, cuối cùng hắn đã tiếp đất. Ngã từ độ cao từ căn nhà 50 tầng mà thân thể chỉ bị chệch vài khớp xương, xây sát chút da thịt, kể ra số hắn còn may lắm.

Nếu như hắn không rơi từ trên đỉnh núi mà nhảy trực tiếp từ cầu tiêu của bọn sơn tặc, chắc chắn đã bị tan xác từ lâu, chung quy khu vực đó không có bất kỳ thực vật nào chịu được nước tiểu cứ ào ào trút xuống từng ngày.

Lưu Phong lồm cồm bò dậy, phát hiện không chỉ có bản thân mình rơi xuống vực, nơi này còn vô số thi thể nhân loại khác, có người đang thối rữa, có người thì hóa thành xương trắng. Ruồi bọ bay lúc nhúc trêu ghẹo lũ giòi uốn lượn bên trên thi thể.

“Nhiều người chết như vậy, chắc hẳn do bọn sơn tặc gây ra.”

Thân thể chủ yếu là nữ nhân với mái tóc buông xõa rũ rượi, bộ ngực xẹp lép như mấy trái mướp khô. Họ không bị vứt xuống cũng là do tự nhảy a.

Lưu Phong bịt mũi nhanh chóng tránh xa khu vực ô uế tìm đến một nơi thoáng đãng nơi đáy vực. Nơi này giống hệt như một chiếc bình, miệng vực là cổ hẹp, còn ở đáy lại nở rộng như một gian phòng. Có dòng nước chảy róc rách từ trên xuống, không có mùi khai xem ra là nước tự nhiên.

Xét cho kỹ thì nơi này cũng là một nơi trú ngụ lý tưởng cho các cao nhân ẩn thế đó chứ.

“Hé lô…” Lưu Phong chụm tay làm loa phát thanh, phát tín hiệu: “Có ai ở dưới này không?”

“Có tiền bối nào đang bế quan không ạ?”

Hắn nói đôi ba lượt nhưng chỉ nghe tiếng vọng của chính mình dội lại từ nơi khe đá.

“Cúc cu, có ai bị tình nhân ám hại, xa lánh nhân thế ở đây không?”

“Người báo thù giùm đến rồi đây!”

“Kỳ tài võ học đến đây nhận kỳ ngộ, nhận truyền thừa thần bí đã tới rồi đây… Các tiền bối hãy ra mặt nhận đệ tử đi ạ! Tiểu bối đứng mỏi chân rồi nè, không ra là tui lên trển đó nhé.!”

“Cúc cu!”

Lưu Phong hô vài tiếng đã khàn cả cổ họng, trong vực này chẳng có con khỉ nào còn sống ngoài hắn.

Đậu phộng! Bọn cao nhân mù mắt hết rồi hay sao, khu vực ẩm thấp thế này lại không chọn làm nơi cư trú. Làm mình mất công rơi xuống vực, giờ thì ngu rồi, làm sao mà leo lên vách núi trơn trượt này đây.

Lưu Phong chống nạnh, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm mờ nhạt tự cảm thấy hành động của mình thật dại dột.

“Biết thế ngã ở khúc đó thì có phải dễ leo lên rồi không, ít ra còn bám được cành cây không rớt xuống đáy vực.”

Lắc đầu ngao ngán, Lưu Phong qua vũng nước đọng để rửa mặt cùng mấy vết bẩn trên người. Chạy bộ cả ngày hắn cũng phải nghỉ ngơi cho lại sức để ngày mai trời sáng tính tiếp.

Lưu Phong vẫn chưa từ bỏ ảo tưởng sẽ tìm thấy cao nhân ẩn thế, chẳng qua đám người đó đang nằm ngủ nên không nghe hắn kêu cứu mà thôi. Mấy ông cụ này võ công cao nhưng tai cũng đã kém, sống ở dưới này lâu không hiểu được tiếng người.

Chưa kể Lưu Phong phá hỏng giấc mộng đẹp của họ, không khéo còn bị đánh sấp mặt chứ đừng nói nhận được truyền thừa.

Thực thế lại phũ phàng không như hắn tưởng tượng, khi ánh sáng ban ngày chiếu rọi xuống đáy vực, Lưu Phong chỉ thấy một khung cảnh trống vắng. Ngoại trừ giọt nước tí tách rơi cùng đám ruồi nhặng bay lượn. Nơi đáy vực chỉ có một mình hắn.

Địa hình chiếc bình nước căn bản rất khó leo trèo, hơn chục thước đầu tiên không hề có chỗ bám, nếu cứ liều mạng leo lên không có thứ gì đảm bảo hắn sẽ không rơi xuống, lúc đó bị chấn thương nặng thì lại ngỏm.

Đến nước này Lưu Phong chỉ biết cắm đầu vào tu luyện Nghịch Hành khí công, đợi thực lực đủ mạnh sẽ dùng khí mà leo lên.

Nhưng còn đồ ăn, muốn tu luyện cũng mất vài tháng cái bụng của hắn không được lấp đầy chỉ sợ không vực được đạo.

Chẳng lẽ ta phải ăn thịt mấy thi thể rơi xuống vực.

Lưu Phong nhìn về phía mấy cái xác thối rữa, cổ họng nuốt xuống một ngụm nước bọt, chẳng rõ hắn đang thèm khát hay nuốt không nổi mấy thứ đồ ăn kinh tởm đó.

Thôi kệ! nhịn đến đâu hay đến đó, nằm ngửa giữa đáy vực há miệng chờ quả rụng cũng là một phương pháp thư giãn không tệ sau giờ luyện công.

Nhân tiện xin giới thiệu bộ Nghịch hành khí công, phương pháp này vô cùng kỳ quái, ngoại từ khả năng biến cương thành nhu, và hóa như thành cương khiến đòn thế trở nên khó đoán trong mắt địch nhân.

Lấy ví dụ cụ thể khi giao đấu với trại chủ, chính nhờ kình lực cương mãnh trong Mai Hoa Kiếm không giống lẽ thường mời khiến ông ta kiêng dè lo sợ mắc bẫy Lưu Phong, khiến hắn thuận lợi chuồn thẳng cẳng.

Không chỉ hiệu quả của công pháp khác biệt, mà ngay cả phương pháp tu luyện cũng rất đặc thù. Công pháp khác thì cần người tu luyện cần phải dành nhiều thời gian để tu luyện, qua bao nhiêu lần ngưng khí đột phá giới hạn mới băng qua bình cảnh đạt đến một đỉnh cao mới.

Trong khi đó, phương pháp tu luyện Nghịch Hành khí công lại trái ngược hoàn toàn. Càng cố gắng tập trung lu luyện thì hiệu suất không cao. Công pháp này chỉ dành cho những người lười biếng mà muốn học đòi tu thành bậc cao nhân.

Nghe quá nghịch thiên!

Không hẳn như vậy, môn nào cũng có cái khó của nó, tuy Nghịch Hành khí công dành cho người lười biếng như Lưu Phong, nhưng không phải ai cũng làm được.

Nội lực sẽ được ngưng tụ, khi trong đầu Lưu Phong xuất hiện ý nghĩ lười làm việc, ví dụ như ngủ nướng đến tận trưa, vài năm vài tháng không tắm. Khi đầu óc không lên kế hoạch điều khiển cơ thể hành động. Như vậy nhiều tế bào trong cơ thể sẽ nhàn rỗi. Và Nghịch Hành khí công sẽ tự động khiến chúng làm việc để sản sinh nội lực.

Chỉ cần lười biếng mà cũng có thể sinh ra nội lực, ấy vậy mà không ai vừa ý với môn công pháp này. Thử hỏi các cường giả xem, ai chịu ngủ nướng đến tận trưa, vài ngày không tắm đã ngứa ngáy, toát mùi hôi, nữ nhân đâu dám lại gần. Đại đa số giới tu luyện nhằm mục đích lòe gái là chính, mấy kẻ theo chính đạo khô khan, chúng ta không đề cập đến ở đây.

Vậy nên chúng ta thường thấy mấy thằng bẩn bựa, ăn mặc lôi thôi thường mang võ công tuyệt thế. Khả năng cao bọn họ tu luyện loại công pháp đặc thù Nghịch Hành khí công trong thời gian dài, đủ thấy nghị lực sống bẩn phi thường của họ.

Lưu Phong tu luyện mấy tháng, nghe to tát vậy thôi, chứ hắn ta chỉ ngủ và làm biếng đủ kiểu, càng lười thì thực lực càng tăng nhanh. Trước nay hắn không luyện môn này vì hay đi nghịch ngợm nữ nhân, hơi đâu mà ngủ nướng và lười tắm. Nhưng tình hình hiện nay đã khác, không tu luyện thì biết làm cái beep gì cho đỡ chán.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.