Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 51: Hố Phân Bí Mật 2

Ăn Hành Tại Dị Giới

51 Chương 51: Hố phân bí mật 2

Trong mắt Chu Khâm , Lưu Phong chỉ là một gã thợ săn niên kỷ không lớn, có bản lĩnh sinh tồn ở đây cũng coi như tạm được. song nếu đem so sánh với con cháu trong các gia tộc của Bạch Vân Thành nói chung và với Chu gia nói riêng thì địa vị của hắn không đáng phân lượng nào. Thiếu niên sĩ khí đang thịnh quan tâm nữ sắc là bình thường về mặt này Chu Khâm có thể cảm thông, nhưng muốn tiếp tay cho người ngoài như Lưu Phong thì không đáng chút nào.

Tuy vậy Chu Khâm cũng không muốn làm dập tan ước mơ nhỏ nhoi của Lưu Phong, gã nói.

-Huynh đệ, huynh đang nói người nào?

Lưu Phong giả bộ làm rơi đồ đạc để có cớ cúi xuống nhặt, thuận đường lia mắt một cái nhìn trộm. Có điều Chu Khâm đâu phải tay vừa, gã cũng ngồi xuống giúp nhặt đồ tiện thể che chắn không cho Lưu Phong không thực hiện được mưu đồ như ý.

-Chậc, thì cả hai đều xinh đẹp cả, nhưng ta nhìn Chu Đình tiểu thư thuận mắt hơn.

“ Chu Đại Ca… bọn muội thay đồ xong rồi”

Chu Khâm quay lại gật đầu với hai người thiếu nữ mặc y phục nam nhân kín đáo thô ráp mà vẫn giữ được nét nữ tính. Quay sang Lưu Phong đang lau nước miếng, mặt vẫn đang bí xị xuống vì mưu đồ bất thành, Chu Khâm cười cười vỗ vai vào Lưu Phong kéo hắn trở về với thực tại.

-Huynh đệ, ngươi biết cách cột thành dây chứ.

Lưu Phong lườm bốn người trong phòng, đúng là con cháu thế gia có khác, giàu có mà ki bo quá trời, Nhà có bao nhiêu con cháu mà cho hắn nhìn no con mắt một chút thì đã làm sao? Hắn đâu có đòi hỏi gì quá đáng mà ngay cả nhìn cũng không cho. Thiện ý của Lưu Phong với mấy người họ Chu này giảm mạnh rồi.

Lưu Phong đứng lỳ ở đây hất cằm tỏ vẻ không quan tâm.

-Sao vậy huynh đệ? Có chuyện gì sao.? Hay là huynh cũng không biết cột dây.

-Biết chứ, nhưng ta đang nghĩ nếu mà phía dưới có đường ra thật thì thoát khỏi đây rồi các ngươi trả ơn ta kiểu gì đây. Nhỡ các ngươi trở mặt không giữ lời thì ta cũng sức yếu lực mỏng không đắc tội với đại gia trong Bạch Vân Thành a

Cái chủ ý dở người này làm Chu Phùng hậm hực trong lòng. Nghe Lưu Phong nói kháy thì không kìm được thốt ra thành tiếng.

-Ngươi điên à? Ngươi cũng đang ở trong động phủ này đó, không đi ra thì ngươi cũng chết thôi.

Lưu Phong vẫn dửng dưng

-Chết thì có gì đáng sợ? mạng ta nhỏ như kiến hôi chẳng đáng nói, chỉ là có người thân phận cao quý không cam chịu chết ở đây. Hớ hớ

Chu Khâm cảm thấy nên đứng ra dàn xếp, tên thợ săn làm như vậy cũng có lý do của hắn. Tiểu nhân hám lợi nhỏ, cứ cho hắn một cái đảm bảo là êm ngay đó mà.

-Huynh đệ, chúng ta là người trọng chứ tín, tuyệt đối không làm chuyện qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa.

Lưu Phong bĩu môi

-Hứ, nói suông ai mà tin. Nếu các ngươi thật lòng muốn giữ lời vậy thì phát lời thề đi. Hãy Thề rằng, nếu các ngươi bội tín thì cả Chu gia nhà tan cửa nát, người Chu gia vạn kiếp ăn mày ngoài như chó chạy ngoài đường. Nữ không chồng bỗng dưng có chửa, nam có vợ vẫn tuyệt tử tuyệt tôn… Nói chung là cứ thề độc thì miễn cưỡng tin được.

Bốn người mặt lạnh như tờ, Ở đâu có loại người nghĩ ra mấy trò bệnh hoạn như vậy, một tên thợ săn thấp kém lại có thể nạt nộ đám con cháu Chu gia? Chuyện này đồn ra thì mặt mũi gia tộc trong Bạch Vân Thành làm sao giữ nổi.

Chu Cát máu nóng nổi lên

-Chu Khâm huynh, mặc kệ hắn chúng ta tự làm lấy.

-Ờ… đúng rồi, phải như vậy chứ? Nhưng mà có biết thật không đấy, nhỡ đâu buộc không chặt mà rơi xuống dưới thì ta không cứu mấy người đâu nhá… Cái tội không nghe lời thì sẽ lại chết người mất thôi.

Lưu Phong cố ý nhắc lại chuyện cũ, đám người này không tự lượng sức xông vào trong Rừng Tối kết quả chết một người, hai người Chu Cát và Chu Đình lâm cảnh nguy khốn, chuyện đó mới xảy ra ngày hôm nay vẫn còn ám ảnh mấy người họ Chu.

Không còn ai có ý kiến, lần lượt từng cánh tay dơ lên phát thệ, vốn họ không làm chuyện “ bùng” tiền của Lưu Phong, nhưng hắn lại cẩn thận hơi quá làm mất thiện cảm với bọn họ. Mọi chuyện đã thương lượng xong, Lưu Phong cười xõa

-Hề hề.. mọi người thông cảm, ta là người như vậy đó, làm chuyện gì cùng phải ăn chắc mới được… Đúng không Chu Đình tiểu thư?

Lưu Phong đưa hai bàn tay làm động tác bóp bóp, người ngoài không hiểu chứ Chu Đình thì ngượng chín mặt, nàng vốn định quên việc tay thợ săn này sàm sỡ trước khi đi vào cứu Chu Cát. Bất giác, cô đưa tay che chắn trước ngực tránh cái nhìn dâm dê của Lưu Phong.

Gã đi tới cầm lấy hai bộ y phục, có cả thượng y và hạ y của nữ nhân, như vậy có nghĩa là hai thiếu nữ đang để thông thoáng phần hạ thể, Nghĩ đến thê thôi là Lưu Phong chảy nước miếng ròng ròng. Gã đưa mũi ngửi hai bộ y phục nữ nhân, tấm tắc khen.

-Khịt khịt… Hơi dơ nhưng mà vẫn thơm… khà khà…

Đột nhiên gã vứt hai bộ y phục ra nền đá, cầm đoản kiếm rạch thành từng đường, mấy bộ quần áo biến thành đống giẻ rách, Chẳng rõ mấy cậu ấm sống trong nhung lụa quen được nuông chiều hầu hạ. Đến cả cách cột dây cũng không làm được, họ nhìn Lưu Phong hí hoáy cột dây không chớp mắt. Chỉ một lúc một đoạn dây dài được hình thành.

Lưu Phong đem nó buộc với sợi dây thừng lúc nãy, rồi thả nó xuống hố

Dây trùng xuống không còn căng nữa chứng tỏ đã chạm tới đáy. Nếu thực sự như vậy thì hố này sâu gần chục mét chứ chẳng ít. Hai hố không lớn chỉ dủ người chui tụt xuống mà chẳng thể co chân leo ngược lên, bị kẹt ở dưới thì coi như bị chôn sống.

-Đã nhận tiền rồi nên ta sẽ đi xuống trước thăm dò ha. Mấy người thấy có biến thì kéo ta lên với nhé, không được bỏ mặc đâu đấy.

Dứt lời Lưu Phong lần theo sợi dây mà tụt xuống không phanh. Sau đó là một khoảng không gian yên ắng, không chút động tĩnh từ sợi dây truyền lại. Bốn người họ chu nhìn nhau

-Chu đại ca, có phải xảy ra chuyện gì không?

-Không nghe có tiếng la hét chắc là không có gì nguy hiểm đâu.

- Hay là hắn thấy đường ra nên chạy trước rồi chăng?

Bọn họ ngồi đợi thêm một lúc, thì không chịu nổi nữa.

-Không được, để ta xuống đấy xem tình hình bên dưới.

Chu Khâm cầm sợi dây tụt xuống phía dưới, Phần đáy của hố rộng hơn, hắn có thể cảm nhận được dưới này không khí ẩm ướt lại có luồng gió chạy qua, chứng tỏ thông ra bên ngoài. Gã ngửa mặt nói vọng lên phía trên. Họ buộc sợi dây vào bệ đá rồi lần lượt tụt xuống phía dưới.

Chu Khâm ở phía dưới đỡ mọi người tiếp đất an toàn. Gã đảo mắt hướng nào cũng chỉ toàn là một màu đen tối, dù nhãn lực có tốt đi chăng nữa cũng không biết đường đi như thế nào.

-Huynh đệ,… ngươi đang ở đâu…

-Anh thợ săn… anh còn sống không đó…

Bọn họ bám vai nhau để không bị lạc mất, dưới này vừa hôi lại có mấy giọt nước lâu lâu rới xuống làm bọn họ giật mình. Đưa tay lau đi thì một cảm giác nhầy nhụa nơi ngón tay, rõ ràng đó không phải là nước thông thường.

Vừa mới nới tay ra một lúc, bỗng nhiên Chu Cát dẫm phải vật gì đó trơn và cứng, hắn không bước đi mà cả người lại đang tự chuyển động khiến hắn tách ra khỏi ba người kia. Gã ú ớ kêu lên thất thanh.

-Cái… cái quái gì thế

Ba người kia quay lại thì thấy có ánh sáng le lói, khuôn mặt Lưu Phong hiện lên như một con quỷ với những nét ẩn nét hiện. Mặt hắn đang xị ra vô cùng khó coi

-Kêu cái gì… ta mới là người cần kêu đây này…Mới đi vệ sinh một chút mà tự nhiên ngươi phá đám là sao?

Bọn họ thở phào vì thấy cả Chu Cát lẫn Lưu Phong ở cùng một chỗ, hóa ra hắn buồn đi ị nên xông pha xuống đây trước tranh thủ làm một bãi. Nhưng chắc do bị táo bón cho nên hơi lâu làm đám người họ Chu lo lắng mà tụt xuống tìm kiếm hắn.

Chu Cát thở một hơi nhẹ nhõm chưa lâu, chợt thấy có gì đó không đúng.

-Ê tên thợ săn, có phải hồi này ngươi kéo chân của ta phải không?

-Dở người à.. lúc đấy ta đang bận hơi đâu mà làm thế. Với cả lúc đấy ta tắt que đóm, xung quanh tối đen làm sao mà kéo ngươi được.

Chu Cát nhăn mặt

-Vô lý… rõ ràng lúc này ta rời tay đi một lúc thì thấy mặt đất chuyển động, ta đang đứng sau lưng Chu Phùng ở bên đó, mở mắt đã thấy ngươi ở trước mặt rồi.

Lạch cạch.. lạch cạch…

Một loạt âm thanh phát ra từ trên vách, vang lên một lúc rồi dừng lại, cứ như vậy âm thanh đó ngày càng to hơn.

Lưu Phong mở trong đôi mắt hắn nhún vai, lắc đầu nhìn mấy người họ Chu. Rồi người này nhìn người kia tỏ vẻ nghi ngại. Không ai nói với ai, tất cả im thin thít chỉ còn nghe được tiếng hơi thở…

m thanh lạch cạch lúc nãy đã im bặt, dưới ánh sáng le lói của que đóm lửa, một chất dịch nhầy nhụa từ phía trên nhỏ xuống trước mặt năm người

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.