Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 45: Đi Săn Cùng Đồng Bọn

Ăn Hành Tại Dị Giới

45 Chương 45: Đi săn cùng đồng bọn

Một tháng nữa lại trôi qua, một tháng mà hắn cảm thấy mình tồn tại thực sự trên thế giới mới này. Hắn vận động, làm việc nhiều hơn, Cơ thể đã có chút da thịt nhờ những trận săn thú bắt cá. Hay những hôm gánh nước chẻ củi. Người hắn lớn hơn chỉ trừ chỗ đó. Lưu Phong không vì vậy mà buồn hắn đã đạt được nhiều thứ tốt hơn nhiều.

Hắn đã luyện được Nghịch Hành Khí Công le vồ 2 trong người đã có chút nội khí cương nhu hỗn tạp. Dùng loại khí này này thi triển Mai Hoa kiếm phổ vốn nhẹ nhàng uyển chuyển như gió thổi hoa rơi, thì nay lại biến thành cứng rắn, quét kiếm lưu thủy mà cứ như đao trảm khai sơn. Gây hoang mang cho địch nhân.

Nhắc đến mai hoa số chiêu cơ bản đã nằm lòng bàn tay Lưu Phong, duy chỉ có biến chiêu là vô hạn vô lượng, không biết đâu mà lần nó còn tùy thuộc vào thực chiến mà phát triển. Không biết mấy đệ tử của Lưu gia bây giờ luyện đến mức nào. chứ bọn họ mà vẫn như trước đây thì Lưu Phong đã chẳng thua kém bao nhiêu. Nhưng thực lực như thế mà muốn đấm vỡ mặt thành chủ thì còn khuya.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến võ hội, Lưu Phong sẽ không bỏ qua cơ hội xem chứ không thi đấu. thực lực hiện tại không cho phép mà hắn cũng chẳng hơi đâu mà tham gia cho mệt người. Khi nào nghịch hành khí công luyện đến tầng năm trở lên thì may ra đối chiến còn học được đôi chút, giờ mới tầng hai chiêu thức còn nửa nạc nửa mỡ chưa hoàn chỉnh lòe đám côn đồ thì được chứ mang ra thì đấu còn xa vời lắm.

Nhưng không vì thế mà Lưu Phong ngồi tu luyện một chỗ, hắn cần có thêm mấy bài thuốc bổ trợ cho tu luyện để đẩy nhanh quá trình. Muốn thế thì phải có tiền đã.

Lưu Phong nghĩ vậy liền xách đồ nghề vào núi săn bắn thú rừng đem vào chợ bán. Đây là phương pháp tạm thời mà thôi. Chờ sau khi có bản lĩnh lớn hắn tha hồ đi ăn vạ ở Các Đại gia tộc trong thành mà không phải lo ngại bất cứ kẻ nào.

Nhắc đến việc cô vợ mất tích, Lưu Phong cho rằng Ngô Tử Quân là kẻ tình nghi số một. Nhưng nghĩ lại thì không thoả đáng vì :

Ngô Tử Quân đã lọt vào mắt Thành Chủ, nếu không phải gặp cố sự thì hắn chính là rể quý không nên gây thị phi trong thời gian này.

Điểm nữa cần lưu tâm là một người được xưng là kỳ tài luyện kiếm, danh vọng không tự nhiên mà có. Hắn đã dày công luyện tập điên cuồng, loại người đấy không dở trò bẩn như Lưu Phong suy tính.

Vậy thì nàng ta đi đâu? Lưu Phong hoàn toàn không đoán định được. Hắn chỉ biết là Võ Hội sắp tới quan trọng đối với các gia tộc. Nếu cô ấy còn sống sẽ tham dự. Nghĩ vậy hắn càng nóng lòng đến Võ Hội hơn bao giờ hết.

...

Đi vào khu rừng tối đã là một việc quen thuộc với Lưu Phong trong suốt một tháng qua. Tất nhiên chỉ lảng vảng ở bìa rừng chứ chưa đi sâu vào trong.

Như thường lệ hắn đi qua con suối chuẩn bị nước uống cho cả ngày đi săn. Vừa thò đầu ra từ bụi cỏ hắn đã nghe thấy có nhóm người lạ mặt đang nói chuyện cười đùa.

Vốn không quan tâm, ai làm việc người đấy nhưng hắn không thể. Trong nhóm thanh niên kia có hai cô gái một người mảnh mai trông già dặn còn người kia mặt tròn tròn chỉ muốn cắn. Đặc biệt bộ ngực đồ sộ căng phồng sau lớp võ phục làm Lưu Phong không thể rời mắt. Hắn vốn là tín đồ của phái đẹp mà.

- Chu Khâm đại ca, lần này đi săn trông cả vào huynh đó. Huynh thấy chúng ta nên bắt đầu từ chỗ nào đây?

Thiếu niên anh tuấn, trán cao mắt một mí đưa mắt nhìn qua khu rừng tối đánh giá một lượt:

- Lần đầu Chu gia huynh đệ chúng ta đi săn thú thực chiến. Rừng tối rậm rạp lại rộng lớn rất bị lạc phương hướng. Cần thăm dò trước đã rồi hẵng tiến vào!

- y cha, huynh lo xa quá rồi. Gia phụ từng nói thực lực của chúng ta đủ sức đánh hạ Hắc Tinh Báo, muốn tiến vào 5 dặm không có trở ngại gì sao?

Chu Khâm thoáng nhìn qua 4 người còn lại dè dặt nói:

- Chu Cát, Chu Phàm ta biết hai đệ bản lĩnh cao, nhưng ta đang lo cho Phù muội, và Đình muội. Hai người chưa có kinh nghiệm. Rừng tối không phải là hậu viện Chu Gia, hiểm hoạ khó lường lắm. Cẩn thận vẫn hơn.

Thiếu nữ mảnh khảnh nói với giọng tự tin.

- Chu Khâm đại ca, huynh không cần lo lắng, Đình muội có ta chiếu cố không làm cản trở mọi người đâu.

Lưu Phong đứng phía bụi cây nghe cuộc trò chuyện, hắn chỉ đợi biết tên cô nàng ngực bự là thò mặt ra chào hỏi liền.

- Khâm huynh nói đúng đấy, rừng tối nguy hiểm chập trùng. Mấy người muốn đi sâu thì nên cẩn thận chút đi. Không là vong mạng chứ chẳng đùa.

Đang bàn chuyện tự nhiên có tên dở hơi từ đâu đi tới, xen vào một cách vô duyên làm đám người đờ ra một lúc. Tên này ăn mặc quê mùa lại chỉ có một mình trong khi Chu gia lại có 5 người, họ không quá lo ngại chỉ hơi dè chừng mà thôi.

Lưu Phong cười xuề xoà làm giảm bớt căng thẳng. Hắn đi tới chỗ đám người giả bộ quen biết.

- Chu Khâm công tử lâu quá không gặp, trông công tử vẫn phong độ như ngày nào.

Gã lướt nhanh qua cười với người còn lại, ánh mắt dừng lại chỗ cần dừng.

- Ai chà, không gặp Chu Đình tiểu thư một thời gian, dạo này ngực to lên nhiều rồi đấy.

Ánh mắt săm soi của hắn cùng lời nói khiếm nhã làm Chu Đình ngượng ngùng khó chịu. Túm tay áo Chu Phù mà nép người ra sau. Chu Khâm liếc khéo rồi cất tiếng.

- Chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải?

Lưu Phong hồn nhiên đáp.

- Chu công tử nói phải, thiên tài của Chu gia không biết tôi nhưng tôi thì biết mọi người. Nói thật chứ trong thành ai ai mà không biết con cháu chu gia thiên tài nối tiếp thiên tài, kỹ nghệ tinh thông lại đẹp trai anh tuấn. Các tiểu thư thì đều một thân tuyệt sắc, vừa gặp đã làm người ta cảm mến. Tại hạ mạo muội nói một câu, Bạch Vân Thành đệ nhất gia tộc phải là Chu gia mới đúng.

Tuy lời lẽ hơi phô trương thái quá, ngoài mặt đám người này cố ra vẻ bình thản nhưng trong lòng vui như ăn cỗ. Tuổi trẻ khí thế đang thịnh lại nghe có người sùng bái mình. Lưu Phong trong mắt bọn họ có chút phân lượng rồi đấy.

Tất nhiên họ cũng chỉ coi hắn là tôm tép mà thôi. Chu Cát dơ bao kiếm chọc vào người Lưu Phong, gã hất cằm hỏi:

- ngươi là thợ săn vùng này à.?

Lưu Phong nghe tiếng gọi liền dừng việc săm soi Chu Đình. Gã tiếp tục lấp liếm.

- à.. Đúng.. Tại hạ là thợ săn vùng này. Hôm nay đi săn buổi sớm mới biết là ý trời cho tại hạ diện kiến các nhân tài của Chu Gia.

Chu Khâm nghe cách nói chuyện của Lưu Phong, thầm cho rằng gã thuộc dạng nịnh hót kiếm lợi. Hạng này tầm thường không đáng sợ cũng chẳng đáng làm quen nhưng lúc này có người chỉ đường vẫn tốt hơn.

- nếu vậy thì người dẫn đường vào núi cho bọn ta. Xong việc các thiếu gia sẽ có thưởng cho ngươi.

Lưu Phong đang có ý định gần gũi người đẹp, nghe Chu Khâm ngỏ lời thì đồng ý ngay

- ồ vậy thì tại hạ nguyện dùng hết tâm lực đảm bảo an toàn cho các vị công tử, tiểu thư

Kỳ thực hắn có đi vào sâu bên trong bao giờ đâu mà biết chỉ đường. Nhưng ai quan tâm chứ. Được đi cùng ngực bự là vui rồi, nhỡ đâu còn có cơ hội sơ múi, khà khà

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.