Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 61: Công Việc Mới

Ăn Hành Tại Dị Giới

61 Chương 61: Công việc mới

Thôn trấn gần nhất nằm dưới chân núi có tên là Vân Hà, Từ trong ngọn núi có một mỏ nước nhỏ, miễn cưỡng cung cấp đủ nước sinh hoạt cho người trong thôn. Nơi này cây tương đối khô cằn khó trồng trọt, may mắn thay, cách đây có một đoàn thương lái đi ngang qua khu vực phát hiện trong núi có mỏ khoáng, vậy nên người dân trong thôn đã có công việc để làm, đổi lại họ sẽ nhận được tiền và hàng hóa.

Mọi chuyện không dễ dàng như ăn kẹo, không phải cứ vào trong đào là có được tiền. Để đánh đổi lấy hàng hóa và tiền tài, họ phải đối mặt với các nguy cơ mỏ khoáng bị sập. Để ngăn tình trạng đó, trưởng thôn sai người đến khu rừng phía Tây để chặt gỗ làm rạp đỡ, nhưng khốn nỗi phía tây cách năm dặm lại có thú dữ mỗi lần đi lấy gỗ đều thập phần hung hiểm. Vì vậy thương lái đã tuyển thêm một đội võ sĩ về bảo hộ trong mỗi chuyến đi.

Cao thúc làm trong hầm mỏ đã một thời gian, cho nên xin Lưu Phong vào làm không có gì khó khăn. Hai người bước tới phía căn nhà khang trang rộng lớn nhất thôn. Đây là căn nhà nghỉ của Đoàn thương lái, có nam nhân đứng ngoài canh gác. Phía trước là những con ngựa cùng vài chiếc xe thồ, vài người dân đã lác đác tập trung dưới gốc cây, khoác tạm áo bên ngoài, đầu đội khăn che nắng.

Một lát sau, cao thúc dẫn trưởng thôn lùn tẹt đi tới, đứng từ xa đã vẫy tay gọi Lưu Phong.

Hắn siết chặt áo ở phần hông, mình trần bước tới trông thật cool ngầu, Trưởng thôn cũng hơi hốt khi thấy hắn không mặc áo đi dưới trời nắng như vậy, bản lĩnh đó đến như mấy thanh niên trong thôn không mấy ai dám làm vậy vì làn da sẽ chạy sạm. Lão đâu biết Lưu Phong không có quần nên mới làm ra bộ dạng như vậy.

Lưu Phong khuôn mặt nóng bừng, mặt nhăn mày nhó vô tình làm ra bộ dạng dữ tợn.

"Được, có bản lĩnh" Trưởng thôn tấm tắc khen ngước nhìn Lưu Phong: "Cao Túc đã nói cho ta, giờ để ta dẫn ngươi vào trong gặp trưởng đoàn thu xếp công việc cho ngươi."

Được vào chỗ râm mát, Lưu Phong thở phào nhẹ nhõm. Địa điểm nghỉ ngơi của Thương lái không tệ chút nào, khoảng sân rộng là những thùng gỗ chứa đầy hàng hóa, vài người đang kiểm kê xếp mấy viên đá quý vào trong hòm. Một tay quản gia có nốt ruồi trên mặt trông thật hãm, đang vung tay quát mắng mấy người làm công. Nhìn thấy Lưu Phong, con mắt ếch ộp của hắn trợn lên, đưa tay vuốt chòm râu săm soi xuống hạ bộ Lưu Phong.

Bỏ qua tên quản gia dở hơi đó đi, Lưu Phong bước tới gian phòng gỗ có trải thảm hai chậu cây cảnh rợm bóng khiến chỗ này mát mẻ hơn cả. Ngồi bên trong là một lão trả tròn trịa đang đếm tiền toát mồ hôi. Thấy bóng người đi tới, lão cất ngay cái hộp vào vùng kín, dùng tà áo che lại.

- Phú Lùn, lão tìm ta có chuyện gì sao?

Trưởng thôn lùn tẹt xoa xoa bàn tay

- Chỗ ta có người biết võ thuật, muốn kiếm chác chút tiền cho nên nhờ ông chủ Giang sắp xếp giúp ạ.

Nghe thấy người biết võ, ông chủ giang nhìn Lưu Phong bằng ánh mắt săm soi. Ít ra khí thế của Lưu Phong không tệ, lão lườm một cái rồi nguýt dài.

- Ngươi có thể làm những việc gì, muốn làm ở đâu, muốn được trả công bao nhiêu một ngày?

Lưu Phong đáp ngay

- việc gì cũng không quan trọng, quan trọng là nhiều tiền. Nhất là mấy việc làm ít mà lương cao ấy.

Ông chủ Giang đạp bàn làm trưởng thôn giật thót.

- Hoang đường... Nhưng ta thích.

Ngừng một lúc, ông chủ giang mỉm cười đầy gian ý

- Gỗ làm giàn trong hầm mỏ sắp hết, thay vì ngày mai đi mướn võ giả ở Thiên Phổ để bảo vệ đoàn người đi lấy gỗ, công việc bảo vệ sẽ giao cho ngươi đảm nhiệm. Tiền nong ta sẽ chi trả thỏa đáng.

- Chuyện vặt thôi mà, nhưng ta có điều kiện, vũ khí, đồ nghề lão phải chuẩn bị.

Ông chủ Giang bĩu môi

- Đương nhiên, người trong thôn lấy đâu ra binh khí cơ chứ. Ngươi ra ngoài gặp quản gia bảo ông ta cung cấp trang bị. Nhanh nhanh lên, đừng có lãng phí thời gian.

Ông chủ Giang làm việc này cũng có nguyên do, mỗi lần ông thuê đám võ sĩ đi bảo vệ, ít người muốn đến khu vực nắng nóng làm việc, cho nên ông phải năn nỉ thụt cả lưới mới mời dược vài người. Lẽ ra nên bao trọn gói đến khi bảo vệ song, nhưng vì ông tiếc tiền chi trả cho những ngày đám võ sĩ rảnh rỗi không có việc gì làm, nên cứ thuê hai ngày thì lại dừng cho đến khi cần lấy gỗ mới lật đật đường xá xa xôi đi thuê người.

Người dân trong này biết rõ khu rừng phía tây có thú dữ, cho nên không có võ sĩ bảo vệ, có cho kẹo họ cũng không đi. Mà không có gỗ, trong hầm mỏ cũng không chịu làm việc. Đối với ông chủ Giang mà nói, đám dân ở Thôn thanh hà là đám nhân công rẻ nhất mà ông từng gặp , đá quý mà họ mang về lại vô cùng hợp mắt giới quý tộc trong thành. Món hời lớn như vậy ông không muốn cho người khác đánh hơi thấy, mà chen vào việc làm ăn của mình.

Lưu Phong trở treo xin ứng trước mấy bộ quần áo lành lặn, hắn cãi nhau với tay quản gia một hồi ầm ĩ, cuối cùng ông chủ Giang phải trực tiếp ra mặt hòa giải, Kết quả Lưu Phong đã có bộ quần áo và một ngọn giáo làm vũ khí.

Chuyến đi này có chút đặc biệt, Ông Chủ giang sai cậu con trai của lão là Tô Anh đi theo giám sát, nếu Lưu Phong làm việc không ra gì sẽ không được một xu , một cắc. Làm việc mà có ông chủ giám sát chắc chắn không thoải mái chút nào, nhưng đó là người bình thường, với Lưu Phong thì lại khác, mục đích có được quần áo mới đã hoàn thành, những thứ khác hắn không quan tâm, tiền đối với hắn không quan trọng, nếu cần thiết hắn đưa tay ăn trộm một lúc là đầy túi. Vậy nên Lưu Phong vô cùng nhàn nhã.

Còn con trai ông chủ To Anh, đây là một trong những lần hiếm hoi cha của hắn giao việc làm. thường ngày chỉ ăn uống, ngủ nghỉ, chơi trò chơi mười tám cộng với mấy cô thôn nữ. Hôm nay bị bắt ra phơi nắng cho nên tâm tình rất khó chịu. Đám người đi một lúc đã bỏ lại cậu ta một quãng dài, nếu không có ông quản gia đi cùng, chắc chắn Tô anh đã lén bỏ về.

Vậy ra, trong vụ này có đến hai người giám sát, nhất là quản gia mắt ếch, đối với Lưu Phong đã không thấy thuận mắt.

Cánh rừng dần dần hiện ra, khu rừng này không rậm rạp như Rừng Tối ở Bạch Vân Thành, Lưu Phong ngóc đầu quan sát thấy không có gì đáng sợ, cho nên lại leo xe thồ ngủ khò khò.

...

Gần một tiếng đi xe, cuối cùng đoàn thợ đi lấy gỗ đã tới nơi

Tay cầm búa, tay thì cầm rìu hô hào đi vào trong rừng. Một ngày chặt hai cây gỗ lớn, đem phân tách ra từng khúc thì vừa tối. Ai làm việc người nấy, trong lúc đám thợ đi tìm và chặt gỗ, Lưu Phong có dư giả thời gian ngồi tắm nắng trên cành cây, hưởng mát gió trời. Tô Anh và Quản gia thì ngồi dưới gốc cây uống nước chè, cắn hướng dương, miễn cưỡng nhìn đám người làm việc hùng hục như một trò giải trí.

Từng nhát búa chặt vào thân cây phát ra âm thanh ong ong, khiến giấc ngủ Lưu Phong bị gián đoạn. Hắn trèo xuống gốc cây đi dạo ở chỗ khác.

- Ê tên kia, ngươi định bỏ trốn đấy à, nếu có thú dữ thì bọn ta phải làm thế nào?

Lưu Phong liếc nhìn sang đám thợ đang chặt cây.

- Nhiều người như vậy hai người lo gì chứ?

Tô Anh nhổ vỏ hướng dương bắn lên mặt quản gia nói.

- Bọn họ làm việc mệt nhọc lấy sức đâu mà đánh đuổi thú dữ, nếu bọn họ tự làm được thì việc quái gì chúng ta phải đi theo bảo vệ.

Lưu Phong thản nhiên đút túi mấy nắm hướng dương. hắn nói

- Ờm, vậy thì ta đi xung quanh thăm dò một chút, nếu có thú dữ ta còn báo cho mọi người biết. Chứ để chúng xuất hiện thì thiếu gia đây làm sao chạy kịp.

Tô Anh gật gù

- Ngươi nói cũng có lý

Vừa nói hắn vừa nhổ hướng dương lên mặt quản gia, có lẽ thường ngà cậu chủ tức gã đó lẵm, cũng phải thôi, trông cái mặt của hắn lúc ngủ chảy nước dãi lênh láng, có con ruồi dậu trên mép mà vẫn hồn nhiên ngáy khò khò.

Đột nhiên lão choàng tỉnh như có biến, mấy tay chặt gỗ đang hô hào việc gì đó. Một lát sau có một người đàn ông lật đật chạy qua.

"Cậu chủ trên cây có tổ ong to lắm. chúng bay xuống đốt mấy người sưng hết mặt mũi rồi. chúng tôi không dám lại gần."

Quản gia đưa tay lau mặt, vì có cái gì đó dinh dính, lão quát người đàn ông.

_ Ơ hay, bọn ta đâu đi giám sát, đâu có trách nhiệm bảo vệ các ngươi, đi mà gọi hắn ta kia kìa.

Tô Anh chỉ chỉ sang chỗ Lưu Phong, hiện giờ hắn đang đi tè dưới gốc cây gần đó. Phong cảnh hữu tình, phiền muộn con người theo dòng nước mà trôi đi, tâm hồn lưu Phong vô cùng khoan khoái. Hắn vô thức ngân nga bài hát, cho đến bị hòn đá bập vào sau gáy khiến hắn tắc ống. Ngắt nhịp cảm xúc.

...

-Cái gì? có tổ ong hả? Lưu Phong ngạc nhiên hỏi.

Người đàn ông gượng cười đáp.

- Đúng rồi, vài người bị đốt sưng tấy hết mặt mũi, cậu chủ bảo tôi sang bên này bảo cậu giải quyết."

Lưu phong nhũn vai, bĩu môi như vẻ đó là điều hiển nhiên. Hắn đi theo người đàn ông tới gốc cây đang chặt giữa chừng phải bỏ dở. Đứng từ xa đã nghe tiếng vo ve, mấy đốm đen đang bay vòng quanh gốc cây. Lưu Phong ngước đầu nhìn lên thấy tổ ong đất khá là to đang treo trên ngọn cây. Ong mật đốt thì không sao, chứ ong đất mà đốt hai ba cái thì u đầu nằm một chỗ.

- Bỏ cây này, tìm cây khác mà chặt đi, chuyện đơn giản thế mà cũng phải hỏi.

Người đàn ông nhăn mặt khó xử

- Không kịp đâu, chúng tôi tốn thời gian với cây này rồi, giờ tìm cây khác thì trời sẽ tối mất. Hôm nay mà không làm được việc thì nhà tôi không có cái gì bỏ vào bụng đâu.

Lưu Phong nhớ lại Cao Thúc đi làm cũng chỉ đổi được ít gạo, xem ra ông Chủ trả tiền công hơi ít, khiến người khác chỉ đủ ăn chứ không để dành. Đúng là một lão... Mà thôi, Lưu Phong chẳng muốn nghĩ nhiều làm chi cho mệt đầu, hắn làm người bảo hộ thì thực hiện công việc của người bảo hộ. Có cái tổ ong đất mà cũng làm khó hắn sao?

- Chuyện nhỏ, Đốt lửa đi, hun chết cả tổ bọn chúng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.