Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 50: Hố Phân Bí Mật

Ăn Hành Tại Dị Giới

50 Chương 50: Hố phân bí mật

Lưu Phong kéo tấm rèm cũ nát phủ lên thi thể của Dịch Dung đạo cô, gã nhìn quanh gian phòng kỹ hơn một chút. Lần trước tranh thủ chôm lấy ít tiền của hắn không dư hơi quan sát kỹ gian phòng này nhưng hắn vẫn nhớ, xung quanh thi thể có cái giá treo kiếm giờ này đã trống không mấy thùng đồ cũng bị vơ vét sạch sẽ. Đồ giá trị có lẽ chẳng còn đọng lại chút nào nữa.

Chợt nghe có tiếng Chu Đình líu lo

-Chu đại ca, mọi người nhìn xem bên trên bộ xương có khắc mấy hình vẽ kìa!

Mấy người nghe vậy thì mừng rơn, phóng mắt nhìn về phía tảng đá. Những hình vẽ hình nhân cầm kiếm nhảy múa cùng với mấy dòng ghi chú. Có điều đã bị kẻ nào đó dùng kiếm gạch xóa đi. Xem qua vết tích thì cũng mới đây mà thôi.

Kho tàng trước mắt lại bị phá hỏng, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán. Họ tản ra quanh bốn bức tường xem xét hi vọng có chút tàn dư nào đó còn sót lại. Riêng Lưu Phong vẫn ung dung ngồi gắn hạt bí, mắt nhìn bộ xương với vẻ đăm chiêu. “ Cao nhân một thời, khi chết lại bị đám hậu bối làm phiền quấy nhiễu. Chi bằng ra ngoài nằm dưới ba tấc đất làm kẻ phàm nhân, tránh cho việc sau này có người vào không thấy kho tàng sút cái đầu lâu đi mất, Ghê gớm hơn là họ tè bậy lên thi hài thì càng bất hạnh”. Lưu Phong đã lấy của bộ xương này một đoản kiếm cùng quyển sách Nghịch Hành Khi Công, giờ hắn mang ra chôn cất tử tế cho tỏ lòng duyên phận.

Gã đi tới bệ đá vái lạy một hồi rồi cẩn thận gói ghém bộ xương cho vào túi.

-Chu đại ca, thực sự là không còn gì sót lại sao?

Chu Đình ngồi xổm hai tay chống cằm tỏ vẻ chán nản. bọn họ sờ soạng kín tường mà chẳng có cơ quan nào ẩn chứa bên trong cả.

Chu Cát khích lệ

-Đình Muội, đừng vội bi quan như thế chứ. Nơi này từng có người vào lấy kho tàng, Không dễ gì mà tìm được thứ bọn họ để quên đâu. Nếu có thì chắc chắn phải là một thứ rất bí mật.

Chu Khâm đi quanh động phủ đại khái cũng nắm được chút thông tin. Nơi này được đào vào trong hang đá, thiết nghĩ một cao thủ cũng không thể làm ra cơ ngơi này một mình được. Như vậy chắc hẳn có người ngoài biết sự tồn tại của nó. Nếu thực sự chủ nhân động phủ có kho tàng đồ sộ sẽ không dễ dàng để mấy tay nhân công còn sống mà thoát ra khỏi động phủ.

Ngược lại đám người kia cũng không phải nằm chờ chết, chắc hẳn đã lén tạo lối đi bí mật ra bên ngoài trước khi bị người ta giết để bịt miệng.

-Mọi người tìm kỹ một chút, không tìm được đồ đạc thì tìm lối thoát khỏi đây cũng tốt. Đừng quên ngoài kia con Lưỡng Đầu xà vẫn đang đợi chúng ta đấy.

-Nhắc mới nhớ! Nếu quả thực không có lối ra khác thì chúng ta phải làm thế nào? Hay là quay trở ra quyết chiến với con Rắn đó một trận.

Đây quả thực là thất sách, lúc bình thường bốn, năm người liên thủ còn chưa nắm được chiến thắng về tay. Bây giờ Chu Đình và Chu Cát không ở trạng thái thực sự tốt đi ra ngoài tìm đường sống quả thực không khả thi. Mà càng trốn ở trong này lâu sớm muộn cả năm người cũng đuối sức, muốn tìm đường ra còn khó hơn lên giời.

Lưu Phong lượm nốt phần xương chân còn sót lại, Bất ngờ từ dưới tấm đệm nơi bộ xương từng ngồi ở đó, Viên gạch lớn đột nhiên bị đẩy lên một bậc. Gã thấy lòng làm lạ vội đưa tay ấn nó xuống vị trí cũ. Nhưng cứ rút tay về viên gạch lại trồi lên. Nhìn xung quanh gian phòng trống trơn, Lưu Phong chợt nhận ra

-Thôi chết, trong động phủ không có nhà xí, chắc cái hố này chắc hố phân…

Lưu Phong chột dạ kêu thành tiếng làm mọi người chú ý.

-Huynh đệ, huynh tìm thấy thứ gì hay ho sao?

Nhìn đám người mặt mày uể oải, Lưu Phong nở một nụ người ma quái, gã đáp

- Đúng rồi, ta tìm được thứ này hay lắm.. mọi người ra đây mà xem.

Tức thì những đôi mắt đổ dồn về phía viên gạch nhô lên. Chu Cát hớn hở ra mặt, vội đi tới gần hơn dò xét.

-Chu Khâm huynh, chỗ này chắc là cơ quan bí mật rồi. Để đệ mở ra xem có gì bên trong

-Cẩn thận nha Chu Cát…

Đám người xúm lại bên Chu Cát, Còn Lưu Phong đoán đó là thứ chẳng hay ho gì, nên lùi ra xa mọi người…Khi Chu Cát và Chu Khâm cong đít vận công kéo viên gạch ra, một mùi hôi tởm lợm theo đó mà tuôn ra như suối, giống hệt như lúc họ nhìn thấy thi thể Dịch Dung đạo cô đã mục rữa. hai cô thiếu nữ quai người vào góc phúc mà nôn mửa.

-Sao thối vậy… lại là thi thể nữa sao?

Chu Cát và Chu Khâm đưa tay bịt mũi, miệng .Khuôn mặt nhăn nhó nhìn xuống mảng đen khịt vừa mới mở ra.

-Huynh không rõ… tối quá không nhìn thấy bên dưới…

Lưu Phong nhăn mặt

-Đó là hố phân đấy, mấy người đóng lại đi. Đừng tra tấn lỗ mũi của ta nữa.

Chu Khâm lấy lại điềm tĩnh, gã dỏng tai xuống cái hố nghe ngóng.

-Khoan đã… hình như phía dưới có tiếng gió thổi… Chắc là thông ra bên ngoài đấy…

Gã nhìn cái hố đăm chiêu, lại ngó sang phía bên ngoài động phủ mà suy nghĩ. Được một lúc thấy gã xắn tay áo nhấp nhổm không yên.

-Hay để ta xuống dưới xem thử, nếu quả thực có đường ra vậy chúng ta không phải liều mình với con rắn ngoài cửa nữa.

Chu Phùng lên tiếng can ngăn

-Từ từ đã, Chúng ta chưa biết nó sâu bao nhiêu, nhỡ bên dưới có gì nguy hiểm thì huynh làm sao lên được.

Chu Khâm nghe thấy có lý, vội quay sang phía Lưu Phong hỏi mượn trong đống đồ nghề mà hắn mang theo một đoạn dây dài. Họ buộc một vật nặng vào đầu dây và thả xuống cái hố. Tất cả nín thinh chờ đợi, đoạn dây của Lưu Phong không quá dài, nó chụt tọt xuống dưới mà vẫn chưa có chạm đáy.

-Không được rồi, đoạn dây ngắn quá ta chưa thấy nó chạm đáy nữa… Phải tìm cách khác thôi.

Chu Khâm mừng hụt vì đã không vội vàng mà đi xuống, hắn dẫn đầu mấy người gặp phải nghịch cảnh cho nên hơi cuống trong việc tìm đường thoát cho bọn họ. Cũng may có Chu Phùng còn tỉnh táo ngăn chặn hành động của hắn lại. Gã quay sang định cảm ơn lấy le với người đẹp thì Lưu Phong xen vào.

Gã đứng quan sát quá trình mấy cậu ấm làm việc thấy họ gặp khó nên đưa ra chủ ý.

-Mấy người nghe tui nói nè…Bây giờ quan trọng là tìm đường ra mà không phải gặp con rắn hai đầu phải không?

Chu Khâm gật đầu

-Đúng rồi, huynh đệ có cao kiến gì chăng? Đoạn dây của huynh ngắn quá không kiểm tra được hố này sâu bao nhiêu. Nếu đây thực sự là đường ra vậy chúng ta được cứu rồi.

Lưu Phong cười tít mắt nhìn hai cô gái. Gã nói

-Ôi dào tưởng chuyện gì, cứ cởi y phục ra nối thành đoạn dây là được. Mà ta thấy là y phục nam nhân thô cứng khó làm thành dây, còn của nữ nhân mềm mại có vẻ hợp lý hơn.

Lời này nói ra làm Chu Đình và Chu Phùng tái mét, thế có khác nào là lấy y phục của hai cô cột thành dây. Cái tên đưa ra chủ ý này rõ ràng có mưu đồ bệnh hoạn. Hai người lườm Lưu Phong, mà mặt nóng như lửa đốt, không hẹn mà cùng gắt lên một lúc vào mặt gã

-Không được! đây mà là chủ ý à… ta không đồng ý!

Chu Khâm dè dặt khuyên.

-Phùng muội, Đình muội, hai người bình tĩnh nào… ta thấy vị huynh đệ này nói có lý đấy chứ, cũng là vì muốn cho chúng ta ra khỏi đây thôi mà.

Chu Phùng trợn mắt nhìn Chu Khâm, người mình tin tưởng sẽ che chở cả cuộc đời lại đi nghe một tên thợ săn bệnh hoạn.

-Chu đại ca, ngay cả huynh cũng… Không… muội không làm đâu, muội thà chết ở trong động phủ này.

Chu Khâm thoát thượng y ngay trước mặt hai cô gái, và đưa nó cho Chu Phùng

-Ngoan nào… tình hình khó khăn, muội chịu thiệt thòi một chút. Nếu không ngại có thể dùng y phục của ta. Hay để ta cởi luôn hạy cho muội dùng tạm.

Chu Phùng mặt đỏ bừng bừng, lườm Lưu Phong như muốn cảnh cáo. Cô nàng giật lấy thượng y của Chu Khâm hằn học nói.

-Thôi được, người thân thì không sao, nhưng huynh trông chừng tên kia cho muội và Chu Đình.

Lưu Phong dang hai tay cươi khổ.” cứ tưởng sẽ được nhìn hai nữ nhân bằng da bằng thịt. Nhưng kể ra cái tên Chu Khâm này được đấy, Rất đáng làm người đi đầu” Trong lúc Chu Cát cởi nốt y phục của hắn Cho Chu Đình. Chu Khâm đã tiến lại chỗ Lưu Phong che chắn tầm nhìn của hắn

-Huynh đệ, Huynh không phiền nhắm mắt lại một chút chứ.

Bị dáng người to lớn của chu Khâm che mất, Lưu Phong ngay cả cơ hội nhìn trộm người ta thay đồ cũng không được. Gã quyết không chịu như vậy mà buông, Lưu Phong ưỡn ngực vỗ vai chu Khâm trông thật thân thiết

-Thôi nào Chu Khâm huynh, dù sao chúng ta cùng vào sinh ra tử, chuyện nhỏ nhặt này có là gì? Huynh cho ta nhìn trộm một chút, nhanh lắm không để hai người kia biết đâu. Ta không nói huynh không nói chuyện này coi như xong.

Lưu Phong thấy chưa đủ lung lay nam tử này bèn nói thêm, hắn vừa lén nhìn ra phía góc nhà nơi kích thích vùng mắt nhạy cảm, vừa nói với Chu Khâm bằng giọng mùi mẫn

- Đi đến đây thì sống chết khó đoán, Có lẽ huynh nhìn quen nên không có cảm giác chứ cả đời ta chưa khi nào lại thấy nữ nhân đẹp như hoa như ngọc đang thay đồ. Phận nhà nghèo mà mơ ước cũng chỉ là mơ ước, cảnh đẹp như thế sợ sau này chẳng còn cơ hội nhìn nữa.

#####

Đầu tiên

Cảm ơn bạn Long090901 đã ủng hộ mình,

Tuy truyện nhiều còn chỗ chưa thỏa đáng nhưng dần dần sẽ khắc phục,

hi vọng các đạo hữu có những giây phút vui vẻ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.