Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 62: Công Việc Mới 2

Ăn Hành Tại Dị Giới

62 Chương 62: Công việc mới 2

/Lưu Phong chất lá cây, cỏ xanh thanh một đống, một làn khói trắng bốc lên đuổi đám ong đất dưới gốc cây bỏ chạy ngay lập tức, Ai nấy đều vui mừng khi kế hoạch đã thành công tốt đẹp, Tô Anh và Quản gia gật gù cảm thấy cách làm này khá thú vị, so với khi ở trong phủ bóp zú mấy cô thôn nữ, trò đốt lửa đuổi ong cũng miễn cưỡng thú vị.

Lưu Phong thì mừng lắm, mặc dù cách này chẳng có gì phức tạp phải dùng đến trí óc, nhưng đúng thời điểm , đúng hoàn cảnh làm hắn cảm thấy mình hữu dụng và hoàn thành nhiệm vụ. Không làm Cao thúc tốn nước bọt xin cho hắn vào làm công việc nhẹ nhàng như vậy.

Đột nhiên, làn khói đổi hướng không bay thẳng lên tổ ong nữa. Làn gió thổi ngang khiến khói trắng cuốn lấy đám người, y hệt mộng con Bạch long nuốt chửng nhân loại nhỏ bé. Chi trong vài cái nháy mắt, không trên mặt đất ngậm chìm trong làn khói trắng.

Đám người cay mắt, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, ho sặc sụa. Lưu Phong cười mếu, hắn không nghĩ sẽ có tình huống này xảy ra.

"Mau chạy ra ngoài, nếu không sẽ bị sặc khói mà chết đấy."

Chẳng biết thanh niên nào hô trong đám khói, cả đám thợ và Tô Anh, lẫn tay quản gia, nhắm mắt đưa chân chạy loạn ra bên ngoài, làn khói mờ dần, cảnh vật đã hiện ra trước mắt, họ chạy thêm một quãng nữa để thoát hẳn ra ngoài làn khói.

" Thằng loz nào nghĩ ra cái trò này vậy!"

"Còn ai vào đây nữa, cái thằng võ sĩ lôm côm, cái thằng nít ranh ấy."

"Sao ông chủ lại chọn loại người này chứ, làm ăn như kẹc, giờ khói bay nghi ngút làm sao mà chặt cây đây."

"Cậu chủ và quản gia làm chứng nhé, không phải do chúng tôi không muốn, mà do cái thằng đó phá đám."

Đám thợt chặt gỗ nhao nhao thi nhau nói vào mặt Quản gia và Tô Anh, họ đang chửi Lưu Phong nhưng cứ sấn tới khiến hai người giống như chính Cậu chủ cùng quản gia gây ra vậy. Nước bọt của đám phàm phu tục tử bắn ướt cả mặt Tô Anh, khiến hắn điên tiết lên, dùng hết sức của 120kg thịt mỡ chửi vang gắp khu rừng.

Nghe thấy những lời thóa mạ ấy, Lưu Phong ở trong làn khói trắng đau lòng lắm, hắn chỉ muốn giúp, ai dè lại thành ra bị ăn chửi. Trong lúc đám người bỏ chạy hắn đã nằm sấp xuống nền đất, đây là cách để hạn chế hít phải khói. Nhưng bị người khác nói xấu, hắn không thể nằm im được nữa,.

"Đang yên đang lành lại có gió, Lão thiên, ông muốn trọc chết ta phải không?"

"Ông có gió, tôi cũng có gió."

Lưu Phong tay trái múa kiếm xử ra mấy chiêu trong Mai Hoa Kiếm Phổ, động tác nhanh và gọn, đường kiếm xoay tròn như vô số cơn lốc, lường khí xung quanh bị kiếm khí của hắn cuốn trôi , hắn có thể mượn kiếm dẫn dụ khói trắng theo ý mình, càng múa kiếm tâm tình hắn càng hứng khỏi. Trong cuộc chiến giữa hắn và Bạch Long (làn khói) hắn đã chiếm được tiên cơ. Gió trời không địch lại gió của người.

Tâm tình đang tốt, Lưu Phong tiến tớii phá tan tất cả căn nguyên của sự việc này. Hắn dùng kiếm đánh tan ngọn lửa và làn khói cùng một lượt bay thẳng lên ngọn cây. rồi vỡ tan ra như một đám mây rơi rụng xuống nhân gian.

"Mai Hoa Phi Vân"

Đó là một chiêu đẹp mắt, toàn bộ khói trắng đã đánh trúng tổ ong đất, khiến chúng rơi lả tả xuống gốc cây. Khói trắng biến mất, Không gian hiện rõ ra trước mặt, Một tay tiếp đất, một tay vung kiếm chĩa thẳng lên thiên không, Tư thế của Lưu Phong không thể ngầu lòi hơn.

...

Đám người đứng bên ngoài bìa rừng chưa nhìn thấy tràng cảnh nào như vậy, Tô Anh đang chửi toang toác được nửa câu đã Á khẩu không nói thêm được gì.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy."

"Chẹp, ai mà biết."

"Ta không được chửi gã bảo hộ đâu nhá."

"Ta cũng vậy!"

"Hai người thật làm người khác phải mất mặt, sợ bản lĩnh của gã đó thì nói thẳng ra đi."

"Ngươi điên à, người thường có ai làm như vậy chưa, một hơi đẩy toàn bộ khói trắng lên trên. Đắc tội với hắn ta chắc ta sẽ bị thiêu chết mất."

Mấy Tay chặt gỗ và Tô Anh, Quản gia đều im bặt, bọn họ không nên chửi rủa như vậy khi chưa biết rõ ngọn ngành đã buông lời chửi rủa, nhất là Tô Anh, hắn ta chửi to nhất, có lẽ chính vì vậy mới khiến người Lưu Phong cuồng phát bạo nộ, đại triển thần uy.

Thôi xong rồi!

Bóng dáng Lưu Phong đã xuất hiện từ phía trong rừng đi ra, hắn dường như đang rất tức giận thậm chí kiếm còn chưa cho vào vỏ, đã cắm đầu chạy về phía đám người đang ngây ngốc.Tất cả sợ hãi vội vàng tránh xa Tô Anh, ngay cả quan gia cũng lùi về sau mấy bước.

"Đại Thiếu Gia" Lưu Phong gầm lên.

Tiếng gầm của Lưu Phong khiến đàn ngựa hoảng loạn, kéo xe thồ chạy rồ rồ đi trước càng làm không khí trở nên ảm đạm trong mắt Tô Anh, hắn run rẩy tay chân bĩnh ra một cục, mếu máo

" Ta Sai rồi, đừng giết ta!"

Lưu Phong cứ như vậy chạy lướt qua bóng người Tô anh, gã có cảm giác thân thể mình như vừa lướt qua cõi chết, miệng há hốc, đờ đẫn mất hết chi giác.

Một lúc sau nghe tiếng Quản gia thúc dục mới tỉnh táo

" Thiếu gia, thiếu gia, mau đi thôi."

Tô Anh hoàn hồn hóa ra hắn vẫn chưa chết, chân tay con nguyên vẹn mới nhìn bóng dáng Lưu Phong, thấy hắn vẫn đang cắm cổ chạy về trước. Điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu, nhất là khi mấy người chặt gỗ cũng rời đi theo hướng đó.

"Mau chạy thôi thiếu gia,"

"Cháy rừng rồi."

Lưu Phong đánh tan làn khói cùng đống lửa, tưởng như hay hóa ra lại dở, mấy quyên củi đang cháy dở văng tung tóe khắp khu rừng, khu vực này khô và nóng cho nên bén lửa rất nhanh, chẳng mấy chốc cả khu rừng biến thành một biển lửa cháy hừng hực. Lưu Phong ở bên trong, phát giác ra điều không hay, cho nên chạy ra trước, gió thổi ngang khiến ngọn lửa lây lan rất nhanh, phải chạy ra khỏi khu vực có cây cỏ.

....

Hìu... thoát rồi!

"Thoát gì mà thoát, hôm nay không làm được việc, đồ nghề cũng bị mất trong đám cháy, về nhà bị ông Chủ mắng cho coi!"

"Hôm nay nhà ta lại chết đói mất thôi."

"Hôm nay xui quá nhỉ?"

"Ờ, thằng kia chạy đi trước rồi, ngựa cũng chạy loạn khắp nơi, chúng ta mau về thôi."

Kết thúc một buổi chiều mệt mỏi, một ngày tốn quá nhiều thể lực chỉ để chạy, và không làm cái gì ra hồn. Cả cậu chủ cũng đám người làm đều ủ rũ ra về. Mặc kệ tên kia có bản lĩnh như thế nào nhưng tối nay chắc chắn Tô anh sẽ mách lẻo với ông chủ bắt hắn phải chịu tội vì đã dọa con trai cưng (là Tô Anh) bĩnh ra quần. Phá hỏng buổi làm việc và làm thất thoát tài sản của Thương lái. Chỉ từng đấy thôi cũng đủ cho hắn làm không công trong ba năm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.