Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 58: Bị Đánh Hội Đồng

Ăn Hành Tại Dị Giới

58 Chương 58: Bị đánh hội đồng

Đấy là lần đầu tiên Lưu Phong và cậu em vợ Châu kiệt đi cùng một hướng, trước nay, lúc nào cũng như lửa với nước, cứ gặp nhau là dọa nạt đánh đấm Lưu Phong. Vốn là người không chịu thiệt bao giờ, theo lẽ thường thì hắn đã xử đẹp em vợ vì cái tội hỗn hào với hắn. Nhưng ai bảo, Châu Kiệt là em trai của Chi Hoa cơ chứ, dù có nóng máy đến đâu, Lưu Phong vẫn kìm lại được. Hắn không muốn làm tổn thương người thân của nàng.

Nhưng lâu lâu đi theo sau đá đít hắn vài cái cũng không quá đáng lắm, vì nhà đang có khách, hắn lại là cậu chủ tương lai cho nên không dám hành động lỗ mãng. Như vậy sẽ làm xấu mặt gia tộc.

Châu Kiệt ức lắm, nhưng vì âm mưu tống cổ Lưu Phong ra khỏi Châu gia mà không cần đến vũ lực, hắn bèn làm ngơ cho qua chuyện, vì mấy cú đá bâng quơ của Lưu Phong ngoài làm hắn khó chịu thì không có chút uy lực nào.

Đến tầng lầu thứ 4 của biệt việt mới xây, đây là tòa lâu cao nhất trong khu vực một dặm quanh đây, không gian thoáng đãng, phong cảnh hữu tình. Đang bước lên bậc cầu thang thì Châu Kiệt làm dấu dừng lại. cả tầng lầu này ngoài hai người Châu kiệt và Lưu Phong, chỉ có một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện ngắm cảnh.

Châu kiệt vận lực vào đôi tay túm lấy bả vai Lưu Phong, ngăn không cho hắn đi ra phá hỏng chuyện tốt đẹp.

-Thấy chưa, đó mới là người xứng đáng làm anh rể của ta. Ngươi không thấy hai người bọn họ rất xứng đôi sao?

Lưu Phong đưa mắt nhìn theo, đôi nam nữ đó một người là Chi Hoa một người còn lại là thằng mắc dịch nào đó, Lưu Phong không có quan tâm. Hắn chỉ hơi ngạc nhiên là cô vợ của hắn đang ngang cười với một người nam nhân khác. Đây là một điều không thể chấp nhận được.

Khuôn mặt nóng bừng của Lưu Phong, hiển nhiên không qua nổi cặp mắt tinh tường của Châu Kiệt, hắn biết Lưu Phong có cảm giác như thế nào, chắc chắn là tức giận rồi. Hiện giờ hắn đang bị Châu Kiệt giữa lại không cho đi lên phía trên can dự vào. Cảm giác tức giận người khác sẽ chuyển sang oán hận sự bất lực của mình. Châu Kiệt đánh lạc hướng suy nghĩ của lưu phong để quá trình hắn tự kỷ xảy ra nhanh hơn.

-Lưu thiếu gia, nếu người có bản lĩnh thì ta cũng không có phản đối chuyện của hai người, nhưng ngươi thấy rồi đấy, nữ nhân thường sùng bái những người bản lĩnh cao hơn mình, chỉ có thể dựa vào nam nhân mạnh mẽ, họ mới có thể an lòng. Nhưng bản lĩnh của thiếu gia còn thấp hơn cả tỷ tỷ của ta, ngoài mặt tỏ ra không có gì, còn sâu bên trong lại bồn chồn lo lắng.

Ngừng một lúc, châu Kiệt nhìn thẳng mặt Lưu Phong mà nói.

-Hoa tỷ là người tốt, thiếu gia đừng làm phiền tỷ ấy nữa. Với gia thế của nhà họ Lưu, chắc chắn dư sức cưới thêm cho vài mỹ nữ, chuyện đó hoàn toàn không có vấn đề. Nói điều này thiếu gia đừng giận, nếu thiếu gia muốn, tôi có thể dùng tiền của mình để tác hợp cho huynh một cô nương xinh đẹp khác.

Lưu Phong cúi gằm mặt, sụt sùi nói

-Châu kiệt, đệ thật là tốt…

Châu Kiệt cười thầm trong lòng, kể ra tên này cũng không ngốc lắm. Hắn là một nam nhân có lòng tự tôn biết xấu hổ, không xứng với hoa tỷ, giờ thấy nam nhân khác tài giởi hơn mình liền có ý thối lui. Giờ hắn đang ở nơi vực sâu, ta quăng tiền cưới cho hắn một người khác, vậy coi như trả món nợ vật chất với Lưu gia.

-Lưu thiếu gia, nếu người thấy ta nói đúng, vậy chúng ta đừng làm phiền họ tâm sự trai gái nữa.

Lưu Phong nói

-Đệ nói rất đúng, là nam nhân phải mạnh mẽ, ta phải chứng minh cho Chi Hoa biết, ta là một chỗ dựa vững chắc để nàng dựa vào.

Châu Kiệt nhìn qua thấy sắc mặt của Lưu Phong thay đổi, hắn đưa tay gạt cánh tay của Châu Kiện, đi nhanh tới chỗ hai người kia. Phản ứng của Lưu Phong thay đổi quá nhanh, khiến Châu kiệt hoàn toàn không nghĩ tới, hắn không đi xuống mà lại đi lên. Điều đáng ngạc nhiên là

“ Ta đã vận khí lực giữ lấy, Sao hắn ta thoát ra được?”

Châu kiệt nhìn Lưu Phong bằng cặp mắt nghi hoặc, vội vàng chạy theo giữ lấy Lưu Phong, nhưng đã quá muộn, Lưu Phong đã nhanh chân đứng sau hai người Hoa tỷ và sư huynh của hắn.

-Hai người nói chuyện vui vẻ quá nhỉ.?

Cả hai bất giác quay lại, vì đang ở trong Châu gia, chẳng ai lại vận khí vào ngũ quan tăng cường phản xạ như khi chiến đấu, lại đang nói chuyện say sưa, nên hơi bất ngờ khi thấy Lưu Phong lù lù xuất hiện.

-Lưu Phong?...

Chi Hoa không dấu được nét mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, còn gã mắc dịch kia, lại khá dửng dưng, quét mắt nhìn qua một lượt không nói câu nào. Thái độ này của hắn hiển nhiên không làm Lưu Phong cảm thấy chút ấn tượng tốt đẹp nào.

-Đừng ngạc nhiên như vậy, ta chỉ tình cờ….

“ Oành”

Còn nói chưa hết câu, một luồng khí từ phía sau bất ngờ ập tới người Lưu Phong, Khí thế mạnh mẽ, sắc bén so với “Lưu Sa Trảo” của Bạch Vân thành chủ thì một chín một mười. Lưu Phong cảm thấy sau lưng mình có một móng vuốt vô hình chộp lấy, đẩy hắn bay từ tầng 4 xuống nền đất phía sau hậu viện.

Chi Hoa á khẩu không nói được câu nào, toàn bộ diễn biến từ lúc Lưu Phong xuất hiện cho đến khi bị người đó đánh rơi xuống đất, tất cả chỉ xảy ra trong vòng hai hơi thở. Không chỉ có nàng ngạc nhiên, mà ngay cả nam tử đứng cạnh và đệ đệ của hắn cũng im lặng không nói được lời nào.

Gần như ngay lập tức, Chi Hoa chạy vội xuống lầu một, muốn xem thương thế của Lưu Phong thì bị một người nào đó ngăn lại.

Đôi mắt cô rưng rưng nhìn vào thân thể đầy máu đang nằm bệt trên mặt đất, hai mắt hắn còn mở trừng trừng dường như không hiểu chuyện gì xảy ra đến với mình.

-Lão gia… mau cứu huynh ấy đi…

Châu gia chủ nhìn nước mắt cô con gái yêu quý của mình rơi xuống, trong lòng ông như bị nàng con dao đâm.

-Đừng… đừng cho ai biết chuyện này, nếu không Lưu phủ nhất định không để yên đâu.

Một lão giả từ trên lầu thong dong đi xuống. lạnh nhạt nói.

-Chẳng phải các người muốn như vậy sao? Còn đứng đó làm gì, mau xử lý cái xác đi chứ…

Những người có mặt tại đây đều im bặt, riêng chỉ có chi Hoa là còn đang nức nở, Châu lão gia bất đắc dĩ đánh vào sau gáy, làm cô ngất lịm đi.

-Phụ thân!

Châu kiệt cất tiếng hỏi, đưa tay chỉ vào cái thi thể trên mặt đất. Khuôn mặt người đo mở trừng trừng, khiến người ta cảm thấy ám ảnh. Họ không muốn nhìn thấy nó tồn tại ở đây nữa, cũng không thể gọi đám hạ nhân làm việc này được, miệng lưỡi không cẩn thận dễ bị lộ ra bên ngoài.

-Châu Kiệt, Vứt xuống sông cho nhanh gọn, nhớ cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy.

-Lão gia yên tâm, chỉ là một tên phế vật, hắn chết đi có khi Lưu Phủ còn mở tiệc ăn mừng ấy chứ.

Châu gia chủ chẳng thấy buồn cười chút nào, mặc dù sự tồn tại của Lưu Phong trong Châu Phủ làm ông và nhiều người gai mắt, nhưng bảo ông giết hắn thì chưa nghĩ đến bao giờ. Chuyện này xảy ra bất ngờ, ông phải thu xếp cho khéo, tránh để người của Lưu Phủ biết được, dù Lưu Phong là phế vật, hay một gã điên cũng là người của Lưu gia. Trước đây họ giúp Châu gia, giờ đây lại lấy oán báo ân. Châu gia chủ tuy ham tiền nhưng làm ra chuyện tày trời như vậy, chuỗi ngày về sau sẽ không yên ổn mà sống.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.