Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 67: Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Ăn Hành Tại Dị Giới

67 Chương 67: Nói một đằng làm một nẻo

Lưu Phong trở lại căn nhà gỗ ở ven sống, sau khi thưởng thức bộ phim mười tám cộng. Lại chứng kiến tâm trạng rối bời của Phú Lùn, hắn thực sự cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Nhà của Cao Thúc và Tiểu Mãn là địa điểm vô cùng thích hợp.

Hai cha con mừng rỡ sau khi Cao thúc được lên chức quản lý khu mỏ, lại còn được thưởng ba đấu gạo, thêm phần thịt yêu thú. Đây chính là bữa ăn ngon nhất từ trước đến giờ a.

Thấy Lưu Phong lù lù xuất hiện trước cửa. Tiểu Mãn reo lên.

“Lưu đại ca về rồi, hay quá… “

“Lưu Thiếu hiệp! sao cậu lại về đây.” Cao Thúc thoáng ngạc nhiên khi thấy hắn, hiện giờ chức vị Lưu Phong đã khác, theo lý thì hắn sẽ ở lại chỗ ông chủ Giang chứ không đến căn nhà lụp xụp của hai cha con Tiểu Mãn.

Lưu Phong ngột phịch xuống sàn một cách tự nhiên, hắn đáp: “Ta thích ở với Tiểu Mãn nên quay trở về thăm hai người. Không được sao? Cao thúc?”

“Được, được, tất nhiên không vấn đề, Cậu là khách quý của Vân Hà thôn, đồng thời cũng là khách quý của chúng tôi.”

Tiểu Mãn lon ton quấn lấy Lưu Phong, nhìn hắn bằng ánh mắt tròn xoe đầy ngưỡng mộ:

“Lưu đại ca thực sự có bản lĩnh, ta nghe cha nói, huynh một mình đánh bại hai con yêu thú, lại giúp ông chủ làm được việc lớn. Ông chủ vui mừng nên ban thưởng cho cha và Tiểu Mãn rất nhiều gạo nha. Tiểu Mãn chưa được ăn thịt ngon như vậy bao giờ.”

Lưu Phong lắc lư cái đầu của mình, vẻ mặt không giấu được sự hí hửng : “ Ta là ai chứ, vừa đẹp trai, tài nghệ tinh thông, bản lĩnh cao cường, là bậc trí dũng song toàn ngàn năm khó gặp.” Lưu Phong vênh mặt, làm bộ dương dương tự đắc nói: ” Để rồi xem, ngày mai ta săn thêm hai mươi con, hai trăm con yêu thú, cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.”

Trước những lời lẽ xàm ngôn của Lưu Phong, Tiểu Mãn lại càng ngưỡng mộ: “Lưu đại ca, ca chính là thần tượng của Tiểu Mãn a, sau này Tiểu Mãn cũng sẽ trở thành bậc đại trí đại dũng.” Tiểu Mãn năn nỉ: “Đại ca dạy Tiểu Mãn bản lĩnh đi.”

Nghe thấy con trai nói như vậy, Cao Thúc chợt nghiêm mặt: “Tiểu Mãn, đừng làm phiền Lưu đại ca. Hôm nay cậu ấy vất vả cả ngày, nên đến lúc nghỉ ngơi đi thôi.”

Tiểu Mãn làm nũng: “Thế sáng mai nhất định phải dạy Tiểu Mãn nha?”

“Chuyện đó có gì khó đâu, có ta hướng dẫn, Tiểu Mãn chắc chắn tài giỏi hơn cả ta nữa.”

Thằng bé ngoan ngoãn nghe lời Cao Thúc, đi vào góc nhà nằm ngủ. Lúc này, Lưu Phong mới quay sang bắt chuyện với Cao Thúc.

“Tiểu Mãn ngoan thật, nếu là người khác có lẽ đã khóc rống lên đòi bằng được. “

Cao thúc thở dài.

“Nó rất hiểu chuyện, còn nhỏ mà đã hiển lộ thiên tư hơn người, những thứ này đều kế thừa từ mẹ của Tiểu Mãn. Cũng may nó không học tập mấy thói xấu của ta.”

“Hậu Sinh khả úy!” Cao thúc ngước mặt lên trời thở dài.: “nàng ấy tuy là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng coi như đã chết, bỏ lại hai cha con ta ở chốn này, hồi đó…”

Cao Thúc đang định kể câu chuyện của Tiểu Mãn, lúc quay sang đã bắt gặp Lưu Phong nằm ngủ khò khò. Ý định tâm sự nỗi khổ tâm trong lòng bất đắc dĩ phải dừng lại.

Sáng hôm sau.

“ Cha, lưu đại ca, hai người lại đi làm nữa sao?” Tiểu Mãn buồn rầu nói: “Có đủ gạo để sống trong một tháng rồi mà, cha ở lại chơi với Tiểu Mãn đi.”

Cao Thúc cùng Lưu Phong vừa rời khỏi nhà, Tiểu Mãn đã chạy ù tới ôm lấy chân Cao Thúc. Thường ngày cha của nó đi làm chỉ vì kiếm miếng ăn, giờ đây có ba đấu gạo trắng, hiển nhiên không còn phải đi làm hằng ngày.

Đưa tay xoa đầu thằng bé, Cao Thúc cười nói: “Tiểu Mãn ở nhà ngoan, cha hiện đang có công vụ không thể không đi, làm nốt hôm nay, ngày mai ta sẽ xin phép ông chủ Giang nghỉ ngơi mấy hôm.”

“Thật chứ?”

“Cha đã nói thế nào, làm người phải giữ chữ tín, cha đã nói chắc chắn sẽ làm được.”

Nhìn hai cha con Tiểu Mãn mùi mẫn, Lưu Phong lại nhớ đến Lưu Lão Gia ở Bạch Vân Thành a. Cha hắn lúc nào cũng lạnh nhạt, còn thường xuyên đá đít hắn ra khỏi phủ, chẳng bao giờ sống tình cảm như vậy. Có le Lưu Lão Gia thương cho roi cho vọt, thường ngày lôi hắn ra trút giận, nhưng lúc nguy khốn lại dang tay che chở.

Mỗi người mỗi khác, Lưu Phong ăn đòn quen rồi, giờ thấy Cao thúc ăn nói mùi mẫn khiến hắn cảm giác nổi da gà. Hắn rảo bước tiến về phía thôn nhận nhiệm vụ tại chỗ của ông Chủ Giang.

Bỏ qua vụ chịch choạc tối qua của ông chủ Giang, mối quan hệ “fuck” tạp bên trong, Lưu Phong không tiện xen vào chuyện đời tư người khác.

“Lưu đội trưởng! Cuối cùng cậu đã tới.”

Phú lùn hớn hở ra mặt, xem ra không cần Lưu Phong mở lời đánh tiếng với ông chủ Giang. Vợ của thôn trưởng đã thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy.

“Nhìn mặt thôn trưởng hớn hở như vậy chắc hẳn đã được phục chức rồi phải không” Lưu Phong giả bộ ngây ngô, vỗ vai lão Phú: “Cũng phải thôi, ông chủ Giang là người thấu tình đạt lý, chắc chắn không để ông vào mỏ khoáng làm việc đâu. Ông cứ lo hão.”

Phú Lùn xoa tay cười xuề: “Hề hề, quả đúng như vậy, ta vẫn được làm công việc cũ. Hôm nay chuyển lời ông chủ Giang nhờ cậu dẫn đám thợ chặt gỗ đến khu rừng phía Tây.” Rồi lão giả lắc đầu cảm thán: “Hôm qua không có gỗ, thành ra hôm nay đám thợ làm trong mỏ được nhàn rỗi. Ông Chủ có nói, Lưu đội trưởng phải mạnh tay với đám thợ chặt gỗ, bảo chúng làm việc gấp đôi ngày bình thường.”

Câu cuối cùng lão Phú nói nhỏ vào tai Lưu Phong. Sợ người khác nghe được.

Ông chủ Giang quả thật rất có đầu óc, biết rõ Lưu Phong có bản lĩnh hơn người, đám thợ chặt gỗ cũng như người trong thôn không dám lôi thôi làm biếng. Lưu Phong đã giữ chức đội trưởng hộ vệ, thiết nghĩ quan hệ của hắn và ông Chủ phải thân thiết lắm. Họ tin rằng Lưu Phong sẽ vì tiền mà làm việc cho ông chủ một cách chu toàn.

NHìn ánh mắt nơm nớp lo sợ của mấy nam tử chặt gỗ, Lưu Phong đoán, ông chủ Giang đã thông não cho bọn họ tình hình thực tế hiện nay. Lưu Phong chính là một móng vuốt của ông Chủ Giang sẵn sàng “Búng” kẻ nào lười biếng.

Có người dàn xếp từ trước, Lưu Phong thuận theo tự nhiên, khạc đờm rồi hô lớn, cố ý để tất cả mọi người nghe thấy: “Ta cả lên đường. Hôm nay mà không chặt được gỗ gấp đôi cho ông chủ. Đừng mong nhận một đồng tiền công!”

Nghe thấy tiếng hô dõng dạc ấy, mấy nam tử hì hục kéo xe ngựa và đồ nghề, lập tức nhả khói chạy dồn dập về phía cánh rừng phía Tây. Ông chủ Giang ngồi cắt móng chân trong nhà cũng nghe thấy âm thanh đó, khuôn mặt ông liền không dấu nổi sự đắc ý vì quyết định sáng suốt của mình.

Cánh rừng hôm qua bị hắn hơ lửa, mấy gốc cây đã trở nên đen thui. Đám thợ chặt gỗ hì hục một lúc, quần áo trên thân thể liền biến thành màu đen, trông không khác gì mấy cục than di động.

Lưu Phong ngồi trên lưng ngựa nhọn cả đít mà đám thợ mới chặt được một cây. Lúc này đang có thời gian rảnh háng, hắn nghĩ thầm, rõ ràng không có yêu thú gây hại vậy mà ông chủ vẫn bắt hắn đi cùng đám thợ để rồi phơi thân giữa trời nắng oi ả. Với tình hình như vậy thì hắn còn phải ra đây nhiều nhiều. Chỉ khổ cho làn da nhạy cảm của hắn, bị phơi nắng thể nào cũng hóa thành mảnh đồng thau mất. Còn đâu là hình tượng soái ca như hoa như ngọc nữa.

“Có lẽ đi bảo hộ , thúc giục đám thợ làm việc chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Nguyên nhân sâu độc ác phía sau chính là hủy hoại nhan sắc trời phú của Lưu Phong. Có lẽ ông chủ ga tô nhan sắc của ta cho nên muốn dùng việc công để đày đọa ta đây mà.”

Lưu Phong híp mắt, vênh mặt lên nhìn trời xanh. Trời nắng như thiêu như đốt thế này, Lưu Phong không muốn nán lại nơi này quá lâu. Gã lập tức xuống ngựa đi vào rừng đốc thúc đám thợ.

“Chặt gỗ gì mà lâu thế, mới được một cây thì khi nào mới được về nhà.”

Tên thợ cả mặt đen như than, nở nụ cười khoe mấy chiếc răng trắng sáng nói: “Đội trưởng thông cảm, hôm qua bị cháy, lúc này chặt gỗ bị dính nhiều bụi than quá, anh em phải thay nhau dùng sức, chặt một tý lại phải nghỉ ngơi cho lại sức.”

Nhìn từng gã thay nhau cầm rìu, bổ xuống một nhát lại đưa cho người khác. Một tên khác thì đứng dưới gốc cây đếm mỗi người chặt được bao nhiêu lần để về chia tiền công cho đỡ thắc mắc.

“Lại còn thế nữa?” Lưu Phong ngạc nhiên.

“Chứ sao nữa, chuyện tiền bạc không thể làm qua loa được.” Người thợ cả chống nạnh nói với giọng đầy tự tin: “Thời buổi khó khăn, một đồng cũng đáng quý.”

Nghĩ lại vụ đút túi mấy viên đá quý, so với những người này tính toán chi li từng nhát rìu. Lưu Phong không khỏi bội phục tài năng của mình. Phải biết quan sát chọn thời cơ mới kiếm được nhiều tiền mà không tốn sức a. NHưng mà có nhiều tiền mà xấu trai thì cũng vứt.

“Thôi bỏ đi bỏ đi” Lưu Phong quyết không ở lại nơi này hưởng nắng, hắn nhìn sang tên thợ cả và nói: “Gần đây có chỗ nào mát mẻ, chuyên dùng làm nơi chơi bời không? Ngồi một chỗ ta thấy chán quá đi mất.”

Thợ cả lắc đầu: “Ở đây chỉ có đi tắm sông cho mát chứ có gì mà vui chơi. Về thôn may ra có bánh ngọt với nước giải khát.”

Lưu Phong tặc lưỡi: “Đi tắm sông, bắt mấy con cá nướng ăn chơi…Cũng được đấy.”

Một nam tử răng vẩu nghe thấy ăn uống lập tức thập thò sang hóng ké.

“Lưu đội trưởng quả thực có sở thích rất bình dị, ta nghe nói cá nướng mà ăn với lá Noãn và quả kỳ cục thì hết xảy. Nghe thấy đã nhỏ nước dãi rồi”

Quả kỳ cục thì Lưu Phong đã nếm qua, nhưng lá noãn là loại lá như thế nào, mùi vị ra sao thì hắn chưa được thử. Nhìn thấy nam tử răng vẩu chảy nước dãi, Lưu Phong cũng rất tò mò.

“Lá noãn là lá như thế nào, có ngon không?”

Nam tử răng vẩu chảy nước dãi ròng ròng, hắn mở miệng nói mà cứ bắn ra xung quanh từng giọt mưa xuân.

“Lá đó chua chát vừa phải, nhai xong còn hơi bùi bùi, chấm muối cứ gọi là phê lòi.”

Nghe thấy chấm muối đã thấy mặn rồi, nhưng đang rảnh rỗi Lưu Phong rất muốn ăn thử một lần cho biết mùi vị.

“Được, được đấy.. Nghe ngươi nói ta cũng muốn thử, mau dẫn đường ta đi.”

“Ơ, nhưng mà tôi còn phải chặt gỗ hôm qua đã không có gỗ mang về, hôm nay còn tái phạm chắc chắn ông chủ sẽ không cho chúng tôi làm việc nữa đâu, không có việc thì làm sao có tiền đây?”

Lưu Phong phất tay: “Ôi dào, vứt ông chủ sang một bên, có mấy khúc gỗ làm gì mà căng. Trời nóng như thế này đi tắm sông ăn cá nướng chẳng phải sướng hơn sao? Ngu gì mà ở đây!”

Nam tử răng vẩu đắn đo một lúc, sau đó vứt bố cây rìu xuống đất: “Kệ thì kệ, mất một vài nhát rìu không sao, lát về làm tiếp. Giờ đi ăn chơi đã.”

“Đợi ta đi với!”

“Ta cũng đi.”

“Kệ mẹ ông chủ Giang, lão tử đang nóng, đi tắm cái cho mát.”

Thế là cả đám thợ chặt gỗ thi nhau bỏ đồ nghề, lập tức nhao nhao đi theo Lưu Phong tiến ra phía bờ sông.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.