Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 42: Xử Tử

Ăn Hành Tại Dị Giới

42 Chương 42: xử tử

Nhờ sự lạc quan từ nhỏ, dù trong nghịch cảnh như thế nào Lưu Phong vẫn luôn ảo tưởng rằng mình là một nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất. Hắn chém gió tâng bốc mình như vậy làm mấy tay giang hồ nghi ngại, nhưng cũng có kẻ chẳng tin vào câu truyện của hắn. Họ cho răng hắn bị dở người nên không hơi đâu mà chấp mấy tên như vậy.

Lưu Phong ngồi rung đùi trong nhà lao một lúc thì hai tên nha dịch cao to lại xách thêm một người nữa tống vào đại lao. Vừa nhìn thấy người này Lưu Phong chạy ù tới đỡ.

- Sư Phụ, người không sao chứ?

Nhất Dâm đại sư hai bên má sung vù chứng tỏ được Thành chủ mát xa mặt rất nghiêm túc. Trước đây thì mặt lão khá tròn chịa giờ đây sưng lên trông "fuck hậu" hơn không ít. Ít ra lão vẫn còn mở mắt nói chuyện được.

- yểu ử ối, ao mi ông ọi a?

Lưu Phong giả bộ oan ức.

- con có biết đâu, con ả người hầu lại giở trò cũ lần này ả dùng thuốc mê sư phụ ạ? Người nên trách nó mới phải.

Nhất Dâm đại sư lườm Lưu Phong không nói câu nào, liếc ngang liếc dọc tìm chỗ ngồi. Cản bản mặt của lão trông thê thảm mà cũng rất gợi đòn. Mấy tay côn đồ lắc cổ tay, cổ chân nghe răng rắc. Khiến ông bất giác lùi lại ngồi phịch xuống đống cỏ khô cạnh Lưu Phong, trước kia còn công lực thì đám này ông không coi vào mắt tùy ý búng một cái là gãy trym tập thể. Nhưng giờ uy phong đã mất chỉ có thể trông cậy vào tiểu tử Lưu Phong để tránh kiếp nạn này.

Lão chán nản nhìn Lưu Phong ca thán

- Ngày mai hai ta bị xử tử rồi đấy, tiểu tử ngươi có kế gì thoát khỏi đây chưa?

Lưu Phong ngậm cọng rơm suy tư.

- Ta có người chống lưng chẳng chết được đâu, còn lão thì tuổi cũng cao rồi mất hết công lực sống làm gì nữa cho nhục mặt ra. Theo ý của ta lão hay là lão cứ chấp nhận số mệnh. Đầu thai sớm ngày nào hay ngày đấy. Kiếp sau lại làm một trang hảo hán.

Nhất Dâm đại sư chép miệng năn nỉ

- Thôi nào? sao ngươi lại vô tình như thế được nhỉ? Dù gì cũng là sư đồ, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Ngươi là không được bất hiếu đâu đấy.

Lưu Phong bĩu môi nguýt dài.

- Sư đồ gì chứ... lão có dạy ta được môn gì hoàn chỉnh đâu, toàn chém gió linh tinh. Là do ta bẩm sinh có ngộ tính tốt, tự suy diễn ra ấy chứ.

Nhất Dâm đại sư đấu mắt với Lưu Phong, hai gã lườm nhau chẳng chút kiêng kị. Nhất Dâm đại sư hạ giọng.

- Thôi được Ta không chấp vặt với tiểu tử thôi như ngươi. Giờ ta chỉ còn khẩu quyết công pháp độc môn tuy luyện nội khí. Ta sẽ truyền cho ngươi, chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập một ngày nào đó sẽ luyện được tuyệt kỹ Dâm Dê Nhất Chỉ.

Lưu Phong nhếch mép tỏ ý khinh thường.

-Thật không? hay lại là một môn vớ vẩn nào lão bịa để lòe ta chứ gì! Ta không dễ bị lừa đâu a.

Nhất Dâm đại sư thở dài, từ lúc gặp lão đến giờ Lưu Phong chưa thấy lão nghiêm túc như lúc này. Dường như đây đúng là tuyệt cảnh đối với lão.

- Ta cũng giống như ngươi, phận trim bé bị người ta chê cười, nhất là đối với nữ nhân thì bản thân lại càng cảm thấy nhục nhã. Ta thấy mình thật yếu đuối nên đã lên chùa xuất gia mục đích là học môn thần công chí cương chí dương. Sau này luyện thành ngưng khí hóa hình ta quyết định phá giới hoàn tục, vừa tu luyện vừa làm nữ nhân cực khoái chảy ướt cả háng,Ngẫm lại thì Người ta sướng chứ ta thì sung sướng chỗ não chứ. Nhưng ít ra ta thấy mình không phải là kẻ vô dụng, ta vui lắm ta thực sự vui. Hôm nay đã lâm vào cảnh này thì ta dấu cũng có làm gì nữa. Nếu như ngươi còn sống thì trên đời còn có người biết dùng tuyệt học của lão. Lão ở bên kia cũng được an ủi phần nào.

Lưu Phong sụt sùi ôm lấy đại sư khóc um lên

- Sư phụ, người thật là khổ... người yên tâm con sẽ mang thần công của người phát dương quang đại. hu hu...

Nghe thấy nhà lao có tiếng ồn. Hai gã nhạ dịch đang uống rượu lèm nhèm đi tới quát.

- Khóc lóc cái beep gì.. ồn quá đi...

Lưu Phong làm um lên

- Quan sai đại ca... thả sư phụ tôi ra mau.. ông ấy buồn muốn chết rồi đây này.

Quan sai quát.

- Ra là hai ngươi à...

Gã phóng ánh mắt nhìn mấy gã côn đồ bên trong. tức thì hắn chỉ tay quét qua bọn họ thét lớn.

- Tất.. tất cả nghe đây, đánh hai tên này cho đại gia... đứa nào làm bọn chúng câm miệng thì lão tử thả cho ra về sớm...

Hôm đấy nhà lao có một giấc ngủ yên lành chưa từng có.

...

Sau trận tẩm quất tối qua, Lưu Phong và Nhất Dâm khá dễ ngủ đến tận gần trưa mới tỉnh lại, hai người được dùng một bữa thịnh soạn rượu thịt cá đầy đủ. Nhất Dâm đại sư buồn không nuốt được, còn Lưu Phong tất nhiên không phí của giời, một mình đánh chén hết phần của hai người.

Xong xuôi, hắn nghênh ngang ra pháp trường nơi người dân đang ngóng lòng xem Thành Chủ xử lý tội nhân như thế nào. Từng quả trứng ung, củ cải củ cà rốt được mọi người tung hô tặng Lưu Phong bằng đường hàng không. Đây chính xác là một sự mến khách vô cùng đặc biệt. Nhưng Lưu Phong biết đám người đó được thuê làm việc này, họ có thù oán gì với hắn đâu, với Nhất Dâm đại sư thì càng không, mấy ả phụ nữ rất hôm mộ lão.

Lưu Phong cảm thấy đây đúng là một dịp để hắn chứng minh sự tồn tại của mình trong Bạch Vân Thành với đám người phía dưới kia.

- Thành Chủ Đại Nhân tới...

Một tên lĩnh dõng dạc hô lớn, từ trên không trung một bóng ảnh nam nhân cao lớn, y phục bồng bềnh từ từ bay xuống khu pháp trường tạo nên một hồi oanh động. Lâu lắm mới thấy thành chủ đại nhân đại triển thần uy. Khí tức của đệ nhất cường giả Bạch vân Thành làm người dân cảm thấy sùng bái vô cùng, đám dân đen quỳ rụp xuống như trông thấy thần, còn mấy võ giải thì khom người hành lễ.

- Tất tất tất... cả cả cả... nghe nghe nghe ...đây...đây...đây.

Thành chủ quay ngoát người phất kim bào về sau dùng nội lực truyền vào giọng nói, khiến người sợ càng thêm sợ.

- Hôm nay bổn thành chủ đích thân xử lý tội nhân Bạch Vân Thành làm gương cho kẻ khác, Về sau ai có ý định làm loạn dưới chân thành chủ thì sẽ có kết cục như hai kẻ này.

Đám người đồng loạt hướng lên trên pháp trường, nghe Thành Chủ đại nhân đưa ra phán xét.

Hôm qua Thành chủ cho người tẩn Nhất Dâm đại sư và Lưu Phong ra bã, thiết nghĩ hôm nay hai tên này đã biết sợ. Tên già thì gục đầu vô lực, còn tên kia mặt mày sưng vù trông ngáo ngơ như kẻ mất hết hồn phách. dưới uy áp của cường giả, hai tên chắc chắn không thể phản kháng.

- Người đâu !

Gã đao phủ cao lớn, chùm kín mít để lộ ra hai con mắt bước tới pháp trường. Từng bước đi đều làm rung chuyền mặt đất. Lưu Phong cũng vì tiếng động mà tỉnh táo hơn. Gã nhận thấy mình bị trói trên cây cột thì hoảng loạn la lớn.

- Đại nhân, oan uổng quá. Tôi có phạm tội gì đâu, người xử chết tôi không phục.

Trước ánh mắt chờ đợi của người dân, Thành Chủ có chút ngoài ý muốn, rõ ràng hôm qua xử nặng tay với hai gã rồi mà, sao giờ này gã vẫn còn mở miệng được. Tuy Vậy nhưng thành chủ là ai chứ, không ai là không quy phục trước thực lực tuyệt đối.

- Ngươi không phục chỗ nào? Chẳng lẽ cả gan vào phủ thành chủ làm loạn lại vô tội sao? uy hiếp bổn thành chủ mà không có tội gì sao?

Lưu Phong đáp

- Phải. làm loạn là có tội là tiểu nhân không đúng.

Thành Chủ nhăn mặt, tên này rõ ràng muốn câu giờ đây mà.

-Vậy thì oan uổng chỗ nào.

Lưu Phong liếc ngang liếc dọc, đáp gọn;

- Chuyện trong nhà thiết nghĩ chúng ta nên đóng cửa bảo nhau, không nên đem ra làm trò cười cho thiên hạ.

Thành chủ giả bộ ngạc nhiên

- Ổ,,,ngươi có ý gì?

Lưu Phong hất cằm dõng dạc nói lớn

- Tôi lỡ làm tiểu thư có em bé rồi, Thành chủ xử tôi như vậy là tôi không phục đâu nhé.

Từng câu từng chữ nói ra từ miệng Lưu Phong, Thành Chủ không tin hoàn toàn nhưng cũng hơi lo ngại. Gã súc sinh này lắm mưu hèn kế bẩn, lâm vào bước đường cùng nên làm liều định kéo thanh danh của ông đi xuống. Giờ lão xử hắn thì trong thành cũng sẽ xuất phát tin đồn thất thiệt, muốn phục chúng thì phải làm tới nơi tới chốn. Vân Hồng đã báo lại việc này với ông nên vụ tiểu thư có em bé hoàn toàn là bịa đặt. Giờ mang người ra đây ba mặt một lời thì tên này hết chối.

- NGười đâu, gọi tiểu thư ra đây.

Lưu Phong vẫn ung dung thản nhiên như không có gì nghiêm trọng, hắn có làm gì sai cơ chứ, chỉ sờ mó chút thôi mà. Nhân cơ hội này hắn khai báo thành khẩn biết đâu lại được tha, Thành chủ đại nhân rất để ý mặt mũi, chuyện này làm to đến tai Ngô Gia thì lão không có lợi chút nào. Ta cứ bịa thêm vài chuyện lại càng hay

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.