Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 63: Ông Chủ Giang Nổi Giận

Ăn Hành Tại Dị Giới

63 Chương 63: Ông chủ Giang nổi giận

Tối hôm đấy, khắp thôn Vân Hà tụ tập đông đúc, người ta đứng xúm lại hóng hớt trước cửa nhà của thương lái. Bên trong sân, ông Chủ Giang bê bụng mỡ, vung tay quát nạt đám thợ lấy gỗ.

“Làm ăn vỡ va vớ vẩn! Đã không lấy được gỗ mang về lại còn làm mất xe thồ lẫn mấy con ngựa. Giờ còn dám vác mặt về đây?” Ông chủ hừ nhẹ một tiếng; “ Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau đi tìm xe ngựa và dẫn cái thằng khốn đó về đây cho ta!”

Ông chủ Giang thường ngày chỉ ăn và ngồi đếm tiền, nom mặt mũi hiền lành, ai ngờ lúc lên cơn cũng hùng hồn ra phết. Đám người chạy gỗ vậng dạ ríu rít, nhưng chưa cảm thấy thật oan uổng. Có người cất tiếng giải thích.

“Bẩm ông chủ, chúng tôi có làm gì sai đâu? Do tên bảo hộ mà ông chủ mới thuê về đó chứ. Đổi lại là mấy người bảo hộ hôm trước thì mọi chuyện vẫn yên lành rồi.”

Tô Anh run rẩy bồi thêm. “Dạ phải, thưa lão gia, chính hắn ta đốt cháy khu rừng khiến mọi người không chặt được gỗ! Sau đó nhân lúc hỗn loạn dẫn mấy con ngựa và xe thồ bỏ trốn mất? Chuyện này đúng là oan cho tụi con quá.”

Sắc mặt ông chủ giang nhăn lại, mở miệng quát: “Oan cái con khỉ, đám thợ chặt gỗ để mất dụng cụ trong rừng, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Còn con và quản gia, ta đã bảo hai người đi giám sát hắn, Thê hai người đã làm gì mà cho hắn chạy thoát. Đây không phải là thất trách hả? ”

Thiếu gia Tô Anh đưa tay dúi vào người quản gia, ra hiệu cho ông cứu vãn tình thế.

“Lão gia đừng giận quá mất khôn, người bình tĩnh nghe ngu ý của ta, rất có thể sự xuất hiện của tên đó không phải ngẫu nhiên. Sao bao lâu không thấy hắn đến làm chỗ chúng ta, mà hôm nay không có người bảo hộ mới vác mặt tới. Người không thấy lạ sao?”

“Ngươi bảo ta mất khôn, thế ta đang dại à?” Ông chủ giang sắc mặt hầm hầm: “Có việc gì nói toạc ra đi, còn úp úp mở mở. Liệu mà nói cho lọt tai, không là ta vả vỡ mặt lão bây giờ!”

Quan gia nuốt xuống một ngụm lạnh lẽo, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Ông Chủ giang đã nói là làm, có vài lần quản gia bị lão vả mấy cái, làm hai con mắt bị lồi ra như mắt ếch. Thêm vài lần nữa chắc đôi mắt sẽ phụt ra ngoài mất. Nghĩ vậy lão không khỏi cảm thấy rét run, vội vàng đáp.

“Có khi nào là trò của Lão trưởng thôn Phúc Lùn hay không? Biết đâu lão ấm ức với lão gia, nên tìm người đến phá việc làm ăn?”

“Hoang đường, ta với lão hợp tác, lão phá ta thì lão chỉ có hại chứ được lợi lộc gì? Ngươi tưởng ta ng…”

Đột nhiên Ông chủ Giang ngừng hẳn lại, tuy ông nói Thương Lái và người trong thôn hợp tác. Nhưng tiền công quả thực hơi bèo, đấy là chưa kể bà vợ của tên Phú lùn trưởng thôn còn gian dâm với lão. Không loại trừ khả năng trưởng thôn phát giác vụ này nên tìm cách phá thật.

“Gọi trưởng thôn và cái người thôn dân tên Cao gì đó đến đây? Ta làm làm cho ra lẽ mới được.”

Hai tên đại hán đứng ngoài canh gác chia nhau ra, một người đi gọi trưởng thôn, một người vào hầm mỏ tìm Cao Thúc.

Đám thôn dân kéo đến ngày càng đông chẳng mấy chốc đã bu kín bên ngoài cửa ngó vào bên trong. Họ xì xào bàn tán ầm ĩ như một cái chợ. Ông Chủ Giang đang bị lửa giận nuốt lấy, cứ đi đi lại lại trong sân. Suy tính sẽ xử lý trưởng thôn và Cao thúc như thế nào cho hợp nhẽ.

Một lúc sau, từ giữa đám người bên ngoài, hai đại hán dẫn “tội đồ” đi vào bên trong. Họ dùng sức đè hai thân hình quỳ xuống trước mặt ông Chủ Giang. Trưởng Thôn quỳ trước thương lái?

“Ông chủ Giang! Ông làm vậy là có ý gì?” Phú Lùn nhăn mặt, ngẩng đầu lên: “Đang yên đang lành sao lại gọi tôi.”

Cao thúc hoang mang không kém, ông đang làm trong hầm mỏ tự nhiên lại bị gọi về. Không hiểu được nguyên do, nhưng thân phận của ông chưa đủ cao để nói chuyện với ông Chủ Giang, tất cả đều nhờ trưởng thôn thương lượng.

“Phú Lùn, ông khéo giả vờ lắm!” Ông Chủ Giang đua tay ra sau, híp mắt cười khẩy một tiếng. “Cái gã mà ông giới thiệu cho tôi làm hộ vệ, giờ hắn lấy cỗ xe và hai con ngựa bỏ trốn rồi! Ông tính chuyện này nên làm thế nào đây?”

Trưởng thôn ngây ngô đáp.

“Ơ, việc của tôi là giới thiệu người làm, còn nhận hay không là quyền của ông cơ mà, mắc mớ gì đến tôi!”

Câu trả lời như một cú đấm vô hình chọc vào người Ông Chủ Giang, cái gã trưởng thôn lùn tẹt trước giờ sai gì làm nấy, vợ hắn bị mình chơi mà chẳng biết gì đúng là nhược phu hèn mọn. Giờ hắn ngang nhiên rũ bỏ trách nhiệm, xem ra ấm ức với mình đã lâu. Loại người nhỏ con này, hôm nay không dạy dỗ không được.

“Phú Lùn, ông nói như thế mà được à? Chúng ta làm ăn với nhau đã lâu kể ra cũng có chút quan hệ (quan hệ với vợ lão Phú). Ấy vậy mà ông nỡ lòng nào giới thiệu cho tôi một tên gian tặc, phá hoại chuyện làm ăn của tôi. Ông coi tình bạn của chúng ta là thứ gì hả? Ông làm tôi quá thất vọng!”

Ông Chủ giang thở dài, giả bộ giận dỗi. Phú lùn lúc này đã hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng phân trần. ông quay sang người nam nhân quỳ bên cạnh.

“Cao Thúc, như vậy là thế nào, ta thấy ngươi thật thà nên nói giúp cho ngươi tìm việc cho tên đó. Ai dè ngươi lại hại ta rồi”

Cao Thúc ngẩn ngơ, tự dưng bị gọi ra đay, sau đó bị đổ hết trách nhiệm lên đầu. Vốn là người thật thà cho nên hắn không lươn lẹo hay bào chữa.

“Hắn ta gây chuyện rồi bỏ trốn? Ta hoàn toàn không biết việc này! Xin lỗi trưởng thôn, xin lỗi Ông Chủ Giang!”

Xin lỗi là xong chuyện? Đâu có dễ như vậy. Khuôn mặt ông chủ giang nóng bừng bừng, nhưng cố làm ra vẻ điềm đạm.

“Đừng làm trò trước mặt ta. Không cần biết hai người có dính dáng đến việc này hay không, nhưng chắc chắn hai người phải chịu trách nhiệm… Từ nay Phú Lùn không còn là người đại diện cho ta ở trong thôn này nữa, muốn có cái ăn, cái mặc thì vào hầm mỏ làm việc…Còn Cao Thúc, ngươi phải làm không công cho ta ba tháng, bù đắp lại tổn thất do tên hộ vệ gây ra.”

“Vào hầm mỏ làm việc!”

“Làm không công ba tháng!”

Trưởng thôn và Cao thúc đồng thanh, lập tức năn nỉ ông Chủ giang xem xét lại. Phú Lùn người lùn tẹt đi vào hầm mỏ làm việc sao được, chỉ vướng tay chân người khác. Nhờ vợ của mình nói kéo với ông Chủ Giang mới xin làm người đại diện cho thương lái bàn bạc với người trong thôn, việc nhẹ nhàng lại có nhiều tiền.

Làm không công ba tháng với Cao Thúc mà nói, khác nào đẩy ông và Tiểu Mãn vào chỗ chết. Chuyện này tuyệt đối không thể được.

Nhưng dù hai người có năn nỉ ỉ ôi ra sao. Ông Chủ Giang chỉ vênh mặt cười khẩy. Tận hưởng cảm giác bóc lột người khác, những con người thấp cổ bé miệng.

Tô anh, quản gia và đám thợ chặt gỗ cũng thở phào, tội của họ đã được chuyển sang cho Cao Thúc và ông Chủ giang. Thoát được một kiếp nạn, tất cả là nhờ Quản gia khéo léo đánh lạc hướng. Đẩy trách nhiệm cho người khác.

Đang chuẩn bị đi vào, chợt phía ngoài cửa ồ lên một tiếng, họ lập tức di chuyển sang khu vực khác, không còn hóng hớt trước cửa nhà của Thương Lái. Một lúc sau, tên đại hán bên ngoài chạy vào thông báo.

“Ông chủ! tên hộ vệ trở về rồi!”

Đôi mắt ông Chủ Giang mở to, ngoáy tai lại nghe cho kỹ.

“Hán dám quay trở lại sao? Tất cả theo ta ra ngoài, cho hắn ta một bài học!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.