Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 41: Tống Giam

Ăn Hành Tại Dị Giới

41 Chương 41: Tống Giam

Hận ý trong người Thành chủ bộc phát, tử khí nơi cánh tay xoáy tròn hút lấy không gian các luồng khí xung quanh, rèm châu ba động như có gió mạnh thổi ngang. Người đàn ông oai nghiêm bệ vệ lạnh lùng Xoay người xuất chưởng về phía Lưu Phong

" Lưu Sa Trảo"

" Oành..."

Trảo khí to lớn ập tới phía cửa sổ tựa móng vuốt của quỷ từ chốn địa ngục bạo phá nhân gian. Cả một mảng tường khuê phòng của Hạ Diễm thóng chốc hóa thành tro bụi. Toàn thân Lưu Phong run như cầy sấy, hai mắt mở to nhìn khoảng không vừa tạo ra, hàm răng hắn va vào nhau rầm rập. Hồi nãy hắn ôm cô tiểu thư đổ người sang một bên né được nhất thời, song hắn muốn chạy chốn khỏi con quái vật mang tên Thành chủ là nhiệm vụ bất khả thi.

" Oa hu.. hu.. sợ... sợ quá... Thành chủ đại nhân... tôi sai rồi.. tôi mu muội.. tôi hèn hạ dơ bẩn... có mắt như mù không thấy núi thái sơn... NGười thân phận tôn quý, bản lĩnh cao cường không đối thủ...Đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân như tôi...

Lưu Phong chạy tới quỳ rụp xuống, lăn qua lăn lại giãy đành đạch, khóc lóc

- A... đau quá... đừng giết tôi... đừng giết tôi...

Thành chủ đại nhân, xuất một chưởng uy lực, lửa giận cũng theo đó vơi đi, nhìn Lưu Phong với vẻ khinh thường.

- Đồ cặn bã không xứng chết dưới chưởng lực của ta... Người đâu, tống hắn vào nhà lao chờ ngày hành quyết trước thị chúng.

Hai gã gia đinh cao lớn từ phía ngoài đi tới lôi hắn đi, Lưu Phong nảy sinh chủ ý, bài tẩy mà hắn chuyên dùng khi đối phó với cường giả.

- Khốn khiếp... cậy mạnh hiếp yếu, cậy lớn hiếp nhỏ có gì ghê gớm, Thành chủ đại nhân, ta muốn hẹn ngày quyết đấu với ông... ông có dám hay không?

Chiêu này rất hay làm tự ái mấy cường giả, nếu đồng ý vậy thì Lưu Phong có thời gian chuẩn bị để cao chạy xa bay rồi, còn nếu không đồng ý chứng tỏ lão không có gan hoặc sợ thua cuộc, mà như vậy thì không đúng với tâm lý của cường giả, ai cũng muốn mình là kẻ mạnh nhất, nên sẽ không có chuyện đó đâu.

Quả nhiên Thành chủ đưa tay ra hiệu hai gã gia đinh dừng lại, nhìn Lưu Phong dò xét.

- Thế nào? không phải lão sợ không đánh lại ta đấy chứ? hê hê..

Lưu Phong cười đắc ý, Thành chủ liền hừ nhẹ, khóe miệng cong lên trông giống mấy gã dâm tặc cải trang kẻ học thức.

- Được vậy chúng ta làm theo luật quyết đấu. Ngươi là kẻ thách đấu, ta là kẻ bị thách đấu, kẻ bị thách đấu có quyền chọn thời gian và địa điểm quyết đấu... Ngươi đã có ý cầu được thử thách Vậy bổn thành chủ ta cũng không từ chối, hay làm ngươi chờ đợi quá lâu...ta chọn địa điểm ngay tại đây, và ngay tại lúc này... quyết đấu tên cặn bã nhà ngươi.

Lưu Phong cuống quýt

- Khoan... khoan đã, ta đùa đấy... đùa vui vẻ thôi mà... hì hì... ta mỏi chân rồi.. khiêng ta đến nhà lao mau lên...

Thành Chủ cười khẩy

- Đem hắn đi đi, ngày ba trận đòn không thừa không thiếu... Nhớ đừng nhẹ tay quá.

Lưu Phong giật thót... hắn muốn chửi nhưng gằn xuống được, mở miệng có khi lại bị xử nhanh hơn... Vừa đi hắn vừa làu bàu.

" Vãi lone thật... được lắm, mấy người các ngươi cấu kết gài bẫy ta... chứ tài giỏi cái gì chứ, đến thành chủ còn sợ hãi bản lĩnh của ta mà quyết đấu ngay, thừa biết ta không có võ công, lão thấy mình không có cửa nên định bóp trứng từ trong nước đây mà... may ông đây tỉnh nhé còn khuy mới cho lão vừa ý"

Lưu Phong ngẩng đầu đi nghêng ngang như kẻ vô tội, hắn cũng muốn rời khỏi chốn dơ bẩn này nhưng còn ngại đám người Ngô Gia vây đánh hội đồng, hắn ngại vì mình lại làm đám người kia mất hòa khí tranh giành. Giờ thì ổn rồi, được ra ngoài công khai lại được Thành chủ sai hai gã gia đinh hộ tống như khách sộp sao lại không vênh mặt mà đi cơ chứ.

- Cút vào đi!

Nhà lao tồi tàn ẩm thấp, được thắp sáng bởi mấy ngọn đèn dầu le lói. Lưu Phong được tống vào phòng giam chung với mấy gã to con, đầu gấu. Mặt mày hung dữ khi thấy gã nhỏ con như hắn đi vào.

- Thằng ranh, bị tội gì mà vào đây.?

Lưu Phong vênh mặt đáp

- Lão Thành chủ vì sợ hãi bản lĩnh của ta mà không dám quyết đấu, nên lão sai người giam ta lại đây chờ ngày xử trảm... đúng là quá hèn hạ.

Đám người nhìn hắn bằng ánh mắt khác hẳn, Thành chủ là ai chứ, bốn đại gia tộc còn kiêng nể huống hồ đám người như bọn họ.

- Cái hạng nhà ngươi mà đòi quyết đấu với Thành chủ đại nhân, chém hơi quá rồi đấy. Ngươi với lão có thù hằn, duyên nợ gì mà nhận lời quyết đấu cơ chứ?

Lưu Phong xua tay

- Các ngươi ở đây nên không biết đó thôi, chứ lão già dâm đãng đó có thù với ta đó... mấy ngày trước ta giao thủ với Ngô Tử Quân con rể tương lai lão, làm hắn trúng thương nằm liệt giường mấy hôm... Vừa rồi ta sàm sỡ con gái của lão mà lão có làm gì ta đâu, ta vẫn lành lặn đây này... Ta gạ quyết đấu với lão mà lão lại sợ hãi nên giam ta vào đây hành hạ vài ngày cho giảm phong độ rồi mới quyết chiến một phen.

Đám người này nửa tin nửa ngờ, lời này không thật nhưng cũng không nên vội đắc tội. Nhỡ đâu là ngọa hổ tàng long, cao nhân ẩn thế có gan quyết đấu với cường giả thật thì bọn họ đang tìm chỗ chết hay sao?

- Thế sao ngươi có bản lĩnh mà chịu vào nhà lao tối tăm này?

Lưu Phong lại chém

- Các vị cứ nói quá chứ ta có thấy lão thành chủ có tài cán gì đâu, ta sẽ cho lão già ấy sáng mắt ra dù bị giam cầm trong đại lao ẩm thấp, ta vẫn mạnh mẽ như thường, dù có chịu chút tổn thương nhưng khi ta ra ngoài lão vẫn không có tuổi đối đầu với ta

Thực lực vi tôn, ở thế giới này kẻ mạnh mồm là kẻ có nắm đấm to, nhìn hắn gầy yếu có khi lại là giả heo ăn thịt hổ. Cái loại này làm người ta rất ức chế, Đám người to con nhìn hắn với vẻ dè chừng chờ xem diễn biến rồi hành xử cho đúng mực.

...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.