Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 54: Trở Về

Ăn Hành Tại Dị Giới

54 Chương 54: Trở về

Bốn người họ Chu vừa đi vừa điều hòa hơi thở, bốn người không muốn nán ở lại địa phương này thêm chút nào nữa. Vị trí lối ra thông ra bên ngoài bìa rừng bọn họ cần nhanh chóng tìm nơi dừng chân, tốt nhất là thấy nhà của một thôn dân nào đó để ổn định lại thương thế của Chu Cát, Chu Đình, và cả Chu Khâm nữa. Chu đình chỉ bị thương tổn ngoài da miễn cưỡng đi lại được, Chu Khâm đánh lạc hướng con Rết khổng lồ, cả người cũng chịu không ít thương tổn, tuy vậy hắn vẫn gắng gượng cùng với Chu Phù dìu Chu Cát.

Trong bốn người thì Chu Cát bị tổn thương nhiều nhất. Hắn vì che cho chu Đình mà ăn nguyên cú húc từ con rết, nội thương đã nặng ngoại thương còn nặng hơn nhất là phần lưng bao phủ bởi một màu của huyết tinh, chưa kể hắn còn trúng một mũi tên do Lưu Phong vô ý bắn trúng. Hắn giữ được mạng đã là may mắn lắm rồi.

Lại nói về gã thợ săn, khi nãy nhờ hắn khiêu khích con Rết, nhân lúc nó bị thu hút sự chú ý đuổi theo tên kia. Bốn người mới có khoảng trống rút khỏi nơi nguy hiểm. Trong lòng mọi người hiểu rõ, hắn làm như lấy một đổi bốn người, hắn chạy trong động phủ theo hướng đó thì tiến thoái lưỡng nan. Sinh mệnh khó mà bảo toàn.

-Chu đại ca, người thợ săn đó… liệu có thoát ra ngoài được không?

Chu khâm chậm rãi đáp

-Cũng khó nói lắm, theo ta thì cửa sống dành cho hắn hoàn toàn không có. Phia sau có Rết Khổng Lồ truy sát, còn phía cửa động phủ lại có con Lưỡng Đầu xà chặn đường. Hơn nữa khi nói chuyện với gã, ta đã thử thăm dò thực lực của hắn, ta thấy rằng với thân thủ bình thường như vậy một hơi không thể nhảy lên khỏi hốc đá mà thoát ra ngoài.

Nét mặt Chu Đình thoáng hiện vẻ lo lắng, tuy là người la chưa tiếp xúc nhiều. Trong mắt nàng Lưu Phong chỉ là một gã tiểu nhân hám lợi, nhân lúc người khác gặp khó bèn làm khó dễ, lợi dụng kiếm chác tài vật. Nhưng chí ít hắn rất giữ lời, hai lần cứu cô và chu Cát thoát khỏi hiểm cảnh.

-Như vậy chẳng phải là anh thợ săn đó sẽ chết sao?

Chu Khâm khẽ gật đầu

-Chúng ta bị thương đi chậm như vậy mà không thấy con rết đuổi theo, chắc chắn là do thủ đoạn của người đó. Tuy rằng ta rất muốn quay lại nhưng với thương thế hiện tại khéo làm nguy hiểm tới bản thân, vậy thì phí hoài tâm cơ của gã rồi. Ta nghĩ nên tìm một thôn dân gần đây nghỉ ngơi cho lại sức rồi quay lại tìm gã thợ săn. Nếu còn sống thì tốt còn không cũng đem hắn về an táng tử tế.

Đây chính là quyết định đúng đắn mà Lưu Khâm đưa ra, trong tình huống này cũng không thể ép buộc mọi người mạo hiểm quay lại. Cơ hội chỉ có một lần, bọn họ còn sống trở về gia tộc là đáng mừng. Việc tìm xác gã thợ săn cũng được coi là vẹn tròn đạo nghĩa.

Bốn người lầm lũi đi theo con đường mòn, được nửa ngày bọn họ nhìn thấy phía xa có căn nhà gỗ. Không chút ngần ngại họ đẩy nhanh cước bộ về phía trước…

Đứng từ đằng xa đã trông thấy bóng người trước mảnh sân rộng, không phải là thôn dân bình thường, đó là một nữ nhân đang mải mê luyện kiếm. Từng đường kiếm biến ảo tinh diệu tựa như có ngàn cánh hoa mai đang lả tả rơi trên mặt đất. Kiếm thế sắc bén, kiếm chỉ phối hợp nhẹ nhàng cả người và kiếm như hòa vào một thể. Đủ thấy khả năng lĩnh ngộ của người này đã đạt đến nhân kiếm hợp nhất, xét ra cũng sàn sàn với trình độ võ sư.

Người này còn rất trẻ, tuổi tác không lớn hơn bốn người Chu Khâm. Nếu thực sự là người nay tham dự võ hội trong Bạch Vân Thành, vị trí trong bảng xếp hạng sẽ không phải là thấp. Rất đáng để mọi người kiêng rè.

Đợi đến khi kiếm người đó thu về tay, Chu Khâm mới cất tiếng nói

-Cô nương!... Cô nương…

Nữ nhân ngoái đầu quay lại sắc mặt không có nhiều biến chuyển, nhìn bốn người dò xét mà không nói lời nào.

-Chúng tôi đi săn trong Rừng tối, Chẳng may gặp nạn, không biết có thể vào nghỉ trong nhà một lát hay không.

Nữ nhân thoáng đánh giá qua bốn người, thấy dáng vẻ ai nấy đều tàn tạ, khắp người đầy những vết bầm và vết cào xước da. Chứng tỏ là bị yêu thú tấn công, nữ nhân vội vàng đồng ý. Cô chạy tới giúp Chu Khâm và Chu Phù dìu Chu Cát vào bên trong nhà…

Nhanh tay trải ra tấm chăn ra giường, Chu Cát nhanh chóng được nằm sấp xuống. Từ trong chiếc túi nhỏ bên hông, cô thiếu nữ móc ra mấy lọ thuốc và nói.

-Người này bị thương nặng, lại mất máu nhiều nên thể lực suy nhược tạm thời ngất đi. Mấy người cho hắn uống Đại Hoàn đơn sau nửa ngày sẽ không có gì đáng ngại.

Chu Phù nhanh chóng nhận lấy lọ thuốc từ chỗ nữ nhân, ân cần phục dụng đơn dược cho Chu Cát.

-Còn đây là Hoạt Huyết Tán chuyên trị ngoại thương, mấy người cũng bôi thuốc này lên vết thương của mình đi. Để lâu máu sẽ đông tụ lại, làm chậm khả năng hồi phục thương thế.

Chu Khâm nhận lấy lọ thuốc bột từ chỗ nữ nhân, ánh mắt đã đờ đẫn như người bị cướp mất hồn. chẳng phải tuyệt sắc giai nhân khuynh nước khuynh thành, nhưng cũng không phải là hoa dại ngoài đường. Người này vừa giỏi võ công, lại ân cần chu đáo. Đem lọ thuốc cho Chu Đình dùng trước gã lân la hỏi chuyện

-Đa tạ cô nương đã chiếu cố, không biết quý tính đại danh của cô nương để sau này tiện bề báo đáp.

Nữ nhân dọn dẹp lại nhà cửa, đem thêm hai khúc gỗ ở bên ngoài vào cho Chu Đình Và Chu Khâm, cô nhẹ nhàng đáp.

-Ta họ Châu, tên Chi Hoa. Thấy người gặp nạn ra tay giúp đỡ là chuyện nên làm thôi mà, Mấy người không cần câu nệ lễ nghĩa đâu.

Chu Khâm gật gù, nhìn nữ nhân trước mặt ngày càng thuận mắt. Dẫu biết Chu Phù và Chu Đình đều là nữ nhân mỹ mạo, nhưng đều là người trong nhà. Nhìn nhiều thành quen, nay tại nơi rừng núi lúc hiểm cảnh lại được tương ngộ cũng nữ nhân vừa đẹp người lại tốt tính. Những vết thương trên người gã tựa hồ được chữa lành hết vậy.

-Thì ra là Châu tiểu thư… Họ Châu… Không lẽ có liên quan đến Châu gia ở ở gần đây chăng.?

Châu Chi Hoa gật đầu hồn nhiên đáp:

-Đúng rồi, ta là người của Châu gia? Còn mấy người từ đâu đến, trông cách ăn mặc không giống người bình thường chút nào a.

Nhìn lại bản thân, y phục thì đã giao cho Chu Phù, Chu Khâm đang ở mình trần thương ngày thì không sao nhưng trước mặt nữ nhân này hắn không hiểu sao lại có chút không tự tin. Gã ấp úng đáp

-A.. ơ.. ta quên giới thiệu, bốn người chúng ta là người của Chu gia, đi ngoài săn bắn tích lũy kinh nghiệm thực chiến nào ngờ… là do chúng tôi không tự lượng sức, nên mới ra nông nỗi này? Còn Châu tiểu thư, sao lại ra căn nhà gỗ hẻo lánh như vậy?

Trừ chu cát đang mê man, Chu Đình và Chu Phù đều nhăn mặt khó hiểu. Quen nhau từ nhỏ, hai người chưa Thấy Chu Khâm tỏ ra lúng túng như bây giờ, thậm chí dù hắn tài mạo không tệ trong chu gia cũng chỉ sau Chu Khải mà thôi, nhưng chưa thấy hắn bắt chuyện với nữ nhân bên ngoài bao giờ lúc nào cũng trơ ra như gỗ đá. Tưởng hắn mặt lạnh không có tình cảm chỉ biết tu luyện ai ngờ cũng có lúc bối rối.

Châu Chi Hoa thoáng có chút ngạc nhiên, cô cười nhẹ nhàng đáp;

-Thì ra là Chu Công tử và hai tiểu thư, ta thì không có chuyện gì quan trọng lắm chỉ là nhàn rỗi nên ra đây đợi một người ở đây thôi.

-Đợi người ư?

-Ưm. Ta rời khỏi đây đã lâu mà thấy nhà cửa còn khá sạch sẽ, ngăn nắp, vườn rau không có cỏ dại. Chắc người đó vẫn còn ở đây. À mà mấy người đi săn có gặp một nam tử, cao tầm tầm này ..đầu óc có chút vấn đề không?

Vừa nói Chi hoa vừa diễn tả hình dạng của người đó, khiến Chu Khâm, Chu Đình và Chu Phù nhăn mặt, người thì có gặp qua nhưng không giống miêu tả cho lắm.

Chu Khâm nói bâng quơ

-Châu tiểu thử, người mà tiểu thư miêu tả chúng ta chưa có gặp qua. Hồi chúng ta vào đây chỉ có một gã thợ săn dẫn đường, tuy là hắn đưa ra nhiều chủ ý kỳ quái nhưng đều hữu dụng cả.

Chu Đình bổ sung;

-À phải rồi, anh thợ săn đó cũng gọi là kỳ lạ đi, chẳng biết là tốt hay xấu nữa. Lúc thì ra tay trượng nghĩa lúc lại giở trò tiểu nhân vụ lợi.

Chi Hoa hỏi gượng lại

-Tiểu nhân vụ lợi?

Chu Phù nén nhịn một hồi, đối với gã thợ săn kia hiển nhiên làm nàng nảy lên nhiều suy nghĩ khó xử, nếu thời khắc ấy hắn không phải cô dùng kiếm uy hiếp liệu hắn có trở lại cứu mấy người bọn họ hay không? Nhưng sao trong người cô lại có cảm giác tội lỗi khi chính mình ép buộc một người ngoài đi vào chỗ chết. Đổi lại sự an toàn cho cô và mọi người. Nghĩ ngược nghĩ xuôi nói xấu người đã chết là không nên, Chu Phù đành mở miệng xen ngang.

-Mọi người đừng nói nữa? chẳng phải chúng ta phải đi xem người đó sao? Sẵn tiện có Châu Tiểu Thư vậy đi tìm người đó biết đâu còn kịp thời cứu người đó.

Chu Khâm và Chu Đình đồng thanh

-Thôi chết, Chu Phù không nhắc chúng ta quên mất.

Chi Hoa còn chưa tường sự việc nên hỏi lại

-Mấy người nói chuyện gì vậy? Tôi chưa có hiểu

Chu Khâm hắng giọng

-Chuyện dài lắm, đợi ta chuẩn bị một chút, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Chu Phù cắt ngang

-Chu đại ca, huynh vẫn còn bị thương nên ở lại đây nghỉ ngơi, việc đi tìm người thợ săn cứ để muội và Châu tiểu thư đi là được rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.