Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 46: Trong Rừng Tối

Ăn Hành Tại Dị Giới

46 Chương 46: Trong Rừng tối

Nhận thấy mấy cậu ấm cô chiêu không còn e ngại mà cho mình làm người dẫn đường, Lưu Phong nheo mắt nhìn khu rừng giả bộ ra vẻ đăm chiêu như người từng trải. Hắn thầm nghĩ ”Giờ mà dẫn đám này vào trong thì thể nào cũng nghe lời mình răm rắp. Việc quan trọng là làm sao diễn cho đạt để họ tin tưởng tuyệt đối những lời hắn nói đều là thật”.

Chu Khâm nói với mọi người

-Chu Cát, Chu Phàm hai người đi phía sau bảo hộ cho Phù Muội và Đình muội. Để ta cùng hắn đi dò đường trước.

Hai gã kia hí hứng khoanh tay đi lui ra phía sau đứng kè kè bên hai nàng thiếu nữ.

-Khâm đại ca yên tâm. Có lão tử ở đây không có con thú nào làm hai muội ấy hoảng sợ được đâu.

Cô nàng mảnh khảnh đi tới gần Chu Khâm ghé sát người thì thầm vào tai gã.

-Khâm đại ca, huynh nên cẩn thận, tên kia có mưu đồ gì chúng ta vẫn chưa biết rõ. Vạn nhất…

Chu Khâm ngoái nhìn Lưu Phong đang nhởn nhơ cắn hột bí, thì quay sang nở nụ cười trấn an.

-Không sao đâu, trên đường đi ta sẽ để mắt tới gã. Mọi người đi theo sau nhớ theo sát khỏi lạc mất.

Chu khâm dặn dò vài câu, rồi cùng Lưu Phong đi vào trong rừng. theo sau là đám người của Chu gia. Dù thân thu có tài giỏi đến đâu lần đầu đi săn trong rừng tối không tránh khỏi bỡ ngỡ. Dưới đất có rễ cây to lớn đan xen cản trở lối đi, trên có dây leo chằng chịt thi nhau rủ xuống. Những tán lá rộng che mất mất ánh nắng làm không gian trong rừng âm u mù mịt.

Đi được một đoạn khá sâu vào bên trong, đột nhiên Lưu Phong dừng lại không đi nữa. Gã ngồi phịch xuống gốc cây làm đám người Chu gia tò mò?

-Ê, sao lại không đi nữa? bộ có chuyện gì sao?

Nhìn đám cậu ấm đã thấm mệt, Lưu Phong đáp.

-Đâu có. Đến nơi rồi đấy chứ? Chỗ này ta hay săn được mấy con sóc lắm.

Mọi người nhìn nhau với vẻ nghi ngại, Chu Khâm nói.

-Huynh đệ, chúng ta đi vào rừng cũng chưa phải sâu lắm. Thứ mà bọn ta muốn săn không phải là mấy con thỏ con sóc. Ngươi dẫn bọn ta vào sâu hơn đi.

Lưu Phong ngạc nhiên.

-Còn muốn vào sâu hơn nữa?

-Có gì không ổn sao?

Đám người Chu gia có vẻ nghiêm túc, Lưu Phong chép miệng thở dài.

-Chẹp, ta tưởng mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm vào săn thú giết thời gian, nếu như vậy thì ở đây là được rồi. Đi sâu nữa là gặp nguy hiểm ta không lường trước được đâu?

Từ lúc đi vào mọi người thấy Lưu Phong đi đâu thì đi theo đấy, đường đi tuy rối ren nhưng cũng là dễ đi chứng tỏ hắn hay vào đây thường xuyên. Giờ nghe gã nói có nguy hiểm thì cũng hơi lo ngại, bốn người đưa mắt nhìn nhau có nửa điểm tin tưởng. Thực ra Lưu Phong cũng chỉ vào đến từng này để săn thú. Đường đi vào sâu hơn thì không nắm rõ tý nào thì biết gì mà dẫn đường.

-Ngươi cứ dẫn đường đi! Thứ bọn ta muốn gặp chính là nguy hiểm.

Trên đời vốn còn tồn tại nhiều loại người, có khi gã Chu Khâm nói vậy để lấy lòng hai cô thiếu nữ chứ thực ra cũng sợ bĩnh ra quần cũng nên. Lưu Phong đưa mũi ngửi, ngó thấy cửa sau của Chu Khâm vẫn khô ráo thì mới biết mình đã đoán nhầm.

- y cha, mấy người thật kỳ lạ đang sống trong nhung lụa sung sướng bao nhiêu giờ lại tự đi tìm chết. Noi cho mấy người biết, trong kia có đám thú dữ ăn thịt vài đám thợ săn rồi đấy hung hiểm vô cùng. Với lại vào trong dễ bị lạc lắm, ta không dẫn đường cho các ngươi nữa đâu.

Chu Cát thấy hắn nói nhiều quá mà hàm ý lại không muốn dẫn đường cho bọn họ, gã đi tới hăm dọa.

-Thế thì lão tử cho ngươi hai lựa chọn, một là dẫn đường, hai là ta đâm ngươi một kiếm.

Chu Khâm đem lời can ngăn.

-Chu cát, đệ lui xuống đi. Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.

Lưu Phong đứng dậy phủi tay áo.

-Muộn rồi, ta không còn hứng thú dẫn đường nữa, chúng ta đường ai nấy đi.

-Ngươi tưởng bọn ta không có mắt sao, không có ngươi thì bọn ta tự tìm đường.

Lưu Phong quay đầu nhìn vào khoảng không đen mịt, gã nở nụ cười nham hiểm như hiểu rõ có thứ gì đó bên trong. Hắn cố tình cho đám người Chu gia thấy điều đó để bọn họ có chút sợ hãi trong lòng.

-Vậy thì đi nhanh lên, trời tối sẽ càng khó đi đấy.

Thấy bóng Lưu Phong đã khuất phía sau, Mấy người của Chu Gia đổ dồn ánh mắt lên Chu Cát như thể hắn vừa làm gì đó sai lầm. Để giải tỏa căng thẳng, Chu Khâm hắng giọng nói.

-E Hèm, đừng nhìn nhau nữa, Mới bắt đầu đi săn mà đã không có khí thế như vậy. mọi người đừng quên chúng ta vì sao lại muốn đến nơi này? Chẳng phải là tôi luyện thêm kinh nghiệm đó sao. Từ giờ không có người dẫn đường, khó khăn mới thực sự bắt đầu, chúng ta lại phải chú ý đến nhau nhiều hơn.

Bọn họ gật đầu, và nhanh chóng đi theo Chu Khâm mò mẫm tìm đường tiến sâu vào trong khu rừng. phía trên trời đang nắng gắt, hơi nước bốc lên từ phía dưới mặt đất phía trên tán cây lại rậm không có chỗ thoát ra làm chỗ này không khác gì chiếc nồi hơi.

Hơi nóng làm đám đệ tử Chu gia toát mồ hôi chảy thành dòng. Trong cổ truyền lại từng hồi khô khốc do đi bộ một quãng dài. Họ uống bao nhiêu nước cũng chẳng bù cho mồ hôi toát ra.

-Chu đại ca, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.

Chú Cát không nhịn được ngồi phịch xuống tảng đá phủ kín rêu xanh, cởi bộ võ phục cho thoáng mát.

-Sao trong này lại nóng đến như vậy? Cả người đệ ướt hết rồi đây này.

Hai cô thiếu nữ đưa tay phe phẩy trước mặt, hai người cũng thấm mệt, phần tóc mai dính bết vào nhau, mồ hôi lăn trên má hồng hồng trông thật gợi tình cứ như vừa trải qua một trận mây mưa điên cuồng vậy. Cả người ẩm ướt khó chịu, chỉ là phận nữ nhân còn nhiều ý tứ không thì cũng cởi y phục ra để nude với môi trường .

-Lão đại, ở bên kia có nguồn nước.

Chu Phàm thốt lên chỉ tay về phía có ánh sáng, đó là một nơi hiếm hoi mặt trời tỏa nắng xuống mặt đất. Phía dưới là một đầm nước nhỏ trong vắt bảo phủ bởi một màu xanh non ven bờ. Ánh sáng lấp lánh trên mặt nước làm nó giống với báu vật giữa chốn rừng sâu.

Nhóm người không ai bảo ai vội vã chạy lại phía nguồn nước. mà vục đầu xuống uống lấy uống để. Khi đã no căng chẳng hiểu tên nào nảy ra ý tưởng tuyệt vời.

-Nước mát quá, chúng ta xuống tắm một lúc đi.

-Được, được đấy.

Chu cát khởi xướng và Chu Phàm hùa theo. Cả hai nhảy tõm xuống nước bơi bì bõm. Họ tạt nước văng tung tóe lên bờ.

Hai cô nàng Chu Đình, và Chu Phù lén nhìn nhau cười bẽn lén ra sau hốc đá mà cời bộ võ phục ra. Tất nhiên không dám cởi chuồng mà đi xuống mà vẫn còn một lớp y phục mỏng tanh. Chu Phù còn đỡ chứ Chu đình thì hai cục thịt nhô cao thấm nước thì nhìn càng làm người ta động tình. Vốn là anh em trong nhà nên cũng không giữ ý mấy hai người nhanh chóng hòa vào cuộc vui mà nghịch ngợm trong đầm.

-Chu đại ca, xuống đây đi, vui lắm…

-Lão đại..

Giọng nam, giọng nữ mời gọi Chu Khâm dù mặt lạnh đến đâu cũng muốn ùa xuống cho thỏai mái.

Vừa cởi phăng bộ y phục, gã đi tới bên đầm nước toan nhảy xuống thì vô tình dẫm phải thứ gì đó mềm mềm. Gã cụt hứng mở trừng trừng con mắt về phía bàn chân đã dính phải chất dịch vàng khè. Điếng người vì mình dẫm phải một thứ quái dị. Chu Khâm nhảy người về sau thét lớn…

-MỌI NGƯỜI, LÊN BỜ NHANH ĐI.

Đám người vẫn hồn nhiên cười đùa nghịch nước, không nghe rõ

-Lão đại còn làm gì đó.. xuống đây đi…

Chu Khâm xanh mặt nổi cả da gà, lẫn trong đám cỏ xanh những con sâu đầu nhọn hoắt đang bò kéo nhau xuống đầm nước thành từng đàn. Mấy tay đàn em của hắn còn đang nghịch ngợm ngó lơ câu nói của hắn bảo sao không tức cho được. Chu Khâm gồng mình vận khí lực xung quanh đôi tay. Tức thì chưởng lực của hắn phá không lao về phía đầm nước.

“ Bùng….”

Chưởng lực cực mạnh của Chu Khâm giáng xuống vàng động cả không gian, Bốn người ở bên trong đầm mặt không cảm xúc đờ người nhìn Chu Khâm. Thấy gã đang hất tay, há mồm gào thét

-CHẠY ĐI… TRONG ĐẦM NƯỚC CÓ Huyết Cổ

Chu Khâm luôn miệng kêu gào hai ba lần, bốn người mới nhận ra có chuyện gì đó hệ trọng lắm.

-Chu Phàm, có con gì bám trên cổ huynh kìa.

Gã ngạc nhiên đưa tay sờ soạng và kéo thứ mềm mềm dính trên người mình ra. Huyết tinh cũng từ đó nhỏ giọt xuống đầm nước. Huyết cổ rất nhạy với mùi máu, cả đàn lúc nhúc bò xuống đầm nước. Trên cạn trông chúng chậm chạm là thế nhưng xuống nước lại hóa cuồng như những con đỉa to lớn lao vút đi trong làn nước hướng về phía thức ăn.

-CÒN NG Y RA ĐÓ LÀM GÌ… LÊN BỜ MAU!

Nhác nghe lời cảnh báo, Bốn người luống cuống nhao nhao bơi vào bờ, Chu Khâm chặt khúc cây gạt bớt lũ sâu đồng thời kéo người ở dưới lên. Họ vung tay kéo mấy con huyết cổ bám trên người mình…Cũng may số đó không nhiều lắm, vì chúng đã bị thu hút bởi người khác

-Chu Phàm?

-Lão Phàm…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.