Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 73: Khoảng Lặng Nơi Ven Sông

Ăn Hành Tại Dị Giới

73 Chương 73: Khoảng lặng nơi ven sông

Lưu Phong nhìn cây rìu mà nam tử để lại, sau đó hướng về phía con sông ngẫm nghĩ một chút.

Rõ ràng con Thủy Quái đã tông trúng Lưu Phong, kẻ có bãn lĩnh và đẹp trai nhất trong khu vực này, ấy vậy mà nó chỉ tấn công một lần rồi lại lăn xuống nước, điều này khiến hắn khó hiểu vô cùng.

Không lẽ nó cũng biết thương hoa tiếc ngọc.

Hay nó chỉ ở trên cạn được một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Theo như hắn biết thì mấy sinh vật sống dưới nước khi mắc cạn cũng không chết nhanh như vậy, hơn nữa cách rút lui của nó là hành động có chủ đích.

Quan sát một lúc, Lưu Phong nhận thấy thân thể con Thủy Quái lồng lộng hẳn lên, nhớ tới việc còn một người trong thôn còn kẹt ở dưới sông. Trong lòng Lưu Phong chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

“Phắc! Không lẽ nam tử kia bị con Thủy quái “đóng gạch” không lết lên bờ được.”

Lưu Phong nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn cầm theo cây rìu tiến ra phía bờ sông xem bộ phim kinh dị. Nếu người kia đuối sức thì hắn cũng thử làm nhân vật chính để chống đỡ vài hiệp với con Thủy quái.

Lưu Phong cảm thấy vô cùng bất ngờ khi nam tử đó lại biết võ công, người đó dùng gậy mà vẫn có thể làm cầm chân con Quái Thú, khiến nó không tài nào tấn công được nhân loại nhỏ bé.

Càng bất ngờ hơn người đó lại chính là Cao Thúc. Người này biết võ công, sao trước nay lại giấu. Lưu Phong có chút đau đầu, bất quá hắn không duy trì trạng thái bị động làm khán giả được lâu. Bởi lẽ, võ công của Cao thúc không cao cường như Lưu Phong, chẳng mấy chốc liền bị thân sau của Quái thú quật trúng, cả người lập tức va đạp vào mỏm đá.

Mỏm đá ở giữa lòng sông, dù ông ấy có muốn chạy cũng đã muộn, chưa nói thân thể đã bị thương nặng sau cú va đập.

Mắt thấy con Thủy Quái chuẩn bị há miệng đớp Cao Thúc, đôi mắt Lưu Phong chọt phát ra tinh quang chói lọi.

Chiếc rìu trên tay chẳng biết rời tay từ lúc nào phóng về phía con lươn khổng lồ cuối cùng lại rơi xuống nước.

“Tõm!”

Một âm thanh làm lay động lòng người. Lưu Phong xanh mặt vì ném trượt, còn Thủy quái vẫn hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến sự xuất hiện của nhân vật chính.

Điểu này làm Lưu Phong cảm thấy tủi thân vô cùng, hắn nhặt lấy thanh gỗ làm kiếm lập tức phóng thảng ra chỗ mỏm đá.

Vừa kịp đút tăm xỉa răng cỡ lớn vào miệng con Thủy quái. Chưa hết, hắn còn hung hăng giáng cho con lươn mấy cái bạt tai để cánh cáo.

Chỉ có điều mấy ngón tay của hắn mới là kẻ cảm thấy xót ra. Nhưng quên nó đi, Lưu Phong quay lại phía nam tử hỏi thăm

“Cao thúc, ông không sao chứ?”

Hỏi xong câu này Lưu Phong lại xị mặt ra vì câu hỏi thừa thãi của mình, Rõ Ràng Cao thúc không có được thân thể mình đồng da sắt như Lưu Phong. Ăn một cú đập của Thủy Quái đã trực tiếp bị sấp mặt lone. Bất quá vẫn chưa chìm vao mê man.

“Tôi không sao? Vẫn còn đánh được…”

Lưu Phong cười mếu

“Hic…Giờ còn đánh đấm gì nữa, lo giữ mạng đi kìa.”

Lại nói về con Thủy Quái họ lươn, sau khi được “ngậm tăm” của Lưu Phong cùng với mấy cái bại tai làm quà gặp mặt, Yêu thú cảm thấy nó cần phải đáp lễ như vậy mới lịch sự.

Đột nhiên nó khạc một bãi nhầy nhụa lên mỏm đá khiến Lưu Phong và Cao Thúc ướt nhẹp.

Ôi !mùi vị của nó thật đậm đà.

Nhưng đó mới chỉ là bài khởi động, ngay sau đó mặt nước lại đột nhiên nổi lên vô số bọt khí Xung quanh con Thủy Quái đột nhiên được bao bọc một loạt những tia điện, thậm chí còn nhe thấy tiếng rẹt rẹt khiến hai người tóc tai dù bị ướt cũng trở nên dựng đứng.

Đứng trước một sinh vật Tuyệt Đỉnh, Lưu Phong lập tức quỳ rụp xuống khấn vái.

“Thủy quái đại nhân thần thông quảng đại, tiểu nhân có mắt như mù nên lỡ tay làm phiền đến ngài. Mong ngài đừng chấp vặt những chuyện nhỏ nhặt này. Tha cho chúng tôi một con đường sống. Mỗi ngày con sẽ thả một đồng cho ngài coi như tỏ lòng hối lỗi.”

Nhưng khốn thay, Thủy quái lại không hiểu được thứ ngôn ngữ hạ đẳng của nhân loại, dù Lưu Phong khấn sùi bọt mép, nó vẫn cứ vênh mặt hung hắn quật mạnh vào mỏm đá khiến nó vỡ tan tành.

Lưu Phong và Cao thúc mỗi người văng sang một bên, khi thân thể chạm nước đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng xâm lấn cơ thể, khiến bọn họ cứng đơ, hai mắt long sòng sọc.

Đây rõ ràng là ảnh hưởng của con Thủy Quái, không nghĩ được vùng nước xung quanh lại bị nhiễm điện, Bất quá cảm giác này nhanh chóng biến mất, cơ thể của hai người đột nhiên tỉnh táo lạ thường.

Cao Thúc đột nhiên hét lớn.

“Lưu thiếu hiệp, không dùng cách đó để đối phó được đâu!”

Nghe được câu này Lưu Phong cảm thấy giật thót, chẳng lẽ Cao Thúc biết hắn bịa chuyện để lòe dân làng. Hic tin đồn này mà đồn ra thì hình tượng anh hùng chuẩn mực của hắn bị hỏng hết bánh kẹo.

Nhưng Lưu Phong không hề lo lắng, hắn nói với vẻ nghiêm túc.

“Cao thúc, ông đừng quá lo lắng, tôi đang chơi đòn tâm lý để làm nó phân tâm. Lúc đó nó sẽ để lộ sơ hở, chúng ta chỉ chọc nhẹ là nó ngỏm rồi.”

“Thế kế hoạch là gì?”

“Tôi quên mất tiêu rồi.?”

Lưu Phóng cố ý trò chuyện để Cao Thúc giữ bình tĩnh, mặc dù Lưu Phong mới là người hoảng loạn tâm lý hơn đối phương. Lúc này con lươn đã hết pin, nó đang ở trong trạng thái sạc lại dòng điện, không tạo thêm bất kỳ công kích nào.

Đây chính là điểm yếu của nó.

Lưu Phong hiểu ra vấn đề, hắn quay sang Cao Thúc gắt nhẹ

“Hey, Cao Thúc, ông chú bơi vào bờ đi, tôi có cách xử nó rồi!”

Nói xong, Lưu Phong âm thầm vận dụng Nghịch Hành khí công, dùng bàn tay đập mạnh lên mặt nước. Thân thê của hắn bắn vọt lên không trung.

Hắn đem ánh mắt quan sát mặt nước, bóng dáng của con Thủy Quái đang xuất hiện lù lù dưới thân thể Cao Thúc. Lưu Phong lập tức đưa hai tay ôm mặt hét toáng lên.

“Cao Thúc, coi chừng dưới mông!”

Cao Thúc phát hiện ra điều chẳng lành, dòng nước tại chỗ của ông đột nhiên xoay tròn giống như một xoáy nước nhỏ đem ông quay vòng vòng ở giữa.

“Híc! Ông chú ăn lone rồi!”

Lưu Phong đang ở trên không lập tức cúi đầu phóng thẳng xuống mặt nước.

Thủy quái ngoạm được đôi chân của Cao Thúc liền kéo ông xuống nước. Lưu Phong hít bong bóng theo sau, khoảng cách càng ngày càng xa dần.

Xung quanh Lưu Phong chỉ toàn một màu xanh lục mờ nhạt, le lói một dòng máu đỏ Lưu Phong lần theo dấu vết cuối cùng lại xuôi theo dòng sông một quãng dài.

Lúc này máu chia làm hai hướng, một lên mặt nước và một chìm xuống đáy sâu. Lưu Phong đoán chắc ở phía trên có thể là Cao Thúc đã thoát khỏi hiểm cảnh.

Và không nằm ngoài dự đoán, Cao Thúc đã bám vào một mỏm đá gần đấy, nhưng chỉ có nửa thân trên mà thôi, đôi chân hoàn toàn biến mất.

“Cao Thúc!...ông chú…”

Lưu Phong bơi sát lại gần tựa hồ không mở miệng hỏi được câu nào, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như vậy, lại có một nam tử bị mất nửa thân người vẫn gắng sức ngoi lên mặt nước. Đây quả thực là một điều thần kỳ.

“Để ta kéo ông chú vào bờ!”

Cao Thúc hoàn toàn đuối sức sau cuộc vật lộn với Thủy Quái, ông đã tự phế bỏ nửa thân thể để ngoi lên. Nhưng muốn kéo dài sinh mệnh e đã khó.

Nam tử đôi tay vẫn bám vào mỏm đá, từ chối sự giúp đỡ của Lưu Phong.

“Ta… không được rồi, thiếu hiệp …hãy dẫn Tiểu..Mãn …”

Giọng nói của Cao Thúc ngắt quãng, Lưu Phong hiểu đây đang là tình hình nguy kịch giống như mấy người sắp ứ hự. vậy nên hắn không ngắt lời mà lắng nghe rất chăm chú

“dẫn nó đi tìm cô cô Hạ Bích Ngân…ở Vô… Địch… Môn!”

Mặt nước lại xuất hiện một vòng xoáy nước, Cả hai đều biết ở dưới chân bọn họ đang có thứ gì xảy ra. Lưu Phong khẽ cau mày không đành lòng, Cao Thúc lại thở ra nụ cười nhẹ nhõm.

“Mọi chuyện… xin nhờ Lưu..thiếu hiệp.”

Vòng xoáy càng ngay càng mạnh, Cao Thúc cạn sức nên bị nó xút xuống phía dưới, Lưu Phong còn chưa kịp níu giữ đã phải cắn răng vỗ mạnh lên mặt nước đem thân thể bay lên không trung.

Lưu Phong đi lên trên bờ, không kìm được cảm xúc vội nhìn về phía dòng sông. Cảnh vật lúc này hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng nước chảy nhẹ nhàng. Không nghĩ được chỉ vài phút trước còn diễn ra một màn đuổi bắt.

Lưu Phong chính thức nhận sự đả kích vì sự vô dụng của mình giống hệt như vụ Nhất Dâm đại sư bị xử trảm. Bất quá lần này hắn cũng đã tận lực. Sống chết có số, có lẽ đây chính là số mệnh của Cao Thúc. Thủy quái xuất hiện ở đây đã lâu sự công kích của nó ắt hẳn là phản ứng tự vệ khi ngôi nhà của mình bị tấn công. Cao thúc sẽ không sao nếu như không cố gắng ở lại tấn công Quái Thú.

Còn vì sao ông ấy lại làm vậy thì Lưu Phong không nghĩ ra được, và cũng chẳng muốn nghĩ thêm cho lòng mình day dứt.

Hắn sẽ dẫn Tiểu Mãn đến Vô Địch Môn theo đúng di ngôn của Cao Thúc, coi như một lời xin lỗi muộn màng.!

....

"Cậu nói sao? Cao thúc bị Thủy Quái ăn thịt?" ông chủ Giang hốt hoảng khi nghe được tin, thực ra ông ấy giả bộ vậy thôi vì biết Lưu Phong có quan hệ khác tốt với người đó.

"Đúng vậy, ông ấy có nhờ tôi dẫn con trai đi Vô Địch Môn gặp người thân." Lưu Phong thở dài: "Vậy nên, ông chủ cho nó đi theo, chắc không vấn đề gì chứ?"

"Tất nhiên không có vấn đề gì. Kỳ thực ta có rất nhiều con rơi, nhưng không có ai lanh lợi và nghe lời như thằng bé. Nếu có thể thì ta có thể làm cha nuôi cũng không phải chủ ý tối"

"Ông chủ giang quả là người có tấm lòng cao cả, nhưng nó còn người thân, ta nghĩ nên để người đó quyết định sẽ đúng nhẽ hơn!"

Đánh tiếng với ông Chủ Giang Thành công, Lưu Phong quay trở lại nhà gỗ ở gần sông tìm Tiểu Mãn. Thằng bé dường như không biết chuyện gì đã xảy ra với cha của mình nên khuôn mặt vẫn còn tươi tỉnh và hớn hở lắm.

"A. Lưu đại ca về rồi, hôm nay có thấy cha Tiểu Mãn ở đâu không? trời tối mà vẫn không thấy cha về?"

Lưu Phong nhìn ra ngoài bờ sông, trong lòng nổi lên một sự thương cảm nặng. Hắn xoa đầu thằng bé gượng nở nụ cười trấn an.

"Cha của mi giận mi rồi, không về nữa đâu."

"Lưu đại ca nói dối Tiểu Mãn phải không?" Tiễu Mãn nheo mắt thăm dò, không biết nó học cái thói này ở đâu nữa.

"Sao mi biết ta nói dối" Lưu Phong giả bộ ngơ ngác, gắn gãi đầu để diễn cho đạt.: "Thực ra cha mi có việc gấp, nghe nói nhận được thư của mẹ của mi ở tận Thiên Phổ thành, ổng đi tới đó trước và bảo ta và ông chủ Giang dẫn ngươi đi tái ngộ."

Nghe thấy được gặp me, Tiểu Mãn cười tít mắt không còn chút đề phòng Lưu Phong nói láo. Bất quá như vậy cũng hay.

"Lưu đại ca, có phải mẹ Tiểu Mãn đã không giận Tiểu Mãn nữa không? Cho nên mới gửi thư về nhà."

"Ai mà biết được, nhưng mi cứ khóc nhè thì mẹ của mi sẽ lại bỏ mi nữa cho coi. Lần này nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời đấy? Bằng không ta sẽ bỏ nghi ngoài đường"

Lưu Phong tự muốn vả mặt của mình vì tội nói dối trẻ em, nhưng da mặt hắn dày quá nên chẳng thấy đau gì cả.

"Tiểu Mãn biết rồi, Tiểu Mãn nhất định sẽ nghe lời Lưu đại ca mà."

.

.

.

.

Ps/ Truyện xàm xí mà viết cũng dài phết.

Hi vọng các bạn đã có những phút giây thoải mái khi thưởng thức " Ăn Hành tại dị giới"

Truyện bựa bựa nhưng cũng có những khoảng lặng ,chỉ tại Tác bất tài không đủ bút lực miêu tả cho nó mùi mẫn thành thử không "cương" được cảm xúc.

Chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.